← Quay lại trang sách

Chương 20

Moss bừng tỉnh bởi tiếng chim hót hòa cùng tiếng chuông xe đạp tạo thành thứ âm thanh kỳ lạ và vui vẻ. Suốt mười lăm năm qua, anh luôn tỉnh giấc trong điệp khúc của bình minh với tiếng động rầm rầm, ợ hơi, ho hắng và đánh rắm, mỗi ngày trôi qua đều không có bất kỳ hứa hẹn tươi sáng nào ngoài khung cửa sổ nhỏ hình vuông trên đầu. Thức dậy theo kiểu này tốt đẹp hơn nhiều, anh thầm nghĩ, cho dù chỗ nằm bên cạnh đã trống. Crystal đã rời đi từ sớm, trở về San Antonio. Anh vẫn còn nhớ sức nặng của cô lúc cô trèo lên người anh, hôn tạm biệt và dặn dò anh cẩn thận.

Giẫm chân trần trên sàn, anh hé rèm cửa, săm soi bãi đậu xe. Các tòa tháp lấp lánh của Dallas phía xa xa đang phản chiếu ánh nắng qua rìa thân kính của nó. Moss tự hỏi tại sao đám nhà giàu không xây cầu thang lên thiên đường, nó còn dễ dàng hơn là nhét một con lạc đà qua lỗ kim.

Tắm rửa, cạo râu, mặc quần áo chỉnh tề xong, Moss lái xe về phía bắc tới Westmoreland Heights, nơi mà hầu hết nhà cửa hai bên đường được dựng bằng gỗ còn rẻ tiền hơn cả các phương tiện đậu trước cửa, một vài chiếc trong số chúng phải đậu trên nền gạch xi măng hay đống đổ nát do hỏa hoạn. Họa hoằn lắm mới có vài công trình trông khả dĩ trên những con phố tồi tàn - một ngôi nhà mới hay nhà kho dựng sẵn - nhưng mỗi bức tường trắng tinh lại là lời mời gọi cho đám bình phun sơn kiểu nghệ thuật đường phố hay mỗi cửa sổ nguyên vẹn sẽ là niềm khích lệ cho một hòn đá bay tới.

Moss đậu xe bên ngoài cửa hàng tiện lợi ở đại lộ Singleton. Cửa sổ tầng trên được bít kín bằng ván gỗ, những chiếc ở tầng dưới thì được bao bởi những thanh kim loại dày tới nỗi khó có thể đọc được các tấm áp phích dán bên trong lớp kính.

Tiếng chuông cửa reo vang lúc anh bước vào. Từng chồng hộp xếp từ sàn tới trần nhà, và những tấm nâng hàng bằng bìa cứng được quấn màng nhựa, đựng các lon đậu, ngô và cà rốt nhỏ. Một số nhãn hiệu bằng tiếng nước ngoài. Người phụ nữ phía sau máy tính tiền đang ngồi trong chiếc ghế bành lớn phủ một tấm thảm sọc. Bà ta đang xem quảng cáo trên tivi với hình ảnh một cặp đôi tươi cười cho rau củ vào máy xay.

“Hãy vứt bỏ đồ dùng nhà bếp cũ của bạn, chiếc máy này sẽ thay thế tất cả.” người phụ nữ trên tivi tươi cười nói.

“Đó là một phép màu đấy Steve,” người phụ nữ tiếp tục.

“Vâng, đúng vậy, Brianna - phép màu của nhà bếp. Đây là chiếc máy ép trái cây mà Chúa đang dùng trên thiên đường.”

Khán giả xem truyền hình trực tiếp cười ồ lên. Moss chẳng hiểu tại sao.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Bà ta hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình tivi. Người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi với những đường nét sắc sảo tập trung ở giữa khuôn mặt.

“Tôi đang tìm đường. Một người bạn của tôi đã từng sống ở đây. Tôi nghĩ là mẹ cậu ấy vẫn còn ở lại.”

“Bà ấy tên gì?”

“Irene Palmer.”

Moss không nhìn thấy nửa người dưới của bà ta, nhưng anh có thể khẳng định bà ta vừa với tới thứ gì đó. Một cái chuông báo động trong ngôi nhà.

“Anh đang tìm Irene Palmer à?”

“Chính xác tôi đã nói vậy.”

“Tôi không biết ai tên như thế cả.”

“Bà có biết tại sao tôi lại biết bà đang nói dối không?” Moss hỏi. “Bà đã nhắc lại câu hỏi trước khi trả lời. Đó là cách trì hoãn mọi người thường dùng trước khi bịa đặt chuyện gì đó.”

“Anh cho là tôi đang nói dối hả?”

“Xem này lại là chiến thuật khác - trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác.”

Mắt bà ta nheo lại gần như nhắm tịt. “Đừng để tôi phải gọi cớm.”

“Tôi không muốn gây rắc rối gì. Chỉ cần nói cho tôi biết nơi có thể tìm được Irene Palmer.”

“Để người phụ nữ tội nghiệp đó được yên. Một người mẹ không phải chịu trách nhiệm về bất kỳ chuyện gì do con họ gây ra.”

Bà ta hất cằm lên, như thách thức Moss dám phản đối lời nói của mình. Một gã xuất hiện ở cửa, cởi trần, mặc quần thể thao và xăm trổ đầy mình. Gã khoảng hơn hai mươi tuổi. Cơ bắp. Và đang trong tư thế phòng thủ.

“Mẹ gặp rắc rối hả?”

“Anh ta tìm Irene Palmer.”

“Bảo ông ta xéo đi.”

“Mẹ đã bảo rồi.”

Một khẩu súng lục tự động nằm trong túi quần gã. Đó là thứ đầu tiên Moss chú ý tới.

“Tôi là bạn của Audie Palmer,” Moss nói. “Tôi mang lời nhắn tới cho mẹ cậu ấy.”

“Anh để lại lời nhắn cho chúng tôi, tôi đảm bảo bà ấy sẽ nhận được.”

“Tôi được yêu cầu phải đích thân chuyển lời tới bà ấy.”

Chuông cửa lại reo lên, một bà già da đen bước vào, nhăn nheo như bông hồng nhung héo úa. Moss giữ cửa cho bà ta. Bà ta cảm ơn anh.

“Tôi có thể giúp gì cho bà đây, Noelene?” Người chủ cửa hàng hỏi.

“Người đàn ông trẻ tuổi này mới đến đây lần đầu tiên,” bà ta chỉ vào Moss.

“Anh ta vừa định rời đi rồi.”

Moss quyết định không tranh cãi. Anh bước ra ngoài, tìm chỗ râm mát, chờ bà già kia trở ra. Bà ta đang kéo một chiếc xe đẩy mua hàng bằng vải sọc với bánh xe nhựa cứng.

“Cho phép tôi giúp bà chứ, thưa bà?”

“Tôi có thể tự xoay xở được.”

Bà ta lê bước qua anh, đi dọc theo vỉa hè vỡ nát. Moss theo sau bà ta khoảng ba mươi thước. Bà ta dừng lại.

“Cậu đang định cướp của tôi hả?”

“Không, thưa bà.”

“Vậy sao cậu lại đi theo tôi?”

“Tôi đang tìm Irene Palmer.”

“À, tôi không phải bà ấy.”

“Tôi biết. Tôi là bạn của con trai bà ấy.”

“Đứa nào?”

“Audie.”

“Tôi nhớ Audie. Thằng bé luôn giúp tôi cắt cỏ và dọn dẹp sân vườn. Xe bus trường nó đỗ ngay cạnh nhà tôi. Một đứa trẻ sáng sủa. Thông minh ấy, cậu hiểu chứ và rất lịch sự. Chẳng bao giờ gây rắc rối như anh trai nó.”

“Carl à?”

“Cậu biết cậu ta à?”

“Không, thưa bà.”

Bà ta lắc đầu. Mái tóc bạc của bà ta xoăn tít, cuộn chặt như quả bóng bằng sợi thép bám chặt vào hộp sọ.

“Carl chui ra khỏi bụng mẹ đã là một sai lầm, hiểu tôi nói gì chứ?”

“Không hiểu lắm.”

“Cậu ta luôn gặp rắc rối. Gia đình cậu ta đã rất cố gắng. Bố cậu ta có một xưởng sửa chữa ô tô ở đại lộ Singleton. Ông ta đã chết rồi. Các nhà máy cũng rời đi, lò nấu chì, một sự giải thoát. Nó đầu độc lũ trẻ của chúng tôi. Cậu có biết nó khiến lũ trẻ bị sao không?”

“Không, thưa bà.”

“Khiến chúng trở nên ngu ngốc.”

“Tôi không biết chuyện đó.”

Bà ta phải nỗ lực để kéo chiếc xe đẩy trên nền xi măng lồi lõm. Moss nhấc nó lên như xách một chiếc vali và cầm giúp bà ta.

“Chuyện gì đã xảy ra với Carl?”

Noelene cau mày. “Tôi tưởng cậu là bạn của Audie.”

“Cậu ấy không nói gì về anh trai cả.”

“Ừm, vậy tôi cũng chả việc gì phải kể với cậu. Tôi không phải kẻ lắm điều, không giống một số người mà tôi có thể kể tên.”

Gần như ngay lập tức, bà ta bắt đầu kể về một số người mà Moss nên tránh xa. Bà ta gọi họ là “những kẻ vô dụng”.

“Chúng tôi có một vài kẻ “vô dụng” quanh đây, xấu tính, nguy hiểm. Cậu từng nghe nói về Gator Boyz chưa?” Moss lắc đầu. “Chúng tuyển đám thiếu niên để bán ma túy. Tên cầm đầu còn có một con cá sấu - còn sống, hắn ta xích cổ nuôi nó như chó cưng ấy. Tôi cầu mong con cá sấu cắn đứt chân hắn đi.”

Bà ta dừng lại thở và tựa vào tay Moss, để ý thấy hình xăm của anh.

“Chắc cậu ở trong tù ra hả? Có phải cậu gặp Audie ở đó không?”

“Vâng, thưa bà.”

“Cậu đang tìm kiếm số tiền à?”

“Không.”

Bà ta nhìn anh đầy ngờ vực. Họ đã tới trước cổng một ngôi nhà gỗ nhỏ, không sơn, liền kề với một khu vườn ngay ngắn. Nhận lại xe đẩy, bà ta đi dọc theo lối vào và đẩy mạnh chiếc xe lên các bậc thềm vào một mái hiên hẹp. Bà ta lấy chìa khóa và mở cửa. Ngay trước khi cánh cửa khép lại, bà ta bỗng quay ra.

“Irene Palmer đã chuyển đến Houston, sống cùng với chị gái.”

“Bà có địa chỉ không?”

“Có thể, cậu chờ ở đây.” Bà già biến mất vào bóng tối. Moss tự hỏi liệu bà ta có gọi cảnh sát không. Anh nhìn dọc theo con đường hẹp tới một sân chơi được xây dựng dưới khóm thông. Cột treo xích đu đã bị hỏng và ai đó đã đặt một tấm đệm bẩn thỉu bên dưới khung mô hình cho bọn trẻ tập leo trèo.

Cánh cửa mở ra. Một bàn tay xuất hiện, đưa cho anh mảnh giấy thơm.

“Irene đã gửi cho tôi một tấm thiệp Giáng Sinh. Đây là địa chỉ người gửi.”