Chương 24
Urban Covic là một ông chủ hào phóng, rất tôn trọng Audie và trả lương hậu hĩ. Bất cứ khi nào Urban đến miền Nam California, ông ta đều được kính nể. Chỗ ngồi tốt nhất được đặt trước ở các nhà hàng, cửa Tòa thị chính luôn rộng mở và không có nhiều rắc rối. Tuy nhiên, bất chấp danh tiếng và sự giàu có, Urban luôn có cảm giác mọi người ghê tởm mình. Ông ta không đẹp trai. Chúa cho ông ta một cơ thể béo lùn với dáng đi lạch bạch của con chim cánh cụt cùng đôi mắt ốc nhồi. “Đáng lẽ tôi nên được sinh ra với vẻ đẹp trai và sự ngu dốt, nhưng tôi lại xấu xí và khôn ngoan,” một lần ông ta nói với Audie như vậy. “Tôi thích thế hơn.”
Những kẻ bắt nạt Urban thời trẻ đều bị buộc im lặng hoặc trừng phạt thích đáng. Cuối cùng, ông ta đã tập hợp được vài phụ tá đắc lực để làm những công việc nặng nhọc, hầu hết đều là anh em họ hoặc cháu họ, những kẻ thiếu đầu óc, nhưng thừa hiểu phải dùng cơ bắp thế nào.
Urban có một dàn xe, đều là nhãn hiệu xe của Mỹ, vì ông ta cho rằng đó là trách nhiệm đối với đất nước khi tạo thêm công ăn việc làm cho người dân. Audie đón ông ta mỗi sáng, Urban nói cho anh biết cái xe nào cần rửa và lấy ra khỏi nhà xe. Urban luôn ngồi ở ghế sau. Những lúc không nghe điện thoại, ông ta thích đọc truyện cổ Hy Lạp, hay trích dẫn các tiêu đề báo - không phải Thời báo Los Angeles hay Diễn đàn San Diego - mà là các báo lá cải với tựa đề như bắt cóc người nước ngoài, vụ sẩy thai của người nổi tiếng hay có người nhận nuôi lũ khỉ con.
“Đất nước này thật hỗn loạn,” ông ta bình luận, “và nó sẽ còn kéo dài nữa.”
Ông ta cũng kể cho Audie nghe về chuyện khiến bản thân phải rời khỏi Las Vegas là bởi vì Ủy ban Kiểm soát Trò chơi Nevada đã “quá cứng rắn” và hầu hết lũ cướp đều phải dạt ra vùng ven, điều hành gái mại dâm cùng những trò chơi tào lao bất hợp pháp khác.
“Vì vậy tôi đã tới đây, tạo ra vương quốc của riêng mình.”
Audie nghĩ đó là một cách hình dung thú vị về các nguồn thu nhập phong phú của Urban, từ các trang trại, câu lạc bộ, nhà hàng tới khách sạn.
Một tháng trôi qua. Mặc dù đưa đón Urban hằng ngày, Audie vẫn không gặp được Belita. Urban cúp máy, hỏi. “Cậu có chơi bài xì không?”
“Tôi biết luật chơi.”
“Tối nay tôi tổ chức một bàn ở nhà. Thiếu một chân.”
“Tôi không đủ khả năng chơi cùng các ông đâu.”
“Nếu chơi dở quá thì dừng lại. Sẽ không ai ép buộc cậu.”
Audie nghĩ về việc được gặp lại Belita nên gật đầu. Anh mặc áo sơ mi mới, đánh bóng giày và vuốt keo.
Có thêm ba người chơi nữa, một là luật sư thành phố San Diego, một là doanh nhân và gã cuối cùng trông như tên cướp người Ý với hàm răng giống hệt bia mộ bị vỡ vụn, nhuộm màu vang đỏ và thức ăn thừa.
Bàn chơi bài được đặt trong phòng khách, có tầm nhìn xuyên qua thung lũng, nhưng do bóng đèn treo quá thấp và sáng rực nên Audie chẳng nhìn thấy gì ngoài hình ảnh phản chiếu của chính anh. Anh có thể ngửi thấy mùi thức ăn đang nấu trong bếp và nghe tiếng bước chân qua lại.
Khoảng hơn chín giờ, Urban đề nghị tạm nghỉ. Ông ta nhấn cái chuông trên tủ búp phê và Belita liền xuất hiện, bưng theo một khay bánh sừng bò, lạc rang muối cùng món salad Texas gồm: bánh snack ngô, bơ xay với cà chua, ớt. Cô mặc váy, đeo tạp dề được buộc chặt quanh eo. Bím tóc thả dài sau lưng. Audie đã tơ tưởng về cô gái này cả tháng trời và tự cảm thấy đỏ mặt vì sự hiện diện của cô. Cô không nhìn bất kỳ ai. Sau khi cô rời đi, tên cướp liếm nước sốt thịt nướng trên ngón tay mình và hỏi Urban tìm được cô ở đâu.
“Cô ấy đang thu hoạch trái cây ở nông trại.”
“Cô ta là người Mexico nhập cảnh lậu,” gã doanh nhân lên tiếng.
“Lâu rồi chúng tôi không gọi như vậy nữa,” luật sư nói.
“Vậy chúng ta nên gọi thế nào?” Doanh nhân hỏi.
“ Pinatas ” [42] , tên cướp thô bỉ nói. “Phang thật mạnh và họ sẽ xả ra đầy người anh.”
Bọn họ cười hô hố. Audie không nói gì. Họ chơi thêm vài ván nữa. Uống rượu. Ăn. Anh vẫn giữ tỉnh táo. Belita mang thêm thức ăn tới. Tên cướp đặt tay lên đùi cô rồi trượt vào giữa hai chân. Cô co rúm người và nhìn Audie lần đầu tiên. Xấu hổ. Nhục nhã.
Tên cướp kéo cô ngã vào lòng mình. Cô vung tay định tát gã nhưng bị gã túm lấy, vặn cổ tay cô đến khi cô bật khóc và không khách sáo hất cô xuống sàn nhà. Audie xô mạnh lưng ghế, tay nắm chặt, sẵn sàng đánh nhau.
Urban can thiệp và bảo Belita đi vào bếp.
Tên cướp hít hít ngón tay gã. “Cô ta không biết đùa à?”
“Tôi nghĩ anh nên xin lỗi cô ấy,” Audie nói.
“Tao nghĩ mày nên ngồi xuống và ngậm mồm lại,” tên cướp đáp trả. Gã nhìn Urban. “Ông chơi cô ta chưa?”
Urban không đáp.
“Nếu chưa thì ông nên làm đi.”
“Chúng ta tiếp tục nào,” Urban nói rồi chia lượt bài khác.
Vào lúc hai giờ sáng, viên luật sư và gã doanh nhân đã về nhà. Audie có một chồng chip [43] lớn trước mặt, nhưng tên cướp mới là kẻ thắng nhiều nhất. Urban đã uống say. “Tôi ghét trò này,” ông ta quăng lá bài của mình xuống.
“Nếu tôi cho ông một cơ hội để lấy lại tất cả thì sao?” Tên cướp nói.
“Ý anh là gì?”
“Cược tất cả, một lá bài.”
“Tôi không đặt tất cả tiền của mình vào một vận thua đâu.”
“Cược cô gái kia.”
“Cái gì?”
“Cô giúp việc của ông.” Gã vốc một nắm chip rồi thả chúng rơi xuống. “Nếu thắng, ông sẽ lấy lại tất cả. Tôi thắng, tôi sẽ ở cùng cô gái đó đêm nay.”
Audie liếc vào trong bếp, Belita đang dọn máy rửa chén đĩa và lau chùi mặt kính bóng loáng. Urban nhìn xuống mặt bàn, ông ta đã thua khoảng năm, có lẽ sáu ngàn đô.
“Chúng ta nên dừng ở đây thôi,” Audie xen vào.
“Tao muốn chơi ván nữa,” tên cướp phản đối. “Mày không cần tham gia.” Môi gã trề ra, để lộ hàm răng lởm chởm.
“Thật điên rồ,” Audie kêu lên. “Ông không sở hữu cô ấy.”
Anh nói với Urban, và ông ta lập tức nổi giận. “Cậu vừa nói gì?”
Audie cố cứu vãn. “Tôi chỉ nói cô ấy chẳng làm gì sai cả. Chúng ta đã có một buổi tối vui vẻ. Nên để chúng tôi về thôi.”
Tên cướp đẩy toàn bộ đống chip ra giữa bàn.
“Một ván - người thắng được tất.”
Urban bắt đầu xào bài. Audie muốn hất đổ chiếc bàn và ném những quân bài theo gió. Urban chia đôi cỗ bài.
“Một ván Texas Hold’em [44] .” Ông ta nhìn Audie. “Cậu sẽ là Con Mèo Nhỏ hay một Đấng Nam Nhi đây?”
“Tôi chơi.” Urban gọi vọng vào trong bếp. Belita xuất hiện. Cô rũ mắt xuống lau hai tay vào tạp dề. Mái tóc cô tỏa sáng dưới ánh đèn trần thấp, tạo thành vầng hào quang quanh đầu.
“Các quý ông đây muốn cược mọi thứ trên bàn, nhưng tôi lại không còn chip nữa,” Urban nói với vẻ sôi nổi kỳ lạ. “Họ muốn tôi dùng cô như tài sản đặt cược.”
Cô không hiểu gì cả.
“Nếu tôi thua, một trong hai quý ông đây sẽ ở cùng cô một đêm, nhưng tôi tin chắc quý ông đặc biệt đó sẽ rất hào phóng với phần thắng cược khác của mình.” Ông ta lặp lại bằng tiếng Tây Ban Nha.
Đôi mắt cô mở to. Hoảng sợ.
“Nào, nào, cô nhớ là chúng ta đã thỏa thuận. Tôi cũng không hấp tấp từ chối đâu.”
Cô lắc đầu van nài ông ta. Urban đáp lại bằng cái giọng khiến cô lạnh sống lưng.
“Pensar en el nino!”
Audie chỉ biết nino nghĩa là thằng bé, nhưng không hiểu hàm ý câu nói đó là một lời đe dọa hay tuyên bố. Belita dùng mu bàn tay lau mắt, nước mắt nhòe nhoẹt.
“Tại sao chúng ta lại làm chuyện này?” Audie hỏi.
“Chúng ta chỉ đang chơi bài thôi,” Urban đáp. “Cậu mới là một trong những kẻ muốn ngủ cùng cô ấy.”
Audie không dám nhìn Belita. Cô rụt vai lại, cố duy trì chút tôn nghiêm nào đó, rời khỏi bàn, nhưng hai chân run rẩy lúc cô đi vào bếp.
“Tôi muốn cô ta ngồi xem,” tên cướp phản đối.
Urban bảo cô quay lại và bắt đầu chia bài. Audie lấy được quân bảy và quân K. Vòng cược thứ hai được chín điểm, một quân Q và quân bảy khác. Các quân bài của vòng cược thứ ba, thứ tư đã được chia. Audie nhắm mắt lại rồi mở ra: một quân Át và một quân bảy nữa.
Urban không để họ phải chờ lâu. Ông ta có hai cặp. Họ nhìn Audie. Ba con bảy. Tên cướp sung sướng. “Sao các quý cô này lại xinh đẹp đến thế nhỉ - nhất là khi họ đi thành bộ ba?”
Audie nhìn chằm chằm vào ba quân Q trên mặt bàn, dạ dày anh co thắt. Không phải đau lòng do mất tiền, mà vì vẻ mặt của Belita - không đau khổ, không kinh ngạc, không giận dữ, mà là cam chịu, như thể đó chỉ là một nỗi nhục nhã trong chuỗi ngày dài ghê tởm mà thôi.
Urban đứng dậy, vươn vai. Bụng ông ta lộ ra sau vạt áo không cài cúc. Ông ta rất thản nhiên trước việc mình bị thua. Có lẽ vào đêm khác… Vận may sẽ tốt hơn.
“Tôi hy vọng anh không hung hăng như ngựa giống,” ông ta vừa nói vừa cởi áo khoác. “Tôi không muốn cô ấy bị thâm tím, hay chịu bất kỳ ngược đãi nào. Hiểu rõ tôi nói gì chứ?”
Tên cướp gật đầu. “Tôi đang ở khách sạn Park Hyatt.”
“Để cô ấy trở về đây vào trưa mai.”
“Tôi say quá rồi, không lái xe được.”
Urban nhìn Audie. “Cậu đưa họ đi. Nhớ đón cô ấy về.”
Trong suốt quãng đường xuống núi, Belita ngồi sát cửa sổ, như thể đang cố gắng thu nhỏ người nhất có thể hoặc biến mất hoàn toàn. Tên cướp cố bắt chuyện, nhưng cô không trả lời.
“Tôi biết cô nói được tiếng Anh,” gã phật ý nói.
Cô cúi đầu xuống. Có lẽ cô đang khóc hoặc cầu nguyện. Lúc dừng lại bên ngoài khách sạn, Audie nhảy ra, mở cửa sau như tài xế thực thụ.
“Cho tôi ở riêng một phút với Belita,” anh nói.
“Để làm gì?” Tên cướp hỏi.
“Thu xếp thời gian tới đón cô ấy.”
Audie đưa cô ra một phía cách xa chiếc xe. Cô ngập ngừng nhìn anh. Ánh đèn từ sảnh khách sạn phản chiếu trong mắt cô.
“Rót một ly cho hắn. Cho thứ này vào,” anh thì thầm rồi dúi bốn viên thuốc ngủ vào tay cô, khép ngón tay cô lại. “Giả vờ ngủ với hắn. Để lại lời nhắn. Nói rằng hắn rất tuyệt. Tôi sẽ đợi.”
Một tiếng sau, Belita lẻn ra khỏi khách sạn, phớt lờ lời mời mọc của đám tài xế taxi. Audie mở cửa sau cho cô, nhưng cô chọn ngồi ghế phụ cùng anh. Họ lái xe đi vào dãy núi, cô không hé răng suốt mười dặm đầu tiên, vòng tay ôm chặt lấy người. Cô nói với anh bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Anh sẽ làm gì tôi nếu thắng cược?”
“Chẳng làm gì.”
“Tại sao?”
“Có vẻ như nó không phải là chuyện đúng đắn.”
“Anh thua mất bao nhiêu?”
“Tôi không biết.”
“Tôi không đáng chừng đó đâu.”
“Sao cô lại nói thế?”
Hai mắt cô đẫm nước và cô lắc đầu, không nói nên lời.