← Quay lại trang sách

Chương 15

Cassie đấm mạnh vào bụng Audie.

“Anh ăn trộm xe của tôi.”

“Tôi chỉ mượn thôi,” anh thở hổn hển.

“Đừng có ngụy biện, thưa ngài. Nó chỉ được coi là mượn nếu anh hỏi trước.”

“Lúc đó cô đang ngủ.”

“Để xem tòa có chấp nhận lý lẽ này không. Anh cho là tôi ngu lắm hả?” Cassie gập tay lại. “Lạy Chúa, đau quá! Anh làm từ gì thế hả, xi măng à? Anh đã đi đâu?”

“Tôi đi đổi thẻ tín dụng.”

“Hôm nay là Chủ nhật. Ngân hàng không làm việc.”

“Tôi đi thăm vài người.”

“Thăm ai?”

“Chị gái tôi sống ở Houston.”

“Chị gái?”

“Vâng.”

“Tại sao anh không ở cùng chị ấy?”

“Tôi đã không gặp chị ấy một thời gian.”

Hiển nhiên Cassie không tin. Cô giơ súng điện lên. “Anh muốn thử nó hả?”

Bất kỳ sự mềm mại nào mà Audie từng nhìn thấy ở Cassie đều đã biến mất dưới lớp vỏ giận dữ và oán hận, sự phòng thủ bản năng của cô. Cassie quay người đi, lôi vali trong gầm chiếc giường mà Scarlett đang nằm sấp xem kênh Disney ra.

“Nhanh lên nào, chúng ta đi thôi.”

“Nhưng con thích ở đây,” Scarlett phản đối.

“Làm theo lời mẹ.”

Cassie đang thu thập quần áo ẩm trong phòng tắm nhét vào một vali.

“Tôi rất xin lỗi về chiếc xe,” Audie nói. “Sẽ không lặp lại lần nữa đâu.”

“Chắc chắn rồi.”

“Cho phép tôi mời mẹ con cô bữa tối nhé - chúng ta sẽ ăn ở đâu đó thật ngon.”

Scarlett nhìn mẹ chờ đợi.

“Anh chạy hết xăng chưa?” Cassie hỏi.

“Tôi đổ đầy bình rồi.”

“Vậy được. Ăn tối xong chúng tôi sẽ đi.”

Cassie chọn nhà hàng. Họ lái xe tới Denny nơi danh sách thực đơn có kèm hình ảnh đầy đủ các món ăn. “Tôi muốn biết các món mình sẽ ăn,” cô giải thích, gọi miếng bò bít tết và khoai tây nướng cả vỏ. Scarlett gọi mì Ý, thịt viên và cứ mỗi lần xúc đầy một miệng đồ ăn, cô bé lại loay hoay tô những đoạn sáp màu gãy lên một bức tranh. Sau khi bữa ăn kết thúc và bát đĩa đã được dọn đi hết, họ ngồi thảo luận về món tráng miệng, đồng thời Cassie có vẻ bình tĩnh hơn.

“Anh sẽ làm gì nếu có một triệu đô la?” Cô hỏi Audie, như thể đó là đề tài họ vẫn đang trò chuyện.

“Tôi sẽ thay cho mẹ một quả thận mới.”

“Thận của bà ấy bị làm sao?”

“Suy giảm chức năng.”

“Thay thận hết bao nhiêu tiền?”

“Tôi không rõ.”

“Nhưng chắc hẳn là còn dư chứ nhỉ? Chắc không đến một triệu đô đâu - nếu chỉ thay một quả thận.”

Audie đồng tình và hỏi Cassie sẽ làm gì với một triệu đô.

“Có lẽ tôi sẽ mua một căn nhà, một ít quần áo đẹp và một chiếc xe mới. Tôi muốn mở một cửa hàng làm đẹp của riêng mình - có thể là một chuỗi cửa hàng ấy.”

“Cô có đi thăm bố không?”

“Chỉ để cười vào mặt ông ấy sao?”

“Khi nóng giận, mọi người thường nói rất nhiều thứ mà họ vốn dĩ không định nói.”

Cassie rơi vào im lặng, dùng ngón tay vẽ nước đọng lại trên mặt bàn thành một vòng tròn. “Cô ấy là ai?”

“Gì cơ?”

“Đêm qua, trong lúc ngủ mơ, anh luôn gọi tên một người phụ nữ.”

Audie nhún vai.

“Phải là ai đó chứ? Bạn gái của anh à?”

“Không.”

“Vợ?”

Audie đổi đề tài, quay sang nói chuyện với Scarlett về bức tranh và giúp cô bé chọn màu sắc. Thanh toán xong, họ lang thang quanh các quầy hàng đêm, nhặt trang sức rẻ tiền lên xem, rồi lại đặt xuống.

Trở về khách sạn, Audie vào phòng tắm, khóa trái cửa và ngắm nghía hình ảnh của mình trong gương. Anh lấy tông đơ từ trong túi ra, kéo nó ngang dọc khắp đầu giống như đang cắt một bãi cỏ nhỏ. Từng lọn tóc đen rơi vào bồn rửa mặt. Sau đó anh đứng dưới vòi hoa sen, dang rộng hai tay, ngửa mặt lên hứng nước. Lúc trở ra, trông anh như vừa gia nhập quân đội.

“Sao chú lại cắt tóc,” Scarlett hỏi.

“Vì chú muốn thay đổi.”

“Để cháu xem nào.”

Con bé đứng trên giường, xoa khắp lớp da đầu lởm chởm của anh, cười khúc khích. Đột nhiên nó dừng lại. “Cái gì đây?”

Nó đã nhìn thấy vết sẹo. Bình thường không ai thấy được nhưng giờ tóc anh quá ngắn. Cassie đi ngang căn phòng, ôm đầu anh bằng cả hai tay, xoay sang phía ánh đèn. Trông như thể hộp sọ anh bị đập vỡ và được dán lại chằng chịt tựa dán một bình hoa. Trên hai cánh tay anh còn nhiều vết sẹo khác, chúng như những con sâu xám phẳng lì, quấn quanh cơ bắp. Đó là những vết thương do tự vệ. Quà tặng của nhà tù.

“Ai đã gây ra cho anh?”

“Tôi không lấy số điện thoại của anh ta.”

Cassie đẩy anh ra, đi vào nhà tắm. Cô xả nước đầy bồn tắm cho Scarlett và không trở ra cho đến khi con bé đùa nghịch trong bồn. Ngồi xuống chiếc giường đối diện, cô nắm chặt hai tay vào nhau, đặt trong lòng, nhìn chằm chằm Audie, lúc này đã mặc áo dài tay để che giấu các vết sẹo.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Audie ngước nhìn cô, cố gắng hiểu câu hỏi.

“Anh đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai và mỗi lần đi qua máy quay, anh đều cúi thấp đầu. Bây giờ anh lại cắt tóc nữa. Anh đang chạy trốn à?”

Audie thở ra, gần như là thở phào nhẹ nhõm. “Vài người đang truy tìm tôi.”

“Trùm buôn bán ma túy, xã hội đen, người phát mại tài sản hay cảnh sát?”

“Đó là một câu chuyện dài.”

“Anh có đánh ai không?”

“Không.”

“Anh có phạm vào Mười điều răn của Chúa không?”

“Không.”

Cassie thở dài, gác một chân lên chân kia giống như các cô gái nhỏ thường làm. Mái tóc cô vàng rực, khiến lông mày hơi sẫm màu hơn trở nên nổi bật như được kẻ chì, nhấp nhô lên xuống lúc cô nói chuyện.

“Mọi chuyện đã trở nên quá tệ lúc anh nói dối tôi và ăn trộm xe…”

“Tôi không phải tội phạm.”

“Anh hành động giống hệt bọn họ.”

“Chúng không giống nhau.”

Quấn trong chiếc khăn tắm, Scarlett xuất hiện ở cửa nhà tắm. Nước đã làm những lọn tóc của con bé duỗi thẳng.

“Mẹ, con không muốn nhủ trong ô tô. Chúng ta không thể ở nhại đây à?”

Cassie do dự, kéo con gái lại gần hơn, ôm chặt nó bằng cả tay và chân như thể cố bám chặt một cái cây trong dòng nước lũ. Cô nhìn Audie qua bờ vai trần của con.

“Thêm một đêm nữa.”