Chương 14
Ngày Carl bắn viên cảnh sát ngoài giờ làm, Audie không trở về nhà cho đến giờ ăn tối. Anh đã đánh bóng trong sân lưới ở trường trung học, rồi tới nhà một người bạn để mượn máy cắt cỏ. Anh định kiếm thêm ít tiền từ việc cắt cỏ thuê trước khi trở lại trường đại học.
Đẩy chiếc máy dọc theo vỉa hè đã nứt vỡ, Audie rẽ vào con phố nhà mình và băng ngang đường để tránh con chó thường sủa đứt ruột đứt gan mỗi khi có người đi ngang qua nhà của gia đình Henderson. Cùng lúc đó anh phát hiện hàng loạt xe tuần tra cảnh sát với đèn tín hiệu nhấp nháy chói mắt. Con xe Chevy tả tơi của Audie đang đậu bên lề đường, cửa và cốp xe đều mở toang.
Hàng xóm ùa ra đứng đầy bên ngoài nhà - nhà Prescott, nhà Walker và anh em sinh đôi nhà Mason - quan sát chiếc rơ- moóc đang kéo con Chevy của anh đi bằng bánh sau của nó.
Audie la hét bảo họ dừng lại và thấy một viên cảnh sát nấp phía sau mui xe, tay giơ thẳng, nắm chặt khẩu súng bằng cả hai tay, nheo một mắt.
“GIƠ TAY LÊN! NGAY LẬP TỨC!”
Audie chần chừ. Một ánh đèn pha làm anh lóa mắt. Anh nhấc tay khỏi máy cắt cỏ, giơ hai nắm tay lên cao. Thêm nhiều cảnh sát mau chóng xuất hiện từ trong bóng tối.
“NẰM XUỐNG.”
Audie liền quỳ gối.
“ÚP MẶT XUỐNG.”
Anh nằm sấp trên mặt đất. Ai đó đè lên lưng anh, một người khác thì ghì chặt đầu gối vào cổ anh.
“Anh có quyền giữ im lặng và từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Anh hiểu chứ?”
Audie không thể gật đầu bởi vì cổ anh đã bị giữ chặt.
“Bất kỳ điều gì anh nói lúc này đều có thể trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa, anh hiểu chứ?”
Audie cố mở miệng.
“Nếu anh không đủ khả năng thuê luật sư, anh sẽ được chỉ định một người bào chữa miễn phí cho mình.”
Họ còng tay anh, rồi lật người lại để kiểm tra túi quần túi áo, lấy tiền trong túi anh trước khi nhét anh vào một xe cảnh sát. Viên cảnh sát trưởng của quận theo vào, ngồi cạnh anh.
“Anh trai anh đâu?”
“Carl hả?”
“Còn anh trai nào khác à?”
“Không.”
“Anh ta đâu?”
“Tôi không biết.”
Họ đưa Audie về trụ sở cánh sát Jack Evans ở phố South Lamar và giam anh hai tiếng đồng hồ trong phòng thẩm vấn. Anh đòi uống nước, đi vệ sinh và gọi một cuộc điện thoại, nhưng họ làm ngơ. Cuối cùng một viên thám tử xuất hiện, tự giới thiệu mình là Tom Visconte. Anh ta có mái tóc xoăn đặc trưng của cảnh sát thập niên 1970 trong các chương trình trên tivi với chiếc kính râm gài trên đầu. Từng phút lặng lẽ trôi qua, Audie nghĩ có lẽ viên thám tử đã ngủ gật, nhưng đột nhiên anh ta mở bừng mắt và thì thầm, “Chúng tôi muốn lấy mẫu ADN của cậu.”
“Tại sao?”
“Cậu từ chối à?”
“Không.”
Viên cảnh sát thứ hai bước vào, cho một đầu tăm bông vào miệng Audie rồi nhét nó vào ống nghiệm, đậy nắp lại.
“Tại sao tôi lại bị giam giữ ở đây?”
“Tội đồng lõa giết người.”
“Giết người nào?”
“Một người đã bị bắn ở cửa hàng rượu Wolfe chiều nay.”
Audie chớp mắt nhìn anh ta.
“Ánh mắt thật ngây thơ. Có lẽ nó sẽ có tác dụng với bồi thẩm đoàn đấy. Người ta đã nhìn thấy xe của cậu rời khỏi đó.”
“Lúc đấy, tôi không đi xe của mình.”
“Vậy ai đã đi nó?”
Audie ngập ngừng.
“Chúng tôi biết cậu đã ở cùng Carl.”
“Tôi không tới cửa hàng rượu. Tôi đã chơi bóng chày ở sân tập.”
“Nếu cậu chơi bóng chày thì gậy của cậu đâu?”
“Ở nhà bạn tôi - tôi tới nhà cậu ấy để mượn máy cắt cỏ.”
“Đây là câu chuyện của cậu hả?”
“Đó là sự thật.”
“Tôi không tin,” Visconte nói. “Tôi nghĩ ngay cả cậu cũng không tin chuyện này, vì thế tôi cho cậu một phút để nhớ lại.”
“Sẽ không thay đổi dù chỉ một từ.”
“Carl đâu?”
“Ông lại hỏi tôi câu này rồi.”
“Tại sao anh ta lại bắn cảnh sát Arroyo?”
Audie lắc đầu. Họ cứ tiếp tục trong một vòng luẩn quẩn. Viên cảnh sát nói với Audie chuyện xảy ra như thể họ đã có đầy đủ bằng chứng xác đáng từ các cuộn băng ghi hình và nhân chứng tại hiện trường. Trong khi đó, Audie vẫn cứ lắc đầu và nói rằng cảnh sát đã nhầm lẫn. Rồi anh chợt nhớ ra anh đã va vào một cô bạn học. Anh đã giúp cô ấy bơm xe tại trạm xăng. Ashleigh Knight. Cô ấy hỏi anh về trường đại học. Ashleigh hiện đang làm việc cho Walmart và định học về chăm sóc sắc đẹp.
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Khoảng sáu giờ.”
“Chúng tôi sẽ kiểm tra,” Visconte nói, vẫn tỏ ra nghi ngờ. “Nhưng để tôi nói cho cậu biết tình hình sẽ tệ đến thế nào với cậu, Audie. Tội giết cảnh sát sẽ phải ngồi ghế điện, dù chỉ là tòng phạm. Bồi thẩm đoàn sẽ không phân biệt ai là người đã nổ súng - dĩ nhiên trừ khi cậu tỏ ra hợp tác với cảnh sát và khai ra kẻ chủ mưu.”
Audie bắt đầu cảm thấy bất lực. Cho dù anh có nói đi nói lại bao nhiêu lần cũng không quan trọng, họ vẫn cứ bé cong lời nói của anh và cố làm anh dao động. Họ nói rằng Carl đã bị bắn. Anh ấy đang mất máu và có thể sẽ chết nếu không được cứu chữa kịp thời. Audie có thể cứu mạng Carl.
Ba mươi sáu tiếng sau, cuộc thẩm vấn kết thúc. Trước đó Visconte cũng đã nói chuyện với Ashleigh và săm soi xong cuốn băng ở trạm xăng. Audie không có tiền. Anh đi bộ về nhà. Bố mẹ anh đã không rời nhà trong suốt hai ngày qua. Đám phóng viên cứ nhao nhao bên ngoài, vứt đầy vỏ cốc cà phê trên bãi cỏ và gí micro vào mặt mọi người.
Chẳng ai nói gì trong bữa tối. Họ cứ lặng lẽ ăn, chỉ có tiếng dao dĩa lách cách vang lên cùng chiếc đồng hồ tích tắc trên tường. Bố Audie dường như già sọm hẳn đi, tựa hồ xương cốt của ông đã co rút cả lại bên dưới lớp da. Bemadette từ Houston lái xe về ngay sau khi nghe được tin. Cô vừa kết thúc khóa đào tạo y tá và đã tìm được việc trong một bệnh viện lớn ở thành phố. Tới ngày thứ tư, số lượng phóng viên đã ít dần. Chẳng ai nghe được tin tức gì của Carl.
Chủ nhật đó, Audie đi làm muộn ở câu lạc bộ bowling vì anh phải bắt hai chuyến xe bus và cuốc bộ hơn một dặm. Cảnh sát không trả lại chiếc Chevy cho anh vì nó vẫn đang là tang chứng trong vụ giết người.
Audie xin lỗi vì đã đi làm muộn.
“Cậu có thể về nhà,” người chủ nói.
“Nhưng tôi có một ca làm hôm nay.”
“Tôi đã tìm được người thay thế.”
Ông ta mở máy tính tiền và đưa trả Audie hai mươi đô. “Tôi cần cái áo đồng phục đó.”
“Nhưng tôi không mang theo áo để thay.”
“Không phải chuyện của tôi.”
Người chủ đứng đợi. Audie đành cởi áo ra. Anh phải đi bộ hơn bảy dặm về nhà vì xe bus không nhận chở khách cởi trần. Lúc anh tới được đại lộ Singleton, đoạn đối diện bãi ô tô Gary, thì một chiếc xe tải hạng nhẹ phanh lại. Người lái xe là một cô gái, Colleen Masters, một trong số những bạn nghiện của Carl. Xinh xắn, tóc nhuộm màu bạc và dùng quá nhiều mascara, trông cô ta có vẻ bồn chồn, lo lắng.
“Lên xe.”
“Nhưng tôi đang cởi trần.”
“Tôi không mù.”
Audie ngồi vào ghế phụ, tự xấu hổ về bộ ngực trần nhợt nhạt và lem luốc của mình. Colleen hòa vào dòng xe, liếc nhìn gương chiếu hậu.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Gặp Carl.”
“Anh ấy đang trong bệnh viện à?”
“Cậu có thể câm miệng không?”
Họ không nói chuyện nữa. Cô ta lái chiếc xe tải lọc xọc vào kho phế liệu ở phố Bedford, cạnh đường ray tàu hỏa. Audie để ý chiếc túi giấy màu nâu trên ghế. Bông băng. Thuốc giảm đau. Rượu whiskey.
“Tình hình anh ấy tệ thế nào?”
“Tự nhìn đi.”
Cô ta đậu xe dưới cây sồi có tán rộng và đưa cái túi cho Audie. “Tôi không làm chuyện này nữa. Cậu là em trai anh ta, không phải tôi.”
Audie tìm thấy Carl trong văn phòng, cuộn tròn trên chiếc giường tầng, máu thấm ướt miếng băng gạc. Mùi máu khiến dạ dày anh cuộn lên.
Carl mở cặp mắt đỏ ngầu ra. “Là em hả, cậu bé, em có mang gì cho anh uống không?”
Audie đặt cái túi xuống. Anh rót rượu ra cốc và đưa tới môi Carl. Làn da anh ấy đã chuyển sang màu vàng nhợt nhạt và dường như phải cố hết sức bám vào bàn tay Audie.
“Em sẽ gọi xe cứu thương.”
“Không,” Carl thở dài. “Đừng làm thế.”
“Anh sắp chết rồi đấy.”
“Anh sẽ khỏe thôi.”
Audie nhìn quanh nhà kho. “Đây là nơi nào?”
“Đây từng là bãi phế liệu. Giờ chỉ là một bãi rác.”
“Sao anh biết nó?”
“Bạn thân của anh thường làm việc ở đây. Anh ta luôn giấu chìa khóa ở cùng một chỗ.”
Carl bắt đầu ho. Cả người anh ấy cong lên rồi đổ sập xuống. Anh ấy nhăn nhó và máu trào lên miệng.
“Anh phải để em giúp anh.”
“Anh nói, không.”
“Em sẽ không ngồi im nhìn anh chảy máu đến chết đâu.”
Carl lôi khẩu súng dưới gối ra, chĩa vào đầu Audie. “Anh không muốn quay lại tù.”
“Anh sẽ không bắn em.”
“Em chắc chứ?”
Audie lại ngồi xuống. Carl với lấy chai whiskey và nhìn vào túi giấy nâu.
“Đồ của anh đâu?”
“Đồ gì?”
“Con chó cái phản bội. Cô ta đã hứa. Anh khuyên em một điều, cậu bé, đừng bao giờ tin lời một con nghiện.”
Tay Carl run rẩy dữ dội, mồ hôi túa ra trên trán. Anh ấy nhắm mắt lại, nước mắt tràn qua những nếp nhăn.
“Hãy để em gọi xe cứu thương,” Audie nài nỉ.
“Em muốn anh hết đau đớn hả?”
“Vâng.”
“Anh có thể cho em biết cần mua gì.”
“Em không mua ma túy cho anh đâu.”
“Tại sao? Em có tiền mà. Khoản tiết kiệm của em thế nào? Em có thể đưa cho anh.”
“Không.”
“Anh cần hơn thế nhiều.”
Audie lắc đầu. Carl thở dài và hít một hơi khò khè. Cả hai im lặng hồi lâu. Audie quan sát một con ruồi đang bò ngang miếng băng gạc hôi hám, ăn mủ và máu khô.
Carl nói. “Còn nhớ chúng ta thường đi câu cá ở hồ Conroe chứ?”
“Còn.”
“Chúng ta thường ở ngôi nhà gỗ dựng trên bờ Wildwood. Cũng chẳng có gì đẹp, nhưng em có thể bắt được cá ngay trên cầu cảng. Nhớ lần em bắt được con cá vược nặng gần 7 cân không? Trời ạ, anh đã nghĩ hẳn con cá đó sẽ kéo em ngã khói thuyền cơ. Anh đã phải ôm chặt thắt lưng em.”
“Anh còn quát em phải giữ thẳng dây câu.”
“Anh không muốn xổng mất nó.”
“Em cứ tưởng anh tức giận với em.”
“Tại sao?”
“Vì đáng lẽ con cá đó là của anh. Anh đưa cần cho em giữ hộ trong khi đi lấy cho bố lon bia ở hộp giữ lạnh. Đúng lúc ấy thì nó cắn câu.”
“Anh không tức giận. Anh chỉ cảm thấy tự hào vì em. Đó là kỷ lục cấp nhà nước đấy. Họ đã ca ngợi em trên báo chí, đại loại thế.” Anh ấy mỉm cười, hoặc cũng có thể là nhăn nhó. “Chậc, đó là những tháng ngày tuyệt vời. Nước sạch mát. Không giống như sông Trinity, chỉ toàn xác người và cá nhiễm độc.” Anh ấy thở khò khè. “Anh muốn đến đó.”
“Hồ Conroe hả?”
“Không, con sông, anh muốn thấy nó.”
“Em sẽ không đưa anh đi đâu hết, ngoại trừ đến bệnh viện.”
“Đưa anh tới con sông, và anh hứa, sau đó em muốn làm gì cũng được.”
“Em đưa anh tới đó bằng cách nào?”
“Chúng ta đi bằng xe tải.”
Audie nhìn qua cửa sổ ra sân ga, thấy hàng loạt xe chở hàng rỉ sét đã không lăn bánh suốt hai mươi năm qua. Những tấm rèm xe cũ rách bay cuồn cuộn như ma quỷ hiện hình. Anh phải làm gì đây?
“Em sẽ đưa anh đến chỗ con sông, nhưng sau đó chúng ta phải đến bệnh viện đấy.”
Tâm trí Audie trở về với hiện tại. Anh đang đứng dưới nhành liễu rủ tha thướt, bí mật quan sát cùng một ngôi nhà và băn khoăn về thằng bé. Cô ấy nói nó tên là Max. Khoảng mười lăm tuổi, khung xương hoàn hảo, khuôn mặt hình chữ V với cặp mắt to màu nâu. Lớp tám. Một cậu bé mười lăm tuổi thường thích gì nhỉ? Các cô gái? Phim hành động. Bắp rang bơ. Anh hùng. Trò chơi trên máy tính.
Lúc này là tầm giữa trưa Chủ nhật, bóng râm đã chụm lại dưới tán cây như đang tránh cái thời điểm nóng nhất trong ngày. Max rời khỏi nhà, đạp mạnh xuống vỉa hè, lướt đi trên ván trượt, nhảy qua các vết nứt và lượn vòng quanh một phụ nữ đang đi dạo cùng một con chó. Vượt ngang đại lộ Woodlands, thằng bé lượn về phía bắc tới đường Market và The Mews, mua một lon nước ngọt rồi ngồi dưới ánh nắng ấm áp trong công viên trung tâm, tháo ván trượt.
Nó lén lút nhìn ngược nhìn xuôi, rồi đặt điếu thuốc lên môi, khum tay châm lửa trước khi vẩy tắt que diêm trong màn khói. Audie dõi theo hướng nhìn của thằng bé thấy một cô bé đang trưng bày tủ kính trong một cửa hàng. Cô ấy đang mặc váy cho ma-nơ-canh, kéo chiếc váy chui qua cái đầu bằng nhựa, rồi qua vai và vòng eo đồng hồ cát. Cô bé tầm tuổi Max, hoặc lớn hơn một chút. Max nhặt ván trượt lên, ôm chặt vào lòng.
“Cháu còn quá nhỏ để hút thuốc đấy,” Audie lên tiếng.
“Tôi mười tám tuổi rồi,” Max đáp, quay phắt sang, cố lên giọng.
“Cháu mười lăm tuổi,” Audie ngồi xuống và bóc một hộp sữa chocolate.
“Sao chú biết?”
“Cháu vừa mới nói.”
Max dụi điếu thuốc, nhìn Audie chằm chằm, cố nhớ xem có phải anh là một trong những người quen của bố mẹ mình không.
Audie chìa tay ra và tự giới thiệu, sử dụng tên thật của mình. Max nhìn bàn tay đang chìa ra của anh. “Chú đã nói chuyện với mẹ cháu sáng nay.”
“Phải.”
“Chú sẽ nói với mẹ cháu là cháu hút thuốc à?”
“Không.”
“Sao chú lại ngồi đây?”
“Chú chỉ định nghỉ chân thôi.”
Max quay sang nhìn cửa hàng trưng bày, nơi cô bé đang đeo chuỗi vòng vào cổ ma-nơ-canh. Cô bé quay sang, nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫy tay. Max rụt rè vẫy tay lại.
“Cô ấy là ai?”
“Một người bạn cùng trường.”
“Tên gì?”
“Sophia.”
“Bạn gái cháu à?”
“Không.”
“Nhưng cháu thích cô ấy?”
“Cháu chưa bao giờ nói thế.”
“Cô bé rất xinh. Cháu đã bao giờ nói chuyện chưa?”
“Bạn bè linh tinh thôi.”
“Nghĩa là thế nào?”
“Bọn cháu ở trong cùng một nhóm - kiểu như thế.”
Audie gật đầu, nhấp thêm một ngụm sữa.
“Lúc bằng tuổi cháu, chú thích một cô gái tên là Phoebe Carter. Chú luôn lo sợ mỗi khi mời cô ấy đi chơi. Chú nghĩ cô ấy chỉ muốn là bạn bè.”
“Rồi sao nữa?”
“Chú đưa cô ấy đi xem Công viên kỷ Jura .”
“Ai chả xem phim ý.”
“À, phải nói thời ấy nó là thể loại phim mới mẻ và khá đáng sợ. Và lúc Phoebe sợ hãi, cô ấy đã nhào vào lòng chú. Chú chẳng nhớ gì tới bộ phim nữa.”
“Thật nhàm chán.”
“Chú cá là nếu Phoebe Carter nhảy vào lòng cháu, cháu sẽ không nghĩ nó nhàm chán đâu.”
“Cháu cá là có bởi vì bây giờ Phoebe Carter đã rất già.”
Audie cười vang, và Max cũng thế.
“Có lẽ cháu nên mời Sophia đi xem phim.”
“Cô ấy có bạn trai rồi.”
“Thì sao? Cháu chả mất gì cả. Có lần chú gặp một phụ nữ, cô ấy có người bạn trai thực sự tồi tệ. Chú cố gắng thuyết phục cô ấy rời bỏ hắn, song cô ấy cho rằng mình không cần được giải cứu, nhưng thực tế là cô ấy rất cần.”
“Ông ta tệ thế nào?”
“Hắn là một tay xã hội đen, còn cô ấy là một nô lệ.”
“Giờ làm gì còn nô lệ nữa. Họ đã được giải phóng từ năm 1865 rồi.”
“Ồ, đó chỉ là một kiểu nô lệ,” Audie nói. “Còn rất nhiều kiểu khác nữa.”
“Rồi chuyện gì xảy ra ạ?”
“Chú phải lén lút đưa cô ấy trốn khỏi hắn.”
“Ông ta rất nguy hiểm à?”
“Ừ.”
“Ông ta có tới tìm chú không?”
“Có và không.”
“Nghĩa là sao?”
“Chú sẽ kể cho cháu nghe vào lúc khác.”
Một cảnh sát mặc đồng phục đang quan sát họ từ cách đó khoảng năm mươi thước. Anh ta đang ăn bánh mì kẹp. Ăn xong miếng cuối cùng, anh ta đi về phía họ, vừa đi vừa phủi vụn bánh trên áo.
Max ngước lên. “Chào chú Gerard.”
“Ông già nhà cậu đâu?”
“Ông ấy đi làm rồi.”
Viên cảnh sát nhìn Audie vẻ tò mò. “Ai đây?”
“Tôi và Max chỉ đang chém gió thôi.”
“Anh sống ở đây à?”
“Tôi vừa mới chuyển tới gần khu nhà Max. Tôi vừa gặp mẹ cậu bé sáng nay.”
“Sandy hả?”
“Cô ấy có vẻ rất thân thiện.”
Viên cảnh sát gật đầu, ném bao đựng bánh vào thùng rác. Anh ta chạm vào vành mũ như một kiểu tạm biệt. Audie và cậu bé nhìn anh ta rời đi.
“Sao chú biết tên cháu?” Max hỏi.
“Mẹ cháu nói với chú,” Audie đáp.
“Vậy sao chú cứ nhìn cháu chằm chằm thế?”
“Cháu khiến chú nhớ đến một người.”
Cậu thiếu niên quay sang cửa hàng. Sophia đã rời đi.
“Nhớ những gì chú nói.” Audie đứng lên.
“Về chuyện gì?”
“Mời cô ấy đi chơi.”
“À vâng,” Max tỏ vẻ châm biếm.
“Đồng thời - hãy làm giúp chú một việc, bỏ thuốc lá đi. Nó không tốt cho bệnh hen suyễn của cháu đâu.”
“Sao chú biết cháu bị hen?”
“Cháu vừa mới nói đấy thôi.”