← Quay lại trang sách

Chương 25

Thư viện công cộng Houston nằm trên đường McKinney là một kiến trúc tương đương với đứa con yêu được tạo ra bởi máy trộn xi măng và một họa sĩ lập thể. Cho dù có mặt tiền mới xây, được làm sạch cùng hàng cây trồng trong các không gian mở, nó cũng không mang lại sự ấm áp hay quyến rũ.

Một phụ nữ trung niên ngồi sau bàn, không hề ngẩng đầu lên cho đến khi Moss trình bày xong. Bà ta đóng dấu vào một mẫu đơn và đặt nó lên khay, rồi mới cho anh thấy đôi mắt màu xanh da trời cùng lớp phấn mắt còn xanh hơn của mình. “Làm gì?”

“Sao?”

“Tôi đã nghe thấy anh muốn gì, tôi hỏi anh để lam gì?”

“Tôi chỉ tò mò thôi.”

“Vì sao.”

“Đó là vấn đề riêng tư và đây là thư viện công cộng.”

Moss và bà thủ thư trừng mắt nhìn nhau một hồi, rồi bà ta chỉ cho anh đi bộ lên tầng tám, nơi có một thủ thư khác dường như tâm trạng đang tốt hơn, người đã hướng dẫn anh cách đọc các bản mục lục và điền vào phiếu yêu cầu bản lưu trữ các sự kiện của Houston Chronicle từ tháng Một năm 2004.

Các bản vi phim được chuyển lên từ kho lưu trữ trong tầng hầm. Moss nhìn đám hộp. “Tôi phải làm gì với chúng?”

Anh chàng thủ thư chỉ vào một dãy máy móc.

“Phải dùng thế nào?” Moss hỏi.

Anh ta thở dài, lấy cái hộp từ tay anh, chỉ cho anh cách cố định các ống màu đỏ và lắp phim qua màn hình chiếu phim. “Cái này tua đi. Cái này tua về. Cái này giữ nguyên.”

“Liệu tôi có thể phiền anh lấy giúp tôi vài tờ giấy cùng cây bút không?” Moss hỏi, lấy làm xấu hổ vì sự thiếu chuẩn bị của mình.

“Chúng tôi không phải cửa hàng văn phòng phẩm.”

“Tôi biết.”

Viên thủ thư cho rằng như vậy là xong, nhưng Moss vẫn đứng trước bàn anh ta, chờ đợi, mà đó là đức tính tốt đẹp nhất của anh. Giấy được đưa ra cùng cây bút rẻ tiền màu vàng.

“Tôi muốn lấy lại nó.”

“Vâng, thưa ngài”

Ổn định chỗ ngồi trước một máy, Moss lật tìm số phát hành của Chronicle, tập trung vào những số cũ hơn, cho đến khi tìm được số đầu tiên có nhắc đến vụ cướp. Nó có tiêu đề:

VỤ CƯỚP XE TẢI BỌC THÉP

Các tay súng đã giả làm đội sửa chữa đường để cướp một chiếc xe tải bọc thép chở tiền của Mỹ trong một cuộc đột kích táo bạo giữa ban ngày ở vùng ngoại ô Conroe, TX ngày hôm qua. Hai bảo vệ có vũ trang bị đánh đập và người thứ ba đã mất tích sau khi chiếc xe tải Armaguard bị phục kích ngay lúc vừa rời khỏi điểm dừng chân dành cho xe tải trên xa lộ 1-45 sau ba giờ chiều.

Một nhóm có vũ trang ăn mặc như công nhân làm đường đã ép hai nhân viên bảo vệ rời khỏi xe, tước vũ khí của họ trước khi cướp chiếc xe. Nhân viên bảo vệ thứ ba vẫn bị kẹt trong xe lúc bọn chúng lái đi.

“Chướng ngại vật đã được thiết lập trong vòng mười lăm phút, nhưng chúng tôi chẳng nhìn thấy gì,” thám tử Peter Yeomans của hạt Dreyfus cho biết. “Hiển nhiên mối quan tâm hàng đầu của chúng tôi hiện giờ là nhân viên bảo vệ bị mất tích đang ở đâu và phúc lợi của anh ta như thế nào.”

Nhân chứng Denise Peters nói, bọn cướp mặc áo phản quang và đội mũ bảo hộ lao động. “Tôi nghĩ là chúng mang theo xẻng, nhưng hóa ra là súng ngắn,” cô nói. “Bọn chúng mang theo máy cắt bê tông và cầm biển DỪNG LẠI.”

Phục vụ Gail Malakhova cho biết, trước đó các nhân viên bảo vệ đã dừng lại ăn tối ở quán của cô. “Họ còn trò chuyện và cười đùa, nhưng chẳng bao lâu chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Thật đáng sợ.”

Moss tua đến ngày hôm sau, 28 tháng Một năm 2004.

BỐN NGƯỜI THIỆT MẠNG TRONG VỤ CƯỚP CÓ VŨ TRANG XE TẢI BỌC THÉP

Bốn người đã chết và một người đang chiến đấu cho sự sống của mình sau cuộc đọ súng đẫm máu với cảnh sát ở hạt Dreyfus cuối ngày hôm qua. Những người thiệt mạng bao gồm: một phụ nữ, một nhân viên bảo vệ và hai thành viên của băng đảng trước đó đã cướp một xe tải bọc thép chở tiền của Mỹ. Một nghi can của vụ cướp đã bị cảnh sát bắn trúng và đang trong tình trạng nguy kịch.

Tấm thảm kịch bắt đầu ngay sau ba giờ chiều ngày hôm qua khi chiếc xe tải Armaguard bị chặn lại bởi đội sửa chữa cầu đường giả dạng phía bắc Conroe. Hai nhân viên bảo vệ bị uy hiếp và người thứ ba bị kẹt phía sau xe tải khi nó bị tấn công và lái đi. Năm giờ sau, hai viên chức thuộc phòng cảnh sát trưởng của hạt Dreyfus phát hiện ra chiếc xe đang đậu ở điểm dừng chân của đường nội bang Farm to Market 830, phía tây bắc Conroe. Đối mặt với cảnh sát, các tay súng đã bắn trả ác liệt và tháo chạy với tốc độ cao. Cảnh sát đã truy đuổi hơn hai mươi phút với tốc độ lên tới 90 dặm/giờ dọc theo con đường Old Montgomery trước khi chiếc xe tải bị mất kiểm soát trên đỉnh một quả đồi và đâm vào một chiếc xe vừa đi tới. Một phụ nữ trong xe ô tô đã thiệt mạng cùng nhân viên bảo vệ bị mắc kẹt trong chiếc xe tải bị lật.

Trong cuộc đọ súng sau đó, hai thành viên của băng cướp đã bị bắn chết và tên thứ ba đang bị thương rất nặng. Nghi can thứ tư được cho là đã trốn thoát trên chiếc suv màu đen, mà sau đó được tìm thấy bị bỏ lại và đốt trụi cạnh hồ Conroe.

Vài ngày tiếp theo, vụ cướp vẫn luôn là tin tức trên trang nhất, đặc biệt là khi số tiền được xác nhận vào ngày 30 tháng Một năm 2004. Tờ Houston Chronicle cho biết:

BẢY TRIỆU ĐÔ LA HIỆN VẪN ĐANG MẤT TÍCH

(Tên cướp có vũ trang phải sống nhờ thiết bị hỗ trợ.)

Chiếc xe tải bọc thép bị cướp gần Conroe, TX thứ Ba vừa rồi chở hơn bảy triệu đô la, đây được coi là một trong những vụ cướp lớn nhất lịch sử Hoa Kỳ, theo nguồn tin từ FBI, nhiều người vẫn đang cố gắng truy lùng số tiền.

Bốn người đã thiệt mạng trong vụ cướp, bao gồm một nhân viên bảo vệ và hai thành viên của băng cướp, trong khi một tên khác của băng đảng vẫn đang trong tình trạng nguy kịch và có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, theo thông tin từ phía bác sĩ. Nghi can này vẫn chưa được xác định danh tính. Hắn đang phải đối mặt với vết thương nặng ở đầu và đang được điều trị trong tình trạng hôn mê sâu.

“Anh ta đang được duy trì sự sống nhờ các thiết bị hỗ trợ và tình trạng có vẻ xấu đi trong đêm qua,” phát ngôn viên của bệnh viện cho hay. “Các bác sĩ phẫu thuật đã nỗ lực để giảm bớt áp lực lên bộ não anh ta, nhưng vết thương ngày càng lan rộng.”

Vụ cướp kết thúc trong màn rượt đuổi tốc độ cao ấn tượng và xảy ra tai nạn. Hai thành viên nhóm cướp đã bị cảnh sát bắn chết, một nhân viên bảo vệ cùng người phụ nữ đi ô tô đã chết tại hiện trường. Thành viên thứ tư của băng cướp được cho là đã bỏ trốn trên chiếc Land Cruiser màu đen bị đánh cắp, sau đó được tìm thấy bị bỏ lại trong tình trạng cháy rụi gần hồ Conroe.

Các nhân viên giám định đã dành cả ngày hôm qua để thu thập các chứng cứ tại hiện trường vụ tai nạn và tuyến đường sự kiện vẫn bị cấm trong hai mươi tư giờ tới.

Moss tìm kiếm thêm các báo cáo về vụ cướp, nhưng tin tức cứ thưa dần trong những ngày tiếp theo. Tin tức Janet Jackson bị lộ núm vú tại Siêu cúp bóng bầu dục XXXVIII có vẻ còn nóng hơn vụ cướp, có lẽ hình ảnh khỏa thân là tin tức có giá trị hơn là tội phạm có vũ trang hay trộm cướp. Cảnh sát đã công bố danh tính của hai tên cướp thiệt mạng là Vemon Caine và em trai hắn Billy, hai tên đều xuất thân từ Louisiana. Họ cũng công bố danh tính của Audie Palmer và nói rằng anh trai anh, Carl - kẻ đã giết cảnh sát rồi trốn chạy khét tiếng, chính là “kẻ bị tình nghi” trong vụ cướp. Tám tuần sau vụ nổ súng, Audie đã không còn cần hỗ trợ ống thở, nhưng anh vẫn sẽ không tỉnh lại trong vòng một tháng nữa.

Moss đã tóm tắt lại các thông tin trong lúc đọc, vẽ đường nối giữa các tên người và một tấm bản đồ. Anh thích sử dụng bộ não của mình, tự hỏi mình sẽ trở nên như thế nào nếu không sinh ra trong một khu ổ chuột và bắt đầu ăn trộm xe hơi năm mười một tuổi. Lúc đó anh đã cho rằng lựa chọn luôn ở trước mặt mình. Nhưng bây giờ nó đã lùi lại phía sau rồi.

Anh rời khỏi thư viện với tờ giấy gấp đôi, cất trong túi áo. Đi theo tấm bản đồ vẽ tay của mình, anh lái xe về phía bắc dọc theo xa lộ 1-45, sau đó vòng về phía nam quanh Conroe, hướng theo phía tây, nơi anh rẽ vào Old Montgomery - một con đường trải nhựa, hai làn xe xuyên qua cánh rừng dày đặc thông và sồi.

Anh dừng lại ven đường, đặt hai tay trên vô lăng. Một chiếc lá đơn độc xoay tròn rụng xuống từ tán cây rừng trên đầu anh. Phía trước là con đường thẳng băng với đỉnh dốc cao, trông như bị đấm một cú cực mạnh bằng tay phải khiến nó lún xuống tận đáy. Moss ra khỏi xe, bước đi, nhìn vào cống nước đầy bùn cùng cỏ dại cao ngang thắt lưng với rừng cây rậm rạp hai bên. Một dây điện chạy ngang các thân cây và Moss trông thấy một căn nhà nhỏ được dựng từ gỗ phế liệu, sắt tấm cùng mái nhà sứt sẹo, bong tróc. Một con lạch tự nhiên chạy ngang một bên sân, vốn bị đám sồi già che kín và tràn lan những gốc cây đổ hoặc bị chặt.

Moss nhảy qua mương, đi theo một lối đi lầy lội xuyên qua đám cỏ dại đến khi tới được hiên nhà. Anh gõ cửa. Không ai trả lời. Bước lùi lại, anh chắc chắn mình đang bị theo dõi nhưng không nhìn thấy bất kỳ vệt bánh xe, vết chân hay dấu hiệu nào của sự sống. Anh đi vòng quanh ngôi nhà và tìm thấy chuông cửa với nút bấm bằng nhựa.

Ấn chặt chuông cửa bằng ngón cái, anh nghe thấy âm thanh không thể nhầm lẫn của tiếng súng trường lên nòng cùng viên đạn trượt vào ổ. Cửa nhà mở ra, một người đàn ông gườm gườm nhìn anh qua lớp cửa lưới. Ông ta mặc quần dài, đeo thắt lưng lỏng lẻo, cái bụng phệ lộ ra qua lớp áo sơ mi không cài cúc trông giống hệt bụng bầu.

“Anh là một gã dũng cảm đấy,” ông ta lên tiếng.

“Sao ông lại nói thế?”

“Dám xâm nhập bất hợp pháp vào nhà người khác.”

“Nó có hàm ý là một lời mời.”

“Cái gì?”

“Ông thấy chuông cửa nhà ông chứ?”

“Nó hỏng rồi.”

“Đó không phải trọng tâm. Nếu một ngôi nhà có đặt chuông cửa, nghĩa là chủ nhà mời gọi khách tới thăm bất cứ lúc nào, vì vậy nó chính là một lời mời bóng gió.”

“Anh đang nói cái quái gì thế?”

“Về mặt pháp lý, tôi đã có lời mời bóng gió khi bấm chuông cửa nhà ông, bởi vì nếu không ông đã không lắp chuông.”

“Tôi đã nói rồi, nó bị hỏng. Anh điếc à?”

Moss hoàn toàn đầu hàng.

“Ông ở đây bao lâu rồi, rất kỳ cựu hả?”

“Ba mươi năm.”

“Ông còn nhớ vụ tai nạn mười một năm trước chứ - xảy ra ở ngay đằng kia, sau bụi cây ấy? Lúc cảnh sát đang đuổi theo một chiếc xe tải bọc thép. Nó bị lật.”

“Không thể quên.”

“Chắc từ đây ông vẫn nghe thấy tiếng súng nhỉ.”

“Nghe được và nhìn được.”

“Ông nhìn thấy gì?”

Ông già ngập ngừng. “Tôi thấy tất cả và cũng chẳng thấy gì.”

“Nghĩa là sao?”

“Ý tôi là tôi không phải loại tò mò và anh cũng nên thế.”

“Tại sao?”

“Để tôi được yên.”

Hai người đàn ông nhìn nhau trừng trừng, như thể chờ người kia chớp mắt trước.

“Một người bạn của tôi có liên quan,” cuối cùng Moss nói. “Cậu ấy bảo ông có thể giúp đỡ.”

“Anh là đồ dối trá.”

“Ông đang lo sợ chuyện gì?”

Ông già lắc đầu. “Tôi biết lúc nào nên ngậm miệng. Hãy bảo bạn anh thế. Nói với anh ta rằng có thể tin tưởng Theo McAllister.”

Rồi cánh cửa đóng sầm trước mặt anh.