Chương 23
Trên đường lái xe về Houston, Moss luôn mở cửa sổ và bật đài thật to. Không phải nhạc quê hương. Anh thích nghe nhạc blue cổ điển của phương Nam với nỗi đau đớn, sự cứu rỗi và người phụ nữ đã làm tan vỡ trái tim. Cuối buổi chiều, anh dừng lại trước nhà thờ Tin lành sơn trắng với cây thánh giá gỗ treo trên bức tường phía trước, bên trên có dòng chữ: ĐỨC CHÚA KHÔNG CẦN THAN VÃN.
Anh đậu xe trong bóng râm của cây du xiêu vẹo với thân cây cong queo và bộ rễ cày lên trên vỉa hè xi măng như đang trải qua một trận động đất chậm chạp nhất. Nhà thờ khóa cửa, nên anh đành men theo lối đi nhỏ bên cạnh, tới một căn nhà khung gỗ, tường bằng gạch xi măng, mát mẻ hơn vì có nhiều cây cối. Hoa được trồng thành từng luống gọn gàng với các cạnh được xới thẳng bằng xẻng.
Moss gõ cửa. Một phụ nữ to béo xuất hiện phía sau cánh cửa, tay chống gậy.
“Tôi không mua gì đâu.”
“Bà là bà Palmer à?”
Bà sờ soạng đeo chiếc kính có gắn dây quàng quanh cổ. Nhìn thẳng vào anh. Moss lùi lại, tránh làm bà sợ hãi.
“Cậu là ai?”
“Tôi là bạn của Audie.”
“Người kia đâu?”
“Người nào?”
“Người gõ cửa vừa nãy. Anh ta cũng nói là người quen của Audie. Tôi không tin anh ta và cũng chẳng tin cậu.”
“Tôi là Moss Webster. Audie chắc có nhắc đến tôi trong thư. Tôi biết cậu ấy vẫn viết thư cho bà hằng tuần.”
Bà ngập ngừng. “Làm sao tôi biết được đó chính là cậu?”
“Audie nói sức khỏe bà không được tốt lắm, thưa bà. Cậu ấy còn nói bà cần được ghép thận. Bà thường viết thư cho cậu ấy trên giấy màu hồng có viền hoa xung quanh. Bà có một đôi tay rất khéo, thưa bà.”
“Giờ cậu còn tâng bốc tôi nữa đấy,” bà nói, rồi chỉ cho Moss đi vòng ra phía sau nhà.
Chăn màn bay phấp phới trên đầu lúc anh rẽ qua góc tường của căn nhà. Bà gọi với ra từ trong bếp, đưa cho anh bình nước chanh cùng hai cốc thủy tinh mang ra chiếc bàn ngoài trời phủ đầy vỏ hồ đào. Bà vội phủi sạch nó và Moss để ý thấy vết bầm tím xấu xí trên cánh tay bà trông như bong bóng bằng máu mắc kẹt dưới da.
“Đây là lỗ rò,” bà giải thích. “Tôi phải lọc máu hai lần một tuần.”
“Thật tồi tệ.”
Bà nhún vai thản nhiên. “Mọi thứ cứ dần rời bỏ tôi kể từ khi tôi có con.”
Moss nhấp một ngụm nước chanh, chua đến nỗi anh phải nhăn nhó.
“Cậu đang tìm kiếm khoản tiền đó hả?” Bà hỏi.
“Không, thưa bà.”
Bà mỉm cười gượng gạo. “Cậu có biết bao nhiêu người đã tới thăm tôi trong suốt mười một năm qua không? Vài người mang theo ảnh, một số lại mang giấy xác nhận và bảo là Audie đã ký. Số khác thì dọa dẫm. Có người còn đào cả sân nhà tôi lên, ở ngay đằng kia kìa.” Bà chỉ vào gốc cây hồ đào.
“Tôi đến đây không phải vì số tiền đó.”
“Vậy cậu là thợ săn tiền thưởng à?”
“Không.”
“Lý do gì cậu phải ngồi tù?”
“Tôi đã làm một số việc không lấy làm tự hào.”
“Ít nhất cậu cũng thừa nhận nó.”
Anh rót cho mình cốc nước chanh khác. Nước đá lạnh để lại một vòng tròn nước đọng trên mặt bàn gỗ. Anh vẽ một vòng tròn khác và gạch một đường thẳng ngăn giữa chúng.
Bà Palmer bắt đầu trở nên ủy mị khi nói về chuyện Audie giành được học bổng trong trường đại học và đã chăm chỉ học hành để trở thành kỹ sư ra sao cho đến khi Carl phá hủy tất cả.
“Hiện giờ Carl ở đâu?” Moss hỏi.
“Chết rồi.”
“Bà đang nói theo nghĩa đen hay nghĩa bóng?”
“Đừng có chơi chữ với tôi,” bà nạt nộ. “Một người mẹ sẽ biết nếu đứa con của mình đã chết.”
Moss giơ tay lên. “Tôi biết bà đã nói mọi chuyện với cảnh sát, bà Palmer, nhưng có điều gì bà chưa kể với họ không? Những nơi mà Audie có thể đến. Hay bạn bè cậu ấy chẳng hạn.”
Bà lắc đầu.
“Còn bạn gái cậu ấy thì sao?”
“Người nào?”
“Cậu ấy có một tấm ảnh luôn mang theo bên người. Cô ấy rất dịu dàng, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói về cô ấy - ngoại trừ lúc ngủ mơ. Tên cô ấy là Belita. Chỉ duy nhất một lần tôi thấy Audie nổi nóng là khi có người ăn cắp bức ảnh đó.”
Bà Palmer có vẻ suy tư. Trong một thoáng, anh tưởng bà nhớ ra điều gì đó, nhưng rồi lại thất vọng.
“Tôi chỉ gặp nó hai lần trong suốt mười bốn năm - một lần là lúc nó hôn mê và bác sĩ bảo nó sắp chết. Rồi họ nói não của nó bị ảnh hưởng nặng do viên đạn găm vào đầu, nhưng thằng bé đã chứng minh họ sai lầm. Tôi gặp nó lần hai lúc nó bị kết án. Thằng bé đã bảo tôi đừng lo lắng. Làm sao một người mẹ lại có thể không lo lắng được chứ?”
“Bà có biết tại sao Audie bỏ trốn không?”
“Không, nhưng tôi không tin thằng bé lấy số tiền đó.”
“Cậu ấy đã thú nhận.”
“À, nếu nó làm thì chắc chắn phải có lý do.”
“Lý do à?”
“Audie không bao giờ làm gì mà không có kế hoạch trước. Nó thuộc tuýp người có đầu óc. Thông minh. Nó không cần sống nhờ ăn trộm của ai cả.”
Moss ngước lên nhìn bầu trời, ánh sáng đang nhạt dần, ba con chim sải cánh hằn rõ trên đó giống đàn vịt bị treo trên bức tường trắng. Bà Palmer vẫn tiếp tục huyên thuyên. “Nếu cậu tìm thấy Audie, nói với nó là tôi rất yêu nó.”
“Tôi tin là cậu ấy biết rõ, thưa bà.”
Lúc rời khỏi sân nhà thờ, Moss để ý thấy một gã đứng xa xa bên kia đường. Mặc bộ đồ màu đen, kích cỡ quá nhỏ, gã có mái tóc màu nâu xỉn như bùn mọc tràn xuống cả tóc mai và chòm râu, trông giống dây đeo mũ bảo hiếm. Một túi nhựa mềm treo lủng lẳng trên vai, khóa bị hỏng, lộ ra cái lỗ màu đen bên trong.
Gã đang ngồi xổm dưới gốc cây, một tay ôm gối, một tay búng tàn thuốc. Moss sải bước sang đường. Gã ngước nhìn anh rồi lại cụp mắt quan sát đàn kiến đang bò ngang qua chân gã. Thỉnh thoảng gã gí ngón tay xuống, tạo ra vết hằn trên nền đất bụi. Bầy kiến chạy tán loạn, rồi tụ lại. Thổi phù phù vào điếu thuốc, gã gí đầu lửa đỏ vào sát bầy kiến, quan sát đám côn trùng giãy giụa vì hơi nóng. Vài con đi phía sau tỏ ra hung hăng, muốn chiến đấu. Số khác cà nhắc và cố chạy mau để cứu chữa phần cơ thể bị hủy hoại của mình.
“Tôi có quen anh không?” Moss hỏi.
Gã ngước lên, để khói thuốc bay ra từ khóe miệng, rồi rướn cặp mắt ảm đạm, gần như âm trầm nguy hiểm lên. “Tôi cho là không.”
“Anh đang làm gì ở đây?”
“Giống anh thôi.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Chúng ta đều đang tìm kiếm Audie Palmer. Chúng ta nên lập thành một nhóm. Chia sẻ thông tin. Hai cái đầu vẫn tốt hơn một cái đấy, anh bạn.”
“Tôi không bạn bè với anh.”
Gã ta cắn móng tay, Moss tiến lại gần hơn. Gã đứng lên. Cao hơn Moss tưởng, chân phải duỗi về sau, chếch sang trái trong một tư thế và góc độ của người có võ thuật được đào tạo bài bản. Đồng tử của gã giãn ra gần như phủ kín giác mạc, lỗ mũi phập phồng.
“Anh có làm phiền bà Palmer không?”
“Không hơn gì anh.”
“Tôi muốn anh để bà ấy được yên.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ trong đầu.”
Moss cố không nhìn gã lâu. Anh biết mình sẽ thua. Thay vào đó, anh muốn tránh gã càng xa càng tốt và không bao giờ phải bận tâm về người đàn ông này nữa. Đồng thời, anh lại có cảm giác chuyện đó sẽ không xảy ra. Giống như kiểu lật sang một trang sách mới và biết chắc sẽ tệ hơn, nhưng vẫn cứ phải đọc mới biết được kết thúc.