← Quay lại trang sách

Chương 16

Ryan Valdez không thường lái xe tuần tra về nhà. Anh ta thích đi chiếc xe tải nhỏ hơn vì nó ít gây sự chú ý, dù có vẻ hơi kém cạnh ở khu Woodlands, nơi hàng xóm của anh ta thường đi BMW, Mercedes hay dòng xe suv sang trọng. Sandy nói trông anh ta có vẻ lỗ mãng mỗi khi lái xe tải.

“Có lẽ anh chính là một kẻ thô lỗ.”

“Đừng nói thế.”

“Sao không?”

“Bởi vì anh không bao giờ phù hợp đâu.”

Sự phù hợp luôn rất quan trọng với Sandy, đôi khi Valdez có cảm giác vợ mình thấy xấu hổ vì bộ đồng phục của anh ta hơn là chiếc xe anh ta đi. Không phải vì hàng xóm của họ không tôn trọng cảnh sát và tự cho địa vị của họ quan trọng hơn, nhưng như thế cũng không có nghĩa họ muốn thân thiết với cảnh sát trưởng của một hạt. Nó là kiểu thân thiện giống như dùng bữa với bác sĩ chuyên phẫu thuật hậu môn ấy.

Mất gần một năm Valdez mới được trở thành thành viên của câu lạc bộ thể thao ngoài trời, và phải nhờ chú anh ta - Victor Pilkington - can thiệp. Trước đó, Ryan và Sandy đã tổ chức tiệc nướng và tiệc rượu cảm ơn. Sandy còn tham gia câu lạc bộ sách nữa, nhưng cũng không mở ra các cánh cửa khác hay mang lại những lời mời tiệc tùng. Sống ở Woodlands giống như quay lại thời trung học, song thay vì những thiên tài khoa học, câu lạc bộ thể thao, đam mê công nghệ và tham gia đội cổ động, thì ở đây lại là những người có vai vế, có con cái thành đạt và sống xa nhà, thành viên câu lạc bộ thể thao, đảng Dân chủ, đảng Cộng hòa. Valdez không biết mình phù hợp với nhóm nào.

Anh ta đạp phanh, chờ cửa nhà xe mở ra và liếc nhìn tổ hợp kiến trúc hoành tráng gồm mái lợp cùng tường gạch tiêu tốn của anh ta hơn một triệu đô la. Vài chiếc cửa sổ vòm cao đang phản chiếu ánh mặt trời buổi chiều, bóng râm ngả dài trên bãi cỏ giống như hồ chứa dầu.

Bước ngang căn nhà, anh ta cất tiếng gọi và tưởng chẳng ai có nhà. Anh ta lấy một lon bia từ trên ngăn đá, bước vào trong sân. Đó cũng là lúc anh ta để ý thấy một cậu bé đang bơi lộn ngược lại, lướt đi trong bể với những sải tay nhẹ nhàng. Max lật người bơi ngửa, nhìn thẳng lên bầu trời trong khi sải tay ra phía sau, nước lăn khỏi bờ vai nó. Đến khi chạm vào thành bể, thằng bé dừng lại. Đứng thẳng người.

“Chào con.”

Max không trả lời.

“Mẹ con đâu?”

Thằng bé nhún vai.

Valdez cố nghĩ ra câu hỏi khác. Từ khi nào mà trò chuyện với Max trở nên khó khăn thế nhỉ? Max trèo ra khỏi bể, quấn chiếc khăn tắm quanh bụng giống như quấn sarong. Những tia nắng cuối cùng rải lớp thảm vàng rực lên bãi cỏ. Max ngồi xuống ghế tựa, nhấp một ngụm ở chiếc lon màu xanh lè.

“Mẹ con có nói gì về bữa tối không?” Valdez hỏi.

“Không.”

“Bố sẽ làm gì đó.”

“Con định ra ngoài.”’

“Đi đâu?”

“Nhà Toby. Bọn con sẽ làm một bài thực hành môn Sinh học.”

“Sao Toby không đến đây?”

“Nó có dụng cụ.”

“Mà bố thậm chí có biết Toby không nhỉ?”

“Con không biết, bố ạ. Bố có biết Toby không? Con phải hỏi nó mới được.”

“Đừng có nói với bố như thế.”

“Như thế là thế nào?”

“Con biết bố định nói gì.”

Max nhún vai ra vẻ chẳng hiểu gì. Có thứ gì đó bùng nổ bên trong Valdez và anh ta túm tóc thằng bé, kéo nó đứng thẳng. Tầm nhìn của anh ta thu hẹp, dường như anh ta đang nhìn thế giới qua cửa sổ kính màu.

“Mày nghĩ mày có thể hỗn xược với tao như thế hả? Tao đã cho mày một mái nhà. Trả tiền cho đồ ăn mày nhét vào bụng. Trả tiền cho cái điện thoại mày đang dùng, quần áo mày mặc và cái máy tính trong phòng mày. Mày phải tỏ ra kính trọng tao hoặc tao sẽ dìm mày chết chìm trong cái bể bơi chết tiệt này. Hiểu chưa?”

Max gật đầu, cố không rơi nước mắt.

Valdez đẩy thằng bé ra, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ và muốn xin lỗi, nhưng cậu thiếu niên đã bước về phía phòng thay đồ, đóng cửa lại và rẽ vào nhà tắm. Valdez tự nguyền rủa chính mình và ném mạnh lon bia bay ngang quá nửa bãi cỏ, nó lăn đi, sủi đầy bọt. Thằng bé đã thách thức anh ta. Nó không có cái quyền chết tiệt ấy! Bây giờ nó sẽ nói với mẹ nó và thậm chí mang lại nhiều rắc rối hơn. Cô ấy sẽ bênh vực nó như vẫn luôn làm thế. Giá mà thằng bé ngoan ngoãn hơn một chút. Tôn trọng anh ta một chút. Giờ họ chẳng còn điểm chung nào nữa. Họ đã không cùng nhau xem phim về các siêu anh hùng của hãng Ranger, chơi điện tử hay chọc Sandy về tài nấu ăn của cô nữa.

Hình ảnh Max lúc nhỏ hiện ra trong tâm trí anh ta - một cậu bé đội mũ cao bồi, nắm tay viên cảnh sát trưởng. Họ đã từng là bạn thân của nhau. Họ là bố và con trai. Là cộng sự cùng chống lại tội phạm. Họ đã rất thân thiết. Cơn giận của anh ta tiêu tan. Đó không phải là lỗi của Max. Thằng bé đang độ tuổi mười lăm. Đấy là tính cách đặc trưng của tuổi vị thành niên - nổi loạn chống lại bố mẹ mình, thử nghiệm các giới hạn. Valdez cũng từng rất ngang bướng với bố lúc bằng tuổi con trai bây giờ, và ông già cũng không chấp nhận bất kỳ câu hỗn láo hay bình luận mỉa mai nào.

Theo Sandy thì đây là một giai đoạn bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải trải qua. Thay đổi hormone. Tuổi vị thành niên. Áp lực từ bạn bè đồng trang lứa. Các cô gái. Như thế còn tốt hơn, Valdez có thể đưa cậu tới nhà thổ - một nơi sạch sẽ nào đó - và giúp con trai thoát khỏi sự khốn khổ. Sandy luôn nói rằng anh ta nên làm gì đó vượt trên cả tình cha con. Anh ta mỉm cười. Hẳn cô sẽ ném sự phù hợp qua một bên nếu Valdez vật Max ngã xuống đất.

Valdez nghe tiếng cửa trượt mở ra rồi đóng lại. Sandy bước vào sân, vòng tay ôm anh ta. Tóc cô bù xù và người tỏa ra thứ mùi gì đó rất quyến rũ cùng mùi mồ hôi.

“Em đã ở đâu thế?” Anh ta hỏi.

“Phòng tập thể hình.”

Đâu đó phía trên đầu họ, anh ta nghe tiếng một con diều hâu, hoặc cũng có thể là chim ưng biển. Anh ta ngửa mặt lên, che mắt, nhưng chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ.

“Anh đã cố gọi cho em cả ngày hôm nay. Nhưng điện thoại của em tắt máy,” anh ta nói.

“Tối qua em đặt nó xuống, rồi không tìm thấy nữa.”

Max xuất hiện từ trong phòng thay đồ và rảo bước ngang qua bãi cỏ. Thằng bé hôn lên má Sandy. Cô sửa sang lại mái tóc ướt cho nó. Ở trường thế nào? Có nhiều bài tập về nhà không? Đến nhà Toby à? Được. Đừng về muộn đấy.

Lát sau Valdez ngồi trên ghế trong bếp, quan sát Sandy chuẩn bị bữa tối. Mái tóc cắt ngắn, uốn xoăn ở phần đuôi, màu vàng và đôi mắt xanh lá cây của cô có vẻ gì đó rất bí ẩn, khiến đàn ông muốn nhìn cô lâu hơn mức bình thường. Làm thế nào mà anh ta lại thuyết phục được cô kết hôn với mình nhỉ? Anh ta hy vọng đó là vì tình yêu. Và hy vọng tình yêu ấy vẫn còn.

“Anh nghĩ mình sẽ đưa Max đi cắm trại cuối tuần sau.”

“Anh biết thằng bé không thích hoạt động ngoài trời mà.”

“Em còn nhớ chuyến dã ngoại ở Yosemite không? Lúc đó Max mới khoảng bảy tuổi. Nó rất thích chuyến đi đó.”

Sandy hôn lên đỉnh đầu anh ta. “Anh không cần phải nỗ lực quá như vậy đâu.”

Valdez nhìn ra ngoài sân, nơi hai con vịt vừa nhảy xuống bể bơi. Anh ta không muốn ngừng nỗ lực. Nếu có thể, anh ta muốn quay ngược thời gian, trở lại thời điểm khi Max luôn cảm thấy vui vẻ khi đá được quả bóng hay chơi trò đuổi bắt.

“Hãy cho thằng bé thời gian,” Sandy nói. “Nó đang cảm thấy không thích thú con người hiện tại của mình.”

“Em nghĩ con người hiện tại của nó là ai?”

“Là con trai chúng ta.”

Dùng bữa xong, họ ngồi cạnh nhau trên chiếc xích đu ngoài hiên. Sandy gác một chân lên cánh tay và sơn móng chân bằng cái chổi nhỏ xíu được nắm chặt giữa ngón trỏ và ngón cái.

“Công việc thế nào?” Cô hỏi.

“Bình thường.”

“Anh sẽ cho em biết lý do anh tìm mọi cách đi tới hạt Live Oak chứ?”

“Anh đang cần kiểm tra một người.”

“Ai?”

“Một tù nhân sắp được tự do. Nhưng hắn đã bỏ trốn trước.”

“Sao hắn lại làm thế?”

“Đó không phải chuyện quan trọng.”

Sandy hạ chân xuống, quay sang nhìn Valdez, chờ đợi lời giải thích.

“Còn nhớ vụ cướp xe tải bọc thép không - cái gã sống sót ấy.”

“Người đã bị anh bắn trúng.”

“Phải. Anh đã cố giam giữ hắn suốt đời, nhưng ban ân xá lại quyết định phóng thích hắn. Nếu không trốn thì kiểu gì hắn cũng được tự do. Anh tới nhà tù để gặp viên giám đốc ở đó, nhưng Palmer đã trốn thoát qua tường rào dây thép gai.”

Sandy ngồi thẳng lưng, hai mắt nheo lại. “Hắn có nguy hiểm không?”

“Có lẽ bây giờ hắn đang ở Mexico rồi.”

Valdez siết chặt cô, để cô tựa lưng vào ngực và ngả đầu lên vai mình trong khi vòng tay anh ta quanh người cô. Valdez định tạm bỏ qua chuyện này, nhưng rồi lại vớ lấy điện thoại, truy cập mục hình ảnh.

“Đây là Palmer,” anh ta cho Sandy xem bức ảnh mới nhất.

Cô trợn tròn mắt. “Em đã thấy hắn!”

“Cái gì?”

“Hôm nay. Ngay bên ngoài nhà mình,” cô lắp bắp. “Hắn đang chạy bộ. Hắn nói vừa mới chuyển tới sống cạnh đây. Em nghĩ chỗ đó là nơi ở cũ của nhà Whitaker.”

Valdez bật dậy, sải bước ngang qua nhà, vén rèm nhìn ra ngoài, suy nghĩ quay cuồng. Anh ta kiểm tra khóa cửa chính và cửa sổ.

“Em có thấy cái xe nào không?”

Sandy lắc đầu.

“Hắn còn nói gì nữa?”

“Hắn nói mình góa vợ… làm kiểm toán viên. Sao hắn lại đến đây?”

“Khẩu súng anh mua cho em đâu?”

“Trên gác.”

“Lấy cho anh.”

“Anh đang làm em sợ đấy!”

Valdez bấm số mà như đấm vào điện thoại. Anh ta kết nói với người điều phối thông tin. Thông báo tình hình, đưa ra mệnh lệnh BOTL * về Audie Palmer và yêu cầu tăng cường xe tuần tra trong khu vực xung quanh.

“Nhưng anh vừa nói là hắn đang ở Mexico mà,” Sandy thắc mắc. “Tại sao hắn lại đến đây?”

Valdez nhận khẩu súng của cô, lắp ổ đạn vào. “Từ bây giờ, đi đâu em cũng phải mang theo nó.”

“Em không mang súng đâu.”

“Làm như anh nói.”

Anh ta chộp lấy chìa khóa xe.

“Anh định đi đâu?”

“Đón Max.”