Chương 18
Chiếc di động lăn ngang qua bàn bếp. Đặc vụ Desiree Fumess đã kịp thời đỡ được nó ở cạnh bàn. Sếp cô gọi, giọng khàn khàn, ngái ngủ. Không phải người của sáng sớm.
“Audie Palmer được nhìn thấy ở Woodlands sáng hôm qua.”
“Ai nhìn thấy?”
“Vợ cảnh sát trưởng một hạt.”
“Palmer đang làm gì ở Woodlands?”
“Chạy bộ.”
Desiree chộp lấy áo khoác, nhét khẩu súng lục vào bao da đeo vai. Cô vẫn đang ăn dở miếng bánh mì trong lúc chạy vội xuống cầu thang, vẫy tay chào ông chủ nhà Sackville, người vốn sống ngay dưới tầng của cô và đang đưa thẻ ra vào cho cô qua khe rèm cửa phòng ông. Cô lái xe về phía bắc để tránh giờ cao điểm và hai mươi phút sau đã dừng lại trước một ngôi nhà lớn, khuất một phần sau tán cây. Một xe tuần tra đang đậu ở lối vào nhà với hai viên cảnh sát mặc đồng phục bên trong, mải mê chơi game trên điện thoại.
Desiree đứng thẳng lưng trong một nỗ lực quen thuộc để trông cô có vẻ cao hơn lúc chìa huy hiệu cho bọn họ và bước vào cửa chính. Phần tóc mái ngắn đến nỗi không thể kẹp lại được xõa xuống một bên mắt. Cô đã dặn thợ cắt tóc đừng tỉa quá nhiều, nhưng có vẻ anh ta chẳng buồn để ý.
Sandy Valdez mở cửa có lắp dây xích bảo vệ, để lộ một khe hở khoảng hơn chục centimet. Cô ấy mặc chiếc áo ôm sát người, quần bó của Lycra, đi tất tới mắt cá chân và giày lười.
“Chồng tôi đang đưa Max tới trường,” cô ấy cất tiếng bằng chất giọng dễ thương của người phụ nữ miền Nam có học thức.
“Người tôi muốn gặp là cô.”
“Tôi đã nói mọi thứ với cảnh sát rồi.”
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô thuật lại chi tiết với tôi.”
Sandy mở chốt dây xích, đưa Desiree băng ngang căn nhà, tới phòng sáng sủa nhất. Cô ấy mặc tầm size 10, tóc vàng, làn da mịn màng. Rất đẹp. Căn nhà được bày biện trang nhã mà chỉ một chi tiết nhỏ cũng đều được chau chuốt kỹ lưỡng, nghiền ngẫm các tạp chí thiết kế nội thất để không bị lặp đi lặp lại một chủ đề.
Sandy mời cô đồ uống… nhưng cô từ chối. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi cả hai đều im lặng, Desiree nhìn quanh căn phòng như đang cân nhắc lời mời của gia chủ.
Sandy chú ý tới đôi giày của Desiree.
“Chúng sẽ làm cô bị đau chân và lưng đấy.”
“Tôi buộc phải quen với chúng.”
“Cô cao bao nhiêu?”
“Vừa đủ.” Desiree đi thẳng vào chủ đề. “Cô và Audie Palmer đã nói về chuyện gì?”
“Về khu phố này,” Sandy đáp. “Hắn nói là vừa mới chuyển tới ở gần đây. Tôi khuyên hắn nên tham gia câu lạc bộ thể thao để quen biết nhiều người. Tôi còn cảm thấy buồn thay cho hắn.”
“Tại sao?”
“Hắn nói vợ mình vừa qua đời.”
“Anh ta còn nói gì nữa?”
Sandy cố nhớ lại. “Hắn nói đang làm kiểm toán cho công ty. Tôi tưởng hắn chuyển vào nhà cũ của gia đình Whitaker. Cô sẽ bắt được hắn đúng không?”
“Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể.”
Sandy gật đầu nhưng có vẻ không được an tâm lắm.
“Còn ai khác thấy anh ta nữa không?”
“Max, con trai tôi.”
“Lúc đó, cậu bé ở đâu?”
“Đang trượt ván trước gara. Tôi từ cửa hàng trở về thì thấy Palmer đang đứng cạnh lối vào, dãn dây chằng.”
“Max có nói chuyện với anh ta không?”
“Không hẳn.”
“Ý cô là gì?”
“Thằng bé gặp hắn sau đó ở Mews - cách đây không xa lắm. Max chơi trượt ván, còn Palmer thì đang ngồi ghế ở công viên. Tôi cũng đã thuật lại tất cả cho các thám tử khác.” Hai tay Sandy vặn vẹo trong lòng cô ấy. “Ryan muốn Max nghỉ học hôm nay, nhưng thằng bé sẽ an toàn ở trường, đúng không? Ý tôi là, chúng tôi đã làm đúng khi tỏ ra chẳng có gì ghê gớm cả. Tôi không muốn Max lớn lên với suy nghĩ rằng thế giới đầy rẫy quái vật.”
“Tôi chắc chắn cô đã hành động đúng,” Desiree trấn an, vốn không quen với những cuộc trò chuyện thân thiết kiểu chị em thế này. “Cô có từng gặp Audie Palmer trước ngày hôm qua không?”
“Không.”
“Tại sao cô lại tin rằng Audie theo dõi nhà cô?”
“Chẳng phải quá rõ ràng hay sao?”
“Với tôi thì không.”
“Ryan là người đã bắn hắn - mọi người đều biết thế. Audie Palmer bị bắn vào đầu. Lẽ ra hắn nên chết đi và giúp tất cả mọi người tránh được bao rắc rối. Hoặc là ngồi ghế điện - không phải tôi thích hành hình người khác một cách bừa bãi, nhưng vì Chúa, bốn người đã thiệt mạng.”
“Tức là cô cho rằng Audie Palmer muốn trả thù?”
“Đúng.”
“Cô sẽ mô tả thái độ của anh ta như thế nào?”
“Cái gì?”
“Có phải anh ta tỏ ra kích động? Căng thẳng? Hay giận dữ?”
“Hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi đã nói lúc đó hắn đang chạy bộ mà.”
“Ngoài cái đó ra thì sao?”
“Hắn có vẻ thoải mái - kiểu như chẳng có gì phải bận tâm trên đời ấy.”
Cách chưa tới hai dặm, Ryan chạy xe qua cổng trường và tắt đài. Anh ta vẫn luôn lấy làm ngạc nhiên về những người đã gọi vào chương trình phát sóng trực tiếp đế nói oang oang về quan điểm cá nhân và công khai sự ngu dốt của mình.
“Vậy là chúng ta đã thống nhất rồi nhé. Con đợi người đến đón. Không được rời khỏi trường. Không được nói chuyện với bất kỳ người lạ...”
Max bỏ tai nghe ra. “Nhưng ông ta đã làm gì ạ?”
“Đó không phải vấn đề.”
“Con nghĩ mình nên biết.”
“Hắn đã trộm một món tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
“Và bố đã bỏ tù ông ta?”
“Ừ.”
“Bố đã bắn ông ta à?”
“Hắn đáng bị bắn.”
Max trông có vẻ bị ấn tượng. “Và bây giờ ông ta quay lại trả thù bố hả?”
“Không.”
“Thế sao ông ta lại đến nhà mình?”
“Để bố xử lý chuyện này. Và nhớ đừng làm mẹ con thêm lo lắng với những câu hỏi kiểu như vừa rồi nhé.”
“Audi Palmer rất đáng sợ à?”
“Ừ.”
“Trông ông ta không có vẻ gì là nguy hiểm.”
“Vẻ ngoài có thể đánh lừa người khác. Hắn là kẻ giết người. Hãy nhớ kỹ điều đó.”
“Có lẽ bố nên đưa cho con một khẩu súng.”
“Con không được mang súng tới trường.”
Max thở dài buồn bực rồi mở cửa xe, hòa vào đám học sinh vừa tràn qua cổng trường. Valdez theo dõi thằng bé đi tới cổng chính, tự hỏi liệu nó có quay lại hay vẫy tay chào anh ta. Câu trả lời là không.
Lúc thằng bé đi khuất, anh ta lấy di động và gọi tới Văn phòng Cảnh sát trưởng. Anh ta nói chuyện với trợ lý thân cận đắc lực nhất của mình, Hank Poljak, và bảo Hank liên lạc với tất cả điều phối thông tin ở Houston cùng các quận xung quanh.
“Nếu có ai nhìn thấy Audie Palmer thì tôi muốn được biết đầu tiên.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn, tôi sẽ không đến văn phòng hôm nay.”