← Quay lại trang sách

Chương 22

Cassie thu dọn rồi đóng gói vali nhưng vẫn chưa rời khỏi nhà trọ. Cô nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ điện tử đặt giữa hai chiếc giường và có thể nghe tiếng nó tích tắc trong đầu, tựa như đang thúc giục cô đưa ra quyết định.

Ba lô của Spencer đang giấu dưới giường. Liệu đó có phải tên thật của anh ấy không? Anh ấy bị làm sao mà lại có những vết sẹo khủng khiếp như vậy? Cô tưởng tượng ra các hình ảnh bạo lực và cảm thấy có thứ gì đó biến đổi bên trong mình.

Scarlett đang xem chương trình Nhà thám hiểm Dora dành cho thiếu nhi, nằm sấp, chống tay đỡ cằm. Con bé gần như đã xem hết các tập phim nhưng vẫn thấy thích thú. Có lẽ bọn trẻ thích cảm giác biết trước chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cassie chộp lấy cái ba lô và bắt đầu tìm kiếm, lục lọi từng ngăn khóa. Cô tìm thấy một cuốn sổ ghi chép và mang nó vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, ngồi lên bồn cầu, vạt váy tạo thành chiếc võng giữa hai chân. Cô mở cuốn sổ. Một bức ảnh rơi ra nền gạch. Cassie nhặt lên. Bức ảnh chụp một phụ nữ trẻ, da nâu, rất xinh đẹp, hai tay đang ôm một bó hoa. Cassie cảm thấy nhoi nhói một nỗi ghen tuông vô cớ mà không hiểu tại sao.

Cô kẹp tấm ảnh vào giữa cuốn sổ, thẳng lưng, rồi lật lại từ trang đầu. Trang bìa đầu tiên có viết một cái tên: Audie Spencer Palmer. Bên dưới có một nhãn dán và một nhan đề: Three Rivers FCI.

Các trang giấy đầy ắp chữ viết tay nhỏ, ngoằn nghèo và rất khó đọc. Cassie khó khăn lắm mới hiểu được vài câu. Nghe có vẻ như một bài thơ với các cụm từ kiểu “nhận thức về sự thật” hay “thiếu hụt lòng trắc ẩn”, đại loại thế.

Rút điện thoại ra, cô lần tìm số trên một trang xé ra từ danh bạ. Giọng một phụ nữ trả lời, cứ như đang đọc kịch bản viết sẵn.

“Xin chào, bạn đang gọi điện tới Lực lượng Ngăn chặn Tội phạm Texas - mọi cuộc gọi đều được giữ bí mật. Tên tôi là Elleen. Tôi có thể giúp gì cho bạn.”

“Các cô có phần thưởng cho người báo tin không?”

“Chúng tôi có các khoản thưởng bằng tiền cho người cung cấp thông tin giúp bắt giữ và cáo buộc nghi phạm trọng tội.”

“Bao nhiêu?”

“Nó phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của hành vi phạm tội.”‘

“Nhiều nhất là bao nhiêu?”

“Khoảng năm ngàn đô.”

“Nếu tôi chỉ chỗ một tù nhân vượt ngục thì thế nào?”

“Anh ta tên gì?”

Cassie chần chừ. “Tôi nghĩ anh ta là Audie Spencer Palmer.”

“Cô nghĩ à?”

Cassie liếc ra phía cửa khóa kín, thay đổi suy nghĩ.

“Cô có muốn cung cấp tên của mình không?”

“Không.”

“Audie Palmer bị truy nã trên toàn liên bang. Nói cho tôi biết cô đang ở đâu. Tôi có thể cử vài cảnh sát tới đón cô.”

“Cô đã nói cuộc gọi được giữ kín.”

“Làm thế nào chúng tôi gửi phần thưởng cho cô nếu không biết tên cô?”

Cassie dừng lại.

“Có gì không ổn à?” Elleen hỏi.

“Tôi đang suy nghĩ.”

“Cô đang gặp nguy hiểm đấy.”

“Tôi sẽ gọi lại cho cô sau.”

“Đừng cúp máy!”