Chương 17
Khách sạn Shady Oaks nằm ngay trên lối ra đường cao tốc Tom Landry - một tòa nhà của thập niên 1970, thiên về tính năng sử dụng, thiết thực và xấu xí như bộ quần áo đồng màu. Moss đậu chiếc xe tải màu xanh trầy xước ngay cửa phòng, tắm rửa và lên giường nằm chờ Crystal. Cuối cùng cô cũng đến, đeo kính râm và mặc áo khoác gió màu đen bóng như để tránh né đám săn ảnh. Ngay khi Moss mở cửa, Crystal liền lao vào vòng tay anh, quấn chặt chân quanh eo và hôn anh say đắm lúc anh đưa cô lùi vào phòng.
Cô nhìn xung quanh. “Đây là chỗ tốt nhất anh tìm được à?”
“Nó có bồn tắm mát xa.”
“Anh muốn em bị nhiễm dịch tả hả?”
Anh chộp lấy tay cô. “Không, anh muốn em cảm nhận thứ này.”
Hai mắt cô mở lớn. “Giờ anh muốn làm em hư hỏng nữa.”
“Độ cứng của bơ liên quan tới độ mềm của bánh mì. Mà bánh mì của em rất mềm mại, em yêu.”
Cô cười vang, nhún vai, cởi áo khoác. “Anh nhặt bộ quần áo này ở đâu đấy?”
“Chúng được để sẵn trong ô tô cho anh.”
“Anh có ô tô à?”
“Ừ.”
Cô đẩy anh ngã xuống giường và cưỡi lên người anh. Họ không nói chuyện cho đến khi cả hai đầm đìa mồ hôi và mệt lử. Crystal đi vào nhà tắm. Moss nằm trên giường, đắp chiếc khăn tắm ngang người.
“Em thấy không thoải mái lắm à?” Anh hỏi vọng vào.
“Tại sao không?”
“Bởi vì anh định sẽ làm lại lần nữa ngay sau khi mắt anh hết lé.”
Crystal xả nước nhà vệ sinh và leo lên giường nằm cùng anh. Cô lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác, châm lửa, đặt vào miệng anh trước khi châm cho mình điếu khác.
“Bao lâu rồi nhỉ?”
“Mười lăm năm, ba tháng, tám ngày và mười một giờ.”
“Anh đếm ngày tháng hả?”
“Không, nhưng cũng gần như thế.”
Cô muốn biết chi tiết về Audie Palmer và số tiền mất tích, vậy nên cô chăm chú lắng nghe, không ngắt lời anh, mặc dù vẫn cau mày và đằng hắng ở những đoạn gay cấn nhằm thể hiện cô rất hiểu câu chuyện.
“Những người đó là ai?”
“Anh không biết, nhưng họ thực sự đủ quyền lực để lôi anh ra khỏi tù.”
“Và họ sẽ cho anh giữ số tiền đó?”
“Đấy là họ nói thế.”
“Anh có tin không.”
“Không.”
Cô gối đầu lên tay và gác chân qua eo anh.
“Anh sẽ làm gì?”
Moss rít một hơi và phả ra đám khói hình chiếc nhẫn, nó bay cao mãi cho đến khi bị luồng khí từ điều hòa làm biến dạng thành hình thù ma quái.
“Tìm Audie Palmer?”
“Bằng cách nào?”
“Mẹ cậu ấy sống ở Westmoreland Heights - cách đây chưa đầy một dặm.”
“Nếu bà ấy không biết thì sao?”
“Thì anh sẽ hỏi chị gái Audie.”
“Rồi sao nữa?”
“Chúa ơi, đúng là đàn bà, anh đang cố không cầm đèn chạy trước ô tô đây. Anh có một niềm tin. Nếu có ai tìm ra được Audie, thì người đó chính là anh.”
Crystal vẫn cảm thấy không yên tâm. “Cậu ấy là người thế nào?”
Moss cân nhắc một lát. “Audie rất thông minh. Kiểu trí thức ý, hiểu chứ, không phải kiểu láu cá đường phố. Anh dạy cậu ấy phải luôn để mắt sau lưng, còn cậu ấy dạy anh rất nhiều thứ.”
“Ví dụ?”
“Triết lý và những thứ củ chuối như thế.”
Crystal cười khúc khích. “Anh biết gì về triết lý.”
Moss siết cô một cái thật chặt vì tội cười nhạo anh. “À, một ngày, anh đang rất buồn bực vì phải cố nặn một lá thư gửi cho Ban kháng cáo và bảo Audie. “Thứ duy nhất tôi biết là tôi chẳng biết gì cả.” Và Audie bảo là anh vừa trích dẫn câu nói của một triết gia nổi tiếng tên là Socrates. Audie nói một người thông minh luôn nghi ngờ và đặt câu hỏi về mọi thứ. Điều duy nhất chúng ta chắc chắn biết là chúng ta chẳng biết gì chắc chắn hết.” Anh nhìn Crystal. “Có cảm thấy ý nghĩa gì không?”
“Không, nhưng nghe có vẻ cao siêu đấy.”
Crystal xoay người, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Làn khói mỏng bốc lên từ mẩu thuốc còn lại. Cô nắm tay Moss và phát hiện chiếc nhẫn cưới đã biến mất. Ngay lập tức, cô ngồi thẳng dậy, bẻ ngược ngón tay anh cho đến khi Moss phải xuýt xoa vì đau.
“Đâu rồi?”
“Cái gì?”
“Nhẫn cưới đâu?”
“Họ đã lấy của anh trong khu biệt giam và không trả lại.”
“Anh có hỏi xin tử tế không?”
“Anh đã chiến đấu vì nó đấy, em yêu.”
“Anh có ý định không chung thủy với em hả?”
“Không đời nào.”
“Nếu anh khiến em nghĩ rằng anh không trung thực thì em sẽ xẻo Moss nhỏ và ném cho chó ăn đấy. Em nói rõ ràng chứ?”
“Crystal.”