Chương 21
Chiếc taxi thả Audie bên ngoài bệnh viện Nhi Texas. Tiền được trao tay, người tài xế nhìn số tiền và cho rằng mình xứng đáng được nhận thêm tiền boa. Audie nói rằng anh ta nên đối xử tốt với mẹ mình và bị đáp trả là chẳng bà mẹ nào so đo như thế cả.
Sau khi mua một cốc cà phê và chiếc bánh Danish [41] từ bên đường đối diện, Audie ngồi trên một cái cột thấp bằng xi măng trên vỉa hè, theo dõi cổng ra vào bệnh viện. Y tá rời đi từng tốp hai, ba người, hết ca trực đêm, mọi người được ngủ bù. Cô y tá trực ca mới xuất hiện với mái tóc ướt, quần tím than thẳng nếp và áo sơ mi thêu hoa. Audie liếm vụn bánh, quan sát Bemadette qua miệng cốc giấy. Giản dị, xinh đẹp, cô đeo hai phù hiệu trên áo và hơi cúi xuống khi bước đi vì cảm thấy mình cao hơn chiều cao mong muốn.
Càng lớn, Audie càng ít điểm chung với chị gái vốn lớn hơn anh mười hai tuổi và dường như biết mọi thứ. Anh nhớ Bemadette đã đưa anh tới trường buổi đầu tiên, dán miếng băng cá nhân vào đầu gối đẫm máu của anh và bắt anh nằm xuống để ngăn anh cư xử không đứng đắn. Cô còn nói, nếu anh cứ nghịch cậu nhỏ của mình thì nó sẽ rụng xuống; và nếu anh hắt hơi, đánh rắm, nháy mắt cùng một lúc, đầu anh sẽ nổ tung.
Audie kéo mũ bóng chày sụp xuống mắt trước khi bước vào bệnh viện, theo sau Bemadette một đoạn. Cô đi vào một thang máy đông đúc, lên tầng thứ chín. Audie cúi gằm xuống, giả vờ đang đọc tin nhắn tiên điện thoại. Khi Bemadette biến mất vào phòng điều dưỡng, Audie chờ ở cuối hành lang, cảm giác rất không an toàn. Cạnh đó là căn phòng chỉ dành cho nhân viên. Anh lẻn vào phòng và nhận ra đây là nơi thay đồ. Nhét mũ vào túi áo, anh mặc chiếc áo bác sĩ màu trắng trên mắc, treo ống nghe quanh cổ và thầm cầu mong đừng ai hỏi anh về cách hô hấp nhân tạo hay thông đường thở. Anh lấy bìa kẹp hồ sơ trên móc ở băng ca và bước dọc hành lang như thể biết rõ nơi mình định đến.
Bemadette đang dọn giường trong một căn phòng trống, cố nhét các góc thật chặt và kéo tấm ga giường căng như mặt trống. Đó là cách mẹ bọn họ đã dạy cô dọn giường; Audie nhớ mình gần như phải cần đến xà beng để siết chặt phần giữa đầu và cuối tấm ga.
“Chị.”
Cô đứng thẳng lưng, cau mày, ôm chặt chiếc gối vào ngực. Mọi cảm xúc quét qua khuôn mặt cô, đầu lắc từ bên này sang bên kia, phủ nhận sự thật trước mắt. Cô có vẻ sợ hãi anh, hoặc sợ hãi chính bản thân mình. Nhưng có gì đó đang tan chảy bên trong cô, cô thu hẹp khoảng cách giữa hai người và ôm anh thật chặt. Audie ngửi mùi trên tóc cô, thời thơ ấu bất chợt ào ào trở về như nước lũ.
Cô vuốt má anh. “Em biết giả danh bác sĩ là phạm pháp mà.”
“Em nghĩ đó là rắc rối nhỏ nhất của em đấy.”
Cô kéo anh tránh xa cánh cửa đang mở và đóng lại. Ngón tay cô vuốt ve vết sẹo hiện ra rõ ràng dưới mái tóc ngắn ngủn của anh. “Thật kỳ diệu,” cô thì thầm. “Vì Chúa, sao em có thể sống sót được nhỉ?”
Audie không đáp.
“Cảnh sát đã tới gặp chị,” cô nói.
“Em cũng đoán họ đã tới.”
“Tại sao, Audie? Em chỉ còn một ngày nữa thôi.”
“Tốt nhất là em không nên nói cho chị biết lý do.”
Tiếng o o của điều hòa là âm thanh duy nhất trong phòng. Nó làm lay động lọn tóc bị lỏng ra từ búi tóc của cô. Audie nhận ra các sợi tóc đã chuyển sang màu xám.
“Bỏ mặc bản thân à?”
“Cai nghiện rượu.”
“Chị mới chỉ - bao nhiêu nhỉ?”
“Bốn mươi lăm.”
“Chưa phải già.”
“Em đi guốc trong bụng chị.”
Audie hỏi cô công việc thế nào, cô trả lời tốt. Cả hai chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Vụ ly hôn của cô đã được chấp thuận. Chồng cũ của cô là người tình cảm, thông minh, thành đạt, nghiện rượu nặng, và thật đáng buồn, rượu đã ảnh hướng tới mục tiêu của anh ta, Bemadette tự biết phải làm sao để thu xếp cho mình. Bạn trai mới của cô làm việc trên giàn khoan. Họ sống cùng nhau. Lũ trẻ còn là một câu hỏi. “Như đã nói, chị quá già.”
“Mẹ thế nào?”
“Đau ốm suốt. Mẹ vẫn phải lọc máu.”
“Chuyện thay thận thế nào?”
“Bác sĩ cho là bà khó sống ổn được với một quả thận.” Cô quay lại dọn nốt chiếc giường, ánh mắt đột nhiên buồn thiu. “Sao em lại về đây?”
“Kết thúc vài việc dở dang.”
“Chị không tin em đã cướp xe tải bọc thép đấy.”
Anh nắm chặt tay cô. “Em cần chị giúp đỡ.”
“Đừng hỏi chị tiền.”
“Một chiếc xe thì sao?”
Bemadette khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy nghi ngờ. “Bạn trai chị có một cái. Nếu nó mất tích, chị có thể giả bộ không chú ý tới nó trong một tuần.”
“Ở đâu?”
“Đậu trên đường.”
“Chìa khóa?”
“Chẳng phải trong tù họ dạy em mọi thứ sao?”
“Em không biết làm thế nào để khởi động xe bằng mồi lửa điện.”
Cô viết nhanh địa chỉ của mình. “Chị sẽ cắm sẵn trong ổ.”
Một y tá khác mở cửa phòng, đội trưởng của Bemadette. “Mọi chuyện ổn chứ?” Cô ta hướng vào Audie hỏi, băn khoăn tại sao lại phải đóng cửa.
“Ổn.” Anh đáp.
Cô ta gật đầu, chờ đợi. Audie nhìn thẳng vào cô ta cho đến khi cô ta tự ý thức được và quay đi.
“Em làm chị bị đuổi việc mất thôi.”
“Em cần chị giúp một chuyện nữa.”
“Gì nữa?”
“Tập tài liệu em gửi cho chị - chị có thể in ra được không?” Cô gật đầu.
“Một hoặc hai ngày nữa, em sẽ gọi điện và báo cho chị biết phải làm gì với nó.”
“Liệu chị có bị rắc rối không?”
“Không.”
“Chị còn gặp lại em chứ?”
“Em nghi lắm.”
Bemadette dợm bước đi, rồi quay lại, ôm anh chặt đến mức nghẹt thở.
“Chị yêu em, em trai.”