← Quay lại trang sách

Chương 19

Chiếc taxi chạy trên đường cao tốc đông đúc dưới ánh mặt trời đỏ ối. Audie nhìn chăm chú qua cửa kính phủ màu, ánh mắt rơi vào vô khối các cửa hàng san sát bên lề đường với bãi đậu xe trước mặt, những ngôi nhà lợp mái đỏ cùng dãy nhà kho bằng khung dựng sẵn rẻ tiền quấn dây thép gai dọc theo mái nhà và chấn song cửa sổ. Từ khi nào Houston bắt đầu trở nên dân dã thế này nhỉ? Nó vốn luôn là một thành phố xa lạ - một tổ hợp các khu phố, giống Los Angeles, nơi người dân chỉ biết chăm chăm từ nhà tới chỗ làm, hiếm khi trò chuyện thân mật với người khác. Điểm khác biệt duy nhất: Houston là điểm đến, còn Los Angeles chỉ là nơi tạm nghỉ chân trong chuyến hành trình đến những vùng đất tốt đẹp hơn.

Tài xế taxi là người nước ngoài, Audie không nhận ra anh ta đến từ nước nào. Có lẽ là một đất nước khốn khổ nào đó, anh thầm đoán, bị vây khốn bởi những kẻ độc tài, cuồng tín hay nghèo đói. Anh ta có nước da sẫm màu, giống màu olive hơn là màu nâu, mái tóc hói dần mà chân tóc gần như lùi ra tận sau đầu. Mở cửa sổ ở cả ghế trước và sau, anh ta cố bắt chuyện, nhưng Audie không quan tâm. Thay vào đó, tâm trí anh lại lang thang về thời điểm anh để Carl lại bờ sông Trinity.

Có những khoảnh khắc trong cuộc sống, bạn phải lựa chọn một quyết định quan trọng. Nếu may mắn, chúng ta sẽ là người quyết định, nhưng đa số đều là do người khác lựa chọn thay. Carl không còn ở đó lúc Audie đưa cảnh sát và nhân viên y tế đến. Không một mảnh băng gạc dính máu, không một lời nhắn nhủ hay xin lỗi. Audie biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không nói với ai. Đó là vì lòng kính trọng dành cho bố mẹ hơn là cho Carl. Cảnh sát buộc tội Audie đã làm họ lãng phí thời gian và giam giữ anh mười hai tiếng nữa trước khi thả anh về.

Vài tuần trôi qua và cái tên Carl đã hoàn toàn biến mất khỏi các dòng tít lớn. Tháng Một, Audie trở lại trường đại học và bị gọi đến văn phòng chủ nhiệm khoa. Học bổng của anh bị thu hồi vì anh là “kẻ bị tình nghi” trong vụ giết hại một cảnh sát.

“Em không làm gì sai trái cả,” Audie nói.

“Tôi chắc chắn là em không làm gì sai,” chủ nhiệm khoa nói. “Khi chuyện này được dàn xếp ổn thỏa và anh trai em được tìm thấy, em có thể nộp lại đơn, bộ phận hành chính sẽ đánh giá lại tư cách và năng lực của em.”

Audie thu xếp đồ đạc, rút hết tiền tiết kiệm, mua một chiếc ô tô rẻ tiền và đi về miền Tây, tách biệt giữa quá khứ cùng những điều sắp tới. Chiếc Caddie rung lắc, kêu ầm ầm suốt quãng đường một ngàn năm trăm dặm, luôn đe dọa chết máy, nhưng lại cho thấy ý chí sinh tồn mà người ta thường gán cho những vật có tri giác. Audie chưa từng được chiêm ngưỡng hoàng hôn trên biển. Anh cũng chưa bao giờ thấy người lướt sóng trong đời thực. Nhưng ở Nam California, anh đã được thấy cả hai. Bel-Air, Malibu, Venice Beach - những cái tên, những hình ảnh nổi tiếng trong các chương trình tivi hay phim ảnh.

Nhưng ở bờ biển phía tây thì lại rất khác biệt. Phụ nữ có mùi kem chống nắng và dưỡng ẩm thay vì mùi hoa oải hương hay bột Talc [40] . Họ thích nói về bản thân và bị ám ảnh bởi chủ nghĩa duy vật, thuyết duy linh, liệu pháp điều trị lẫn phong cách thời trang. Đàn ông rám nắng với mái tóc dày mượt mà, hay cái đầu trọc lốc, bóng loáng, mặc áo hàng trăm đô la và đi giày ba trăm đô. Họ là những kẻ chuyên đút lót, gái điếm, nghiện ma túy, những kẻ mơ mộng, diễn viên, nhà văn, người cầu tiến.

Trên đường lái xe xa dần về vùng đất phía bắc như Seattle, Audie đã trải qua nhiều công việc như: phục vụ hay bảo vệ trong quán rượu, nhân viên đóng gói hàng hóa, thu hoạch trái cây và nhân viên giao nhận. Anh sống trong khách sạn rẻ tiền hay nhà nghỉ, đôi khi là với những phụ nữ sẵn sàng đưa anh về nhà. Sau sáu tháng lang thang, anh bước vào vũ trường của Urban Covic, cách San Diego hai mươi dặm về phía bắc. Nó còn tối hơn cả cái động, ngoại trừ sân khấu sáng đèn, nơi một cô gái nhợt nhạt đang uốn éo với phần da thịt lộ ra bên ngoài viền quần lót được chiếu sáng rực bởi cây cột bằng bạc giữa hai đùi cô ta. Hàng tá đàn ông ăn vận bảnh bao hoặc đang cổ vũ cô ta, hoặc giả vờ không để ý.

Đa phần bọn họ đều là sinh viên hay người làm công ăn lương đang cố gây ấn tượng với đối tác Nhật Bản của mình.

Các cô gái ở phía nam California dường như rất thích thú công việc của họ, họ uốn éo, lắc lư trong khoảng thời gian cố định, sống bằng những đồng tiền được nhét vào áo lót hay quần lót bé xíu. Viên quản lý lôi cái lược từ trong túi áo ra và mái tóc lại trở nên bóng mượt, ướt át như những đường cày mới trên cánh đồng.

“Các anh có cần người làm không?” Audie hỏi.

“Chúng tôi không cần nhạc sĩ.”

“Tôi không phải nhạc sĩ. Tôi có thể làm phục vụ.”

Viên quản lý lại lấy lược ra, chải mái tóc từ trước ra sau. “Cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Có kinh nghiệm chưa?”

“Kha khá.”

Anh ta đưa cho Audie một mẫu đơn để điền và bảo anh làm thử một ca không lương. Audie đã chứng tỏ anh là một nhân viên chăm chỉ. Không uống rượu. Không hút thuốc. Không ma túy. Không bài bạc. Không cố tán tỉnh các cô gái.

Ngoài quán bar và cho thuê phòng nghỉ, Urban Covic còn sở hữu nhà hàng Mexico ngay bên cạnh cùng trạm xăng phía đối diện. Đó đều là các khoản đầu tư hấp dẫn, giúp ông ta hợp pháp hóa những món tiền thu được từ các hoạt động kém hợp pháp khác. Audie bắt đầu ca làm từ tám giờ tối cho đến bốn giờ sáng hôm sau. Lúc đầu họ cho phép anh ăn tại nhà hàng. Nó có một khoảnh sân phía sau với một giàn nho và căn phòng băng vữa trát dùng để cất rượu vang.

Hai tuần sau khi bắt đầu công việc mới, anh để ý thấy một chiếc xe có biển số bị bôi đen với ba gã trên xe đang đậu ở bãi. Anh liền gọi cảnh sát, lấy hết tiền trong ngăn giấu dưới khay hứng nước nhỏ xuống từ ly cốc vừa rửa. Mấy gã đó bước vào với vài khẩu súng bị cưa bớt nòng và mũ len trùm kín đầu. Audie nhận ra một trong các hình xăm của chúng. Nó thuộc về một gã đang hẹn hò với một vũ công và luôn lởn vởn xung quanh để chắc chắn không gã ngốc nào quá thân mật với cô ta.

Audie giơ tay lên trời. Mọi người thì chúi xuống gầm bàn. Cô gái trên sân khấu lấy tay che ngực, bắt chéo hai chân lại.

Những tên cướp có vũ khí phá vỡ máy tính tiền và gầm lên giận dữ vì số tiền còn lại quá ít ỏi. Gã có hình xăm vây súng về phía Audie, vốn vẫn tỏ ra bình tĩnh. Còi báo động vang lên. Súng nổ. Một viên đạn bắn vỡ tấm gương ở quầy bar song không có ai bị thương.

Urban Covic đến gần như sớm nhất, khuôn mặt ông ta vẫn hằn vết gấp từ gối ngủ. Viên quản lý đã kể lại mọi chuyện. Ông ta gọi Audie vào văn phòng.

“Cậu từ đâu đến, chàng trai?”

“Texas.”

“Cậu định đi đâu?”

“Tôi vẫn chưa quyết định.”

Urban gãi cằm. “Bọn trẻ tầm tuổi cậu hẳn là đã quyết định nếu phải chạy xa khỏi thứ gì đó, hoặc chạy về phía nó.”

“Tôi cho là thế.”

“Cậu có bằng lái xe không?”

“Có, thưa ngài.”

“Từ giờ trở đi cậu làm tài xế riêng cho tôi.” Ông ta ném cho Audie một bộ chìa khóa của chiếc Jeep Cherokee màu đen. “Hằng ngày cậu tới đón tôi lúc mười giờ sáng, trừ khi tôi có yêu cầu khác. Cậu sẽ chạy việc lặt vặt nếu tôi cần. Cậu thả tôi về nhà như tôi muốn. Tôi sẽ tăng lương gấp đôi, nhưng cậu phải nghe điện thoại hai tư giờ mỗi ngày. Nghĩa là cậu phải ngủ trong ô tô.”

Audie gật đầu.

“Bây giờ, tôi muốn cậu đưa tôi về nhà.”

Và đó là cách công việc mới của anh bắt đầu. Nhờ nó anh được thu xếp một căn phòng phía trên quầy bar. Một khoảng chật hẹp trên tầng áp mái, không lớn hơn cái hành lang bao nhiêu, nhưng được miễn phí. Căn phòng có một cửa sổ trên mái và một cái giường bằng gỗ thông thô ráp, xù xì. Chất đống trong góc là sách vở cùng chiếc ba lô của anh. Anh vẫn giữ sách chuyên ngành kỹ thuật vì trong đầu luôn có khái niệm mơ hồ rằng anh sẽ lấy được bằng vào một ngày nào đó.

Audie đưa Urban tới các cuộc hẹn hay đón người ở sân bay hoặc lấy quần áo giặt là, đi giao nhận hàng hóa, thư từ. Chính vì thế, anh mới gặp Belita - lần anh tới nhà Urban lấy thư. Anh cũng không biết Belita là tình nhân của ông ta - anh không quan tâm - nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh có cảm giác kỳ lạ là máu trong người mình rần rật chảy ngược lại, ào ào đổ vào tim thay vì chảy ra các mạch máu, tới tứ chi. Đôi khi người ta có cảm giác họ đã gặp được người định sẵn sẽ thay đổi đời họ.