← Quay lại trang sách

Chương 12

Mỗi khi nhắm mắt, Audie lại thấy mình như chìm đắm trong tình yêu. Hàng chục năm qua vẫn luôn như vậy - ngay từ giây phút đầu tiên trông thấy Belita Ciera Vega và bị cô tặng cho một cái tát nảy lửa.

Lúc đó Belita đang bê một bình nước lấy từ bếp, đi dọc theo con đường lát gạch xi măng để đổ đầy máng nước trong lồng chim nhốt hai con vẹt xám châu Phi. Cái bình rất nặng và nước sóng sánh, đổ đầy vạt váy cotton mỏng của cô. Trông cô như chỉ mới qua tuổi vị thành niên, mái tóc dài tết đuôi sam đen huyền giống lớp lụa satin tím nếu nhìn qua ánh đèn tia tử ngoại, thả dài xuống eo lưng, nơi chiếc nơ hình con bướm được gắn vào váy.

Audie không nghĩ sẽ gặp Belita hay bất kỳ ai ở phía này ngôi nhà. Mặt đường xi măng rất nóng mà cô lại đi chân trần. Cô nhảy từ chân này sang chân kia, cố để chân không bị cháy. Nước đổ nhiều tới nỗi vạt váy trước của cô ướt đẫm, dán chặt vào da và núm ngực hằn rõ như hai hạt dẻ dưới làn vải.

“Để tôi giúp cho,” Audie đề nghị.

“Không, senor [33] .”

“Trông có vẻ rất nặng.”

“Tôi rất khỏe.”

Cô nói tiếng Tây Ban Nha và vốn từ của Audie cũng đủ để hiểu cô nói gì. Anh gỡ cái bình từ tay cô, mang tới chỗ lồng chim. Belita khoanh tay che ngực. Cô đứng trong bóng râm, tránh xa nền xi măng nóng rãy. Đôi mắt cô màu nâu với những đốm vàng giống như thi thoảng chúng ta vẫn thấy trên hòn bi ve của bọn trẻ.

Audie nhìn xuyên qua khu vườn và hồ bơi tới những vách đá cao ấn tượng. Vào những ngày đẹp trời, anh còn có thể nhìn thấy Thái Bình Dương.

“Cảnh tượng rất đẹp,” anh nói, lặng lẽ huýt sáo.

Belita ngước lên đúng lúc Audie quay sang. Ánh mắt anh di chuyển từ khuôn mặt, tới cô và ngực cô. Cô đã tát anh một cái rất mạnh vào má trái.

“Tôi không định nhìn chúng,” anh phân trần.

Cô ném cho anh ánh mắt coi thường, rồi quay người bước vào nhà trong khi anh cố giải thích bằng thứ tiếng Tây Ban Nha bập bẹ. “Lo siento, senorita. No quería mirar… um… ah…” [34] . Anh không biết từ ngực trong tiếng Tây Ban Nha là gì. Nó là tetas hay pechos nhỉ?

Cô không trả lời, coi như anh không tồn tại. Cô bước xa khỏi anh, bím tóc đen vung vẩy mạnh sau lưng. Cánh cửa đóng sầm một tiếng. Audie đợi bên ngoài, tay cầm mũ lưỡi trai. Anh có cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra, kiểu như hé lộ điều bí mật nào đó, nhưng anh không thể lĩnh hội được. Anh liếc nhìn lại con đường xi măng, những vệt nước đổ đã bốc hơi hết. Chẳng còn bằng chứng gì về sự cố vừa xảy ra ngoài những điều tồn tại trong trí nhớ của anh.

Lúc xuất hiện trở lại, cô đã thay một chiếc váy khác, thậm chí còn cũ hơn cái trước. Cô đứng từ sau cửa nói vọng ra, lần này là bằng tiếng Anh bập bõm.

“Senor Urban, ông ấy không có nhà. Anh trở lại sau đi.”

“Tôi đến lấy một gói hàng, là một phong bì thư màu vàng. Sobre amarillo. [35] Audie dùng tay diễn tả kích thước của nó. “Ông ấy bảo để nó trong phòng làm việc, trên chiếc bàn kê sát tường.”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, rồi lại biến mất. Audie ngắm làn váy dập dờn lúc hông cô chuyển động nhẹ nhàng giống như vệt nước đang trượt trên mặt kính.

Cô trở lại. Anh nhận chiếc phong bì từ tay cô.

“Tôi tên là Audie.”

Cô khóa cửa, quay người đi và biến mất trong bóng tối mát mẻ của ngôi nhà, mặc Audie ngơ ngẩn đứng đó. Chẳng còn bóng dáng của cô nữa, nhưng anh vẫn cứ mải mê nhìn.

Theo những con số màu đỏ trên chiếc đồng hồ điện tử thì lúc này mới chỉ tầm tám giờ, nhưng ánh sáng đã lọt qua khe rèm từ hơn một giờ trước. Cassie và Scarlett vẫn đang ngủ say sưa. Audie khe khẽ trở dậy, bước vào phòng tắm. Lúc đi ngang qua chiếc bàn nhỏ, anh chú ý tới chùm chìa khóa ô tô đang nằm trên mặt bàn gỗ dán. Móc khóa có hình chiếc chân thỏ màu hồng. Sau khi mặc xong quần bò và áo len cổ lọ, anh hạ nắp bồn cầu rồi ngồi lên, viết lời nhắn vào một tờ giấy của khách sạn: Tôi mượn xe của cô. Tôi sẽ trở lại trong vòng vài tiếng nữa. Làm ơn đừng gọi cảnh sát.

Audie ra ngoài, chui vào ghế lái và chạy ra con đường dốc nhỏ, hướng tới xa lộ liên tiểu bang số 45, xuôi về phía nam Houston. Con đường vắng vẻ vào buổi sáng Chủ nhật nên chỉ nửa giờ sau anh đã ra khỏi thành phố, rẽ vào đại lộ Woodlands ở lối ra số 77, chạy ngang qua sân golf, hàng loạt hồ nước và phố xá với những cái tên mộc mạc như Timber Mill, Doe Run Drive và Glory Bower [36] . Anh tự vẽ ra bản đồ trong đầu - thứ mà anh đã dụng tâm ghi nhớ lúc tìm kiếm địa chỉ trên máy tính tại nhà tù Three Rivers.

Đánh xe vào bãi đậu còn trống của trường Tiểu học Lamar, Audie thay sang quần soóc và đi đôi giày thể thao mới. Anh chậm rãi ra khỏi xe, bắt đầu chạy bộ dọc theo con đường dành cho xe đạp bên dưới tán sồi, cây gỗ thích và cây dẻ. Ở mỗi ngã tư lại có biển báo hiệu dừng, cùng những ngôi nhà xây cách xa mặt đường với bãi cỏ được tưới đẫm nước và vạt hoa tươi trước mặt. Một cậu bé giao báo vượt qua anh trên chiếc xe đạp kéo theo một toa moóc. Thằng bé quăng tờ báo như quăng một chiếc rìu, khiến nó quay tròn cho đến khi rơi xuống hiên hay lối dẫn vào nhà. Thời niên thiếu, Audie cũng từng đi giao báo, nhưng chưa bao giờ được giao ở những khu phố như thế này.

Ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng trên mặt đường khi anh chạy. Anh trông thấy vài người đàn ông trong sân golf, to béo như các vị vua Ai Cập, ngồi trên những chiếc xe điện màu trắng bóng loáng. Đây là lãnh địa của họ, trắng tinh, sạch sẽ, tuân thủ pháp luật - một nơi bán ẩn dật của những ngôi nhà to lớn, sang trọng, chứa đầy đồ tưởng niệm [37] với các cột cờ, xích đu và luôn quay lưng về phía láng giềng.

Audie dừng lại, gác chân lên trụ cứu hỏa, tập động tác dãn dây chằng. Anh lén liếc về tòa nhà hai tầng có mái đầu hồi và hiên rộng ở cả ba phía nhà. Một cậu bé tuổi vị thành niên đang chơi ván trượt trên khoảnh sân xi măng bên ngoài nhà để xe có chiếc cửa ba cánh. Nước da màu olive và mái tóc đen sậm, cậu ta lướt đi với vẻ thật duyên dáng tự nhiên. Thằng bé đã làm một máng trượt băng tấm gỗ dán và hai khối gạch xi măng. Nó đẩy ván trượt đi, đạp mạnh vài bước trước khi lao ra khỏi máng, xoay tấm ván trên không bằng cú hất nhẹ nhàng trước khi rơi trở lại máng.

Thằng bé ngước nhìn lên, che mắt khỏi ánh sáng chói chang của mặt trời, làm Audie cảm thấy hơi thở như nghẹn lại trong cổ. Anh nên tiếp tục chạy, nhưng hiện tại anh đang mọc rễ tại chỗ. Anh gập người xuống đến khi trán gần chạm vào ống chân. Phía sau anh, một chiếc xe hơi chạy vào lối rẽ vào nhà, tiếng bánh xe lạo xạo nghiến lên lớp vỏ quả hồ đào. Đứa trẻ hất tấm ván trượt lên, bắt lấy nó, rồi bước tránh sang bên cạnh lúc cửa gara mở ra cho chiếc xe chạy vào. Một phụ nữ từ bên trong bước ra, mang theo bao giấy màu nâu của cửa hàng tạp hóa. Cô mặc quần bò xanh, áo cánh trắng và đi giày đế bằng. Cô đưa túi đồ cho cậu bé, rồi bước xuống lối đi, hướng về phía Audie. Trong một thoáng anh gần như hoảng loạn. Cô cúi xuống nhặt tờ báo và nhìn anh vẻ dò xét, chú ý tới vệt mồ hôi dưới cánh tay cùng những lọn tóc bết vào trán anh.

“Một buổi sáng thích hợp cho chạy bộ nhỉ.”

“Vâng.”

Cô vén lọn tóc xoăn vàng sang một bên, để lộ cặp mắt xanh lá cây. Đôi hoa tai kim cương lấp lánh trên dái tai.

“Anh là người vùng này à?”

“Tôi mới chuyển tới thôi.”

“Tôi chưa từng thấy anh trước đây. Anh sống ở đâu?”

“Đường Riverbank.”

“Ồ, chỗ đó được đấy. Anh có người thân không?”

“Vợ tôi vừa mới mất.”

“Tôi xin lỗi.”

Cô liếm dọc hàm răng nhỏ trắng xinh của mình. Audie nhìn ngang qua bãi cỏ rộng. Thằng bé đang thực hiện động tác xoay tròn với ván trượt. Nó bị mất thăng bằng và suýt ngã. Rồi thử lần nữa.

“Sao anh lại quyết định chuyển đến Woodlands?” Cô hỏi.

“Tôi đang làm cho một công ty kiểm toán. Chắc chỉ vài tháng thôi nhưng họ tìm cho tôi một ngôi nhà. Nó quá rộng, song họ chấp nhận trả tiền.” Anh cảm nhận mồ hôi đang khô dần trên lưng. Ra hiệu về phía ngôi nhà, anh nói. “Không đẹp như nhà này.”

“Anh nên tham gia câu lạc bộ địa phương. Anh biết chơi golf không?”

“Không.”

“Quần vợt?”

Audie lắc đầu.

Cô mỉm cười. “Có vẻ các lựa chọn của anh rất ít ỏi.”

Thằng bé gọi cô, la hét gì đó về việc nó bị đói. Cô liếc qua vai, thở dài. “Max không thể tìm được sữa trong tủ lạnh cho dù nó có hét vào mặt thằng bé.”

“Đó là tên cậu bé à?”

“Vâng.” Cô chìa tay ra. “Tôi là Sandy. Chồng tôi là cảnh sát trưởng của hạt này. Chào mừng anh trở thành hàng xóm của chúng tôi.”