Chương 13
Moss vỗ vỗ túi áo, kiểm tra phong bì tiền mặt. Hài lòng, anh bắt đầu săm soi tờ thực đơn gấp làm ba, nuốt nước bọt đang ứa ra trong miệng. Anh nhìn giá tiền. Quái, từ khi nào mà một cái bánh mì kẹp giá tận sáu đô nhỉ?
Cô phục vụ có đôi mắt màu tối với nước da mật ong, mặc quần soóc trắng cùng áo cánh màu đỏ. Cô có vẻ nhiệt tình của người trí thức trẻ dễ mang lại cho cô nhiều tiền boa hơn.
“Tôi có thể mang thứ gì tới cho ông?” Cô hỏi, tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen thay vì tập giấy viết món ăn.
Moss liến thoắng tên món anh đã chọn. “Bánh kếp. Bánh quế. Lợn xông khói. Xúc xích. Trứng bác, trứng luộc và trứng rán, ở đây có loại sốt gì?”
“Hollandaise ạ.” Sốt làm bằng bơ, lòng đỏ trứng cùng dấm hoặc chanh.
“Phải, loại đó đấy, cùng với khoai tây chiên, đậu, bánh quy và nước thịt.”
“Ông đang đợi người đi cùng à?”
“Không.”
Cô liếc vào danh sách món ăn lần nữa. “Ông đang đùa tôi hả?”
Anh nhìn biển tên của cô. “Không, Amber.”
“Vậy ông định ăn một mình hết số thức ăn này à?”
“Phải. Tôi định sẽ ì ạch vác bụng ra khỏi đây.”
Amber hơi nhăn mũi. “Ông muốn dùng đồ uống gì để dễ ăn hơn không?”
“Cà phê và nước cam.” Anh dừng lại, ngẫm nghĩ. “Cô có nước bưởi không?”
“Có.”
“Tôi dùng nó trước.”
Amber đi vào bếp, Moss lấy điện thoại ra. Anh lấy làm kinh ngạc vì kích thước nhỏ bé của nó. Trước đây điện thoại di động vốn to như cục gạch và chỉ được sử dụng bởi các điệp viên cùng những gã chuyên mặc vét. Còn bây giờ chúng chỉ nhỏ như một vật trang sức hay chiếc bật lửa. Anh đã từng thấy chúng trên tivi và phim ảnh - ngon ngọt như dỗ dành một đứa trẻ đang hờn dỗi - và làm thế nào người ta lại gõ lên mặt nó giống như đang gửi thông điệp trên hệ thống mã Morse [38] nhỉ.
Anh nên gọi cho ai đây? Trước tiên là Crystal - nhưng anh không muốn cô dính dáng vào chuyện này. Đã mười lăm năm kể từ khi anh ôm cô đúng nghĩa. Thông thường, họ chỉ nói chuyện qua lớp kính Perspex, thậm chí còn không thể nắm tay, ở cùng nhau một giờ trước khi Crystal trở lại San Antonio, nơi cô đang làm y tá nha khoa.
Nếu họ nghe lén điện thoại thì sao, anh băn khoăn. Họ có thể làm thế không? Liệu họ có giữ đúng thỏa thuận nếu anh tìm được Audie Palmer không? Có lẽ là không. Hoặc họ sẽ tiếp tục phỉnh phờ - nói với anh một đằng, làm một nẻo trong khi vẫn tươi cười.
Có thể còn một cách khác nữa nếu anh tìm ra số tiền. Bảy triệu đô la có thể mua được một vương quốc, một hòn đảo, một nhân dạng hay một cuộc đời mới. Nó có thể là tấm vé đưa anh rời khỏi chốn địa ngục này nếu biết được gã điệp viên chết tiệt theo dõi anh.
Anh và Audie đã làm bạn với nhau một thời gian dài, nhưng chuyện đó còn có ý nghĩa gì khi cuộc sống của anh đang bị đe dọa chứ? Tình bạn trong tù là để sống sót và cùng có lợi, không hề có sự tôn trọng hay trung thành trong đó. Tại sao Audie không cho anh biết kế hoạch vượt ngục của mình? Moss đã giúp anh ấy sống sót. Anh cũng đã bảo vệ Audie. Tìm cho anh ấy một công việc trong thư viện nhà tù và sắp xếp cho họ ở hai buồng giam cạnh nhau để họ có thể chơi cờ vua vào ban đêm bằng cách viết từng nước đi lên tờ giấy và ném qua khe trên nền xi măng. Audie nên nói cho anh biết. Anh ấy đã nợ anh quá nhiều.
Đầu bếp đi từ trong bếp ra. Đó là một gã người Mexico béo lùn, da đen với gò má đầy sẹo cùng mụn trứng cá, khiến gã trông như cái bút chì bị nhai gặm nham nhở. Cô phục vụ chỉ vào Moss. Gã gật đầu, tỏ ra rất hài lòng và Amber mang cho Moss cà phê cùng nước cam.
“Chuyện gì thế này?”
“Ông chủ muốn ông thanh toán trước.”
“Tại sao?”
“Ông ấy nghĩ ông sẽ bỏ đi trước khi phục vụ đến thanh toán.”
Moss rút phong bì ra khỏi túi và đếm lấy ba tờ hai mươi đô.
“Chuyện này khiến tôi rất bực bội.”
Amber nhìn vào trong phong bì, hai mắt mở lớn. Moss đưa cho cô thêm mười đô la nữa. “Cái này cho cô.”
Cô nhét tiền vào túi quần sau, giọng lúc này trở nên nhỏ hơn, gần như là lí nhí. Moss cảm thấy có sự xao động của tuổi già. Anh đáng tuổi bố cô ta, nhưng cảm xúc chỉ là cảm xúc thôi. Cô gái này không có vẻ chanh chua, ác ý, không hư hỏng, không xăm hay xỏ khuyên, không héo hon, kiệt sức hay mệt mỏi. Anh có thể hình dung thời trung học êm đềm của cô, rất quen thuộc với đám con trai, vẫy quả cầu giấy trên sân bóng, thực hiện cú nhào lộn làm lộ chiếc quần lót cùng nụ cười tươi sáng. Hiện tại cô đang học đại học, làm thêm giờ và khiến bố mẹ tự hào.
“Cửa hàng có điện thoại công cộng không?” Anh hỏi.
Amber liếc nhìn chiếc di động của anh, nhưng không thắc mắc. “Ở phía sau, giữa hai nhà vệ sinh.”
Cô đưa cho anh ít tiền lẻ. Moss bấm số, lắng nghe tiếng chuông. Crystal bắt máy.
“Chào em yêu, là anh,” anh nói. “Moss đây.”
“Moss nào?”
“Còn Moss nào nữa.”
“Bình thường anh có bao giờ gọi vào Chủ nhật đâu.”
“Em không tưởng tượng được anh đang ở chỗ nào đâu.”
“Một câu hỏi đánh lừa hả?”
“Anh đang ngồi trong một quán ăn chuẩn bị chén bữa sáng thịnh soạn.”
Hai giây im lặng.
“Anh vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
“Không, em yêu. Anh tỉnh như sáo ấy.”
“Anh trốn tù à?”
“Không.”
“Có chuyện gì?”
“Họ thả anh ra.”
“Tại sao?”
“Đó là một câu chuyện dài - anh sẽ giải thích lúc em đến đây.”
“Anh đang ở đâu?”
“Hạt Brazoria.”
“Anh đang trên đường về nhà à?”
“Không, cho đến khi anh hoàn thành xong một việc.”
“Việc gì?”
“Anh phải tìm một người.”
“Ai?”
“Audie Palmer.”
“Cậu ta vượt ngục! Em đã xem thời sự.”
“Họ nghĩ là anh biết cậu ta ở đâu?”
“Anh có biết không?”
Moss cười vang. “Không một manh mối.”
Crystal chẳng thấy buồn cười tí nào. “Họ là ai, sao lại yêu cầu anh tìm cậu ta?”
“Những người thuê anh.”
“Anh tin họ không?”
“Không.”
“Ôi, Moss, anh đang làm gì thế này?”
“Bình tĩnh nào, em yêu, anh kiểm soát được mọi thứ mà. Anh nhớ em đến phát điên rồi. Anh có thứ vừa to vừa cứng tới nỗi con voi Dumbo cũng phải ghen ty đấy, hiểu anh nói gì chứ?”
“Anh lại bắt đầu thô thiển rồi,” cô trách mắng.
“Anh nói thật đấy, em yêu, anh đang hứng tới nỗi chẳng còn nghĩ được gì nữa.”
“Im ngay.”
Moss đọc cho cô số di động của anh và hẹn gặp cô ở Dallas.
“Tại sao lại là ở Dallas?” Cô hỏi.
“Vì đó là nơi mẹ Audie Palmer đang sống.”
“Em không thể bỏ mặc mọi thứ và lái xe tới Dallas được.”
“Em không nghe anh vừa nói à? Anh đang rất hứng…”
“Được rồi. Được rồi.”