← Quay lại trang sách

Chương 26

Không ai nhắc tới ván bài hôm đó trong những ngày tiếp theo. Audie vẫn đưa Urban tới các cuộc gặp gỡ khác nhau, lắng nghe quan điểm và định kiến của ông ta. Anh không còn yêu quý ông chủ như trước nhưng cố tỏ ra không có gì thay đổi giữa bọn họ. Một buổi sáng, họ đang lái xe tới trang trại lớn nhất. Urban ngồi giữa hàng ghế sau và Audie có thể thấy ông ta qua gương chiếu hậu.

“Tôi đã nghe kể về việc cậu làm cho Belita tối hôm đó.” Urban nói. “Đó là một hành động rất cao thượng.”

“Bạn ông có phàn nàn gì không?”

“Anh ta nói rằng Belita là bạn tình tuyệt nhất mà anh ta từng ngủ.”

“Một con người kiêu ngạo.”

“Anh ta không phải Robinson Crusoe.”

Audie chạy qua cổng trang trại. Chiếc limosine hất tung lớp bụi lên và khiến chúng đọng lại trên lớp lá cam màu xanh đậm. Đám công nhân đang phun thuốc trừ sâu và làm cỏ đi đi lại lại giữa các luống cây. Họ chạy qua một dãy nhà được dựng tạm bợ từ gỗ phế liệu, lưới thép mắt cáo mỏng, đá và các tấm sắt rỉ sét kéo dài một phần tư dặm. Quần áo được treo trên dây phơi tạm thời. Một đứa trẻ vừa chập chững biết đi đang được bà mẹ với bờ hông rộng gội đầu cho trong một chiếc chậu thiếc, vuốt mái tóc cô bé từ trán ra sau đầu với bàn tay đầy xà phòng.

“Cậu có ngủ với cô ấy không?” Urban hỏi.

“Không.”

“Cô ấy nói cậu thậm chí còn không cố thử.”

“Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy.”

Urban trầm ngâm. “Đó chính là lương tâm quý giá của cậu.” Họ dừng lại trước ngôi nhà theo kiểu đồn điền Tây Ban Nha quét vôi trắng. Audie xách theo túi tiền vào trong - tiền để trả lương cho công nhân trang trại hay xoa dịu các công chức của công đoàn hoặc các chính trị gia tham nhũng, cũng có thể để trả cho đám viên chức hải quan. Theo những gì Audie thấy, Urban dường như đã móc nối hết với đám sâu mọt chủ chốt ở San Diego. Ông ta biết rõ bánh xe nào cần tra dầu, bàn tay nào cần thêm mỡ và cái ghế nào cần bôi trơn.

“Sự vi phạm đạo đức là con thú hay thay đổi,” Urban giảng giải. “Vì thế cậu không thể chỉ dựa vào các câu lạc bộ múa thoát y hay khiêu dâm để chỉ trả các khoản tiền. Cậu phải đa dạng nó. Hãy nhớ lấy.”

“Vâng, thưa ngài.”

Audie đặt tiền lên mặt bàn đá bóng loáng, quay lưng đi trong khi Urban nhấc một bức tranh trên tường xuống và bấm mã số vào một cái khóa mật mã.

“Tôi muốn cậu đưa Belita đi mua sắm,” Urban nói. “Giúp cô ấy mua ít quần áo sang trọng. Đồ công sở ấy.”

“Cô ấy chỉ dọn dẹp nhà cửa cho ông.”

“Tôi muốn thăng chức cho cô ấy. Một người trong nhóm thu tiền của tôi bị đánh đập và bị cướp hôm qua. Có thể gã nói thật. Hoặc cũng có thể đã dàn dựng toàn bộ vở kịch. Từ bây giờ Belita sẽ làm công việc đó.”

“Tại sao lại là cô ấy.”

“Chẳng ai nghi ngờ một phụ nữ trẻ đẹp lại có thể mang theo nhiều tiền mặt như thế?”

“Nếu thực sự có người nghi ngờ thì sao?”

“Cậu sẽ bảo vệ cô ấy.”

Audie lắp bắp. “Tôi không hiểu tại sao ông lại chỉ định tôi.”

“Cô ấy tin tưởng cậu. Và tôi cũng thế.”

Urban lấy ra tám trăm đô từ một cọc tiền. “Tôi muốn cậu mua cho cô ấy vài bộ đồ thật đẹp - kiểu trang phục công sở được ưa chuộng mà cậu thường thấy phụ nữ hay mặc, nhưng không phải dạng quần, được chứ? Tôi thích cô ấy mặc váy.”

“Khi nào?”

“Ngày mai. Đưa cô ấy tới đường Rodeo. Chỉ cho cô ấy nơi các ngôi sao điện ảnh sinh sống. Lẽ ra tôi nên đưa cô ấy đi nhưng lại bận việc…” Ông ta dừng lại một chút. “Và cô ấy vẫn còn giận tôi từ đêm cá cược.”

Audie tới đón Belita sau bữa sáng. Cô mặc chiếc váy hôm đầu tiên họ gặp mặt cùng áo len mỏng. Cô vòng tay ôm quanh người, e dè ngồi ở ghế phụ, hai chân khép chặt, một chiếc túi vải mềm đặt trong lòng.

Thay vì lái chiếc Limo hay Cherokee, Audie mượn Urban con Mustang mui trần, đề phòng trường hợp Belita muốn anh hạ mui xuống. Anh liệt kê ra các địa điểm và bình luận về thời tiết, thi thoảng lén liếc nhìn Belita. Tóc cô được kẹp gọn bằng chiếc kẹp đồi mồi, làn da như được đúc bằng đồng và dùng vải mềm đánh bóng. Anh định nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô muốn được thực hành tiếng Anh.

“Cô đến từ Mexico à?”

“Không.”

“Từ đâu?”

“El Salvador [45] .”

“Gần Eastside phải không?”

Cô trợn mắt nhìn anh. Audie lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh chữa thẹn. “Trông cô không giống…”

“Sao?”

“Không có gì.”

“Bố tôi sinh ra ở Barcelona,” cô giải thích. “Ở tuổi đôi mươi, ông đã đến El Salvador với tư cách thủy thủ tàu buôn. Mẹ tôi là người Argentina. Họ đã yêu nhau ở đó.”

Audie chạy về hướng bắc theo cao tốc San Diego, chạy dọc bờ biển trong sáu mươi lăm dặm đầu tiên - bên phải là đại dương mênh mông, bên trái là núi. Họ vượt qua thành phố San Clemente, rẽ vào nội địa, rồi men theo xa lộ 1-5 vào trung tâm Los Angeles. Vào những ngày trong tuần, ngay giữa mùa hè, đường Rodeo luôn đầy ắp khách du lịch và vắng bóng người dân hay giới thượng lưu địa phương. Những người gác cửa ăn vận đẹp đẽ ở các cửa khách sạn và những tay bảo vệ mặc đồng phục tại các nhà hàng, mọi biển hiệu đều sạch sẽ, sáng sủa, như thể được sản xuất từ nhà máy tiệt trùng ở Silicon Valley.

Trên đường đi, Audie hỏi rất nhiều nhưng có vẻ Belita không thích nói về bản thân. Kiểu như cô không thích nhớ lại mình là ai, từ đâu đến. Vì thế Audie nói về chính mình - từ chuyện anh đã giành được học bổng đại học như thế nào và vì sao phải nghỉ học sau hai năm rồi chuyển đến California.

“Sao anh chưa bao giờ hẹn hò với cô gái nào?” Cô hỏi.

“Hả?”

“Các cô gái ở câu lạc bộ, họ nghĩ anh là… Tôi không biết từ đó. Una marica. ”

“Như thế nào?”

“Họ nghĩ anh thích con trai.”

“Họ tưởng tôi là gay hả?”

Cô bật cười.

“Có gì buồn cười à?”

“Vẻ mặt... của anh.”

Audie cảm thấy mình thật ngớ ngẩn và không nói gì nữa. Thật ra, anh chẳng biết phải nói gì. Anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì lố bịch như thế. Rồi họ lái xe trong im lặng. Anh cảm thấy rất xao động, nhưng lập tức nhận ra mình lại liếc nhìn cô, tỉ mỉ vẽ ra từng đường nét của cô và lưu vào trong bộ nhớ của mình.

Audie nghĩ cô là một sinh vật kỳ lạ, giống như con thú hoang đang do dự trước bìa rừng thưa, không biết có nên đi ra khoảng trống đó hay không. Có một nỗi muộn phiền dai dẳng, gần như là ma mị ở cô khiến cả thế giới trở nên trống rỗng, dường như chính nỗi đau đớn đã làm nên vẻ đẹp hoàn mỹ của cô và phương thức duy nhất đánh giá sự hoàn hảo đó là công nhận tính bất khả thi của nó, thừa nhận các sai lầm.

Cô liệt kê ra các cửa hàng thời trang thiết kế với những cái tên quen thuộc như Armani, Gucci, Cartier, Tiffany và Coco Chanel. Cô nói có một loại sách giáo khoa tiếng Anh dùng để kiểm tra từng cụm từ mỗi khi cô ghép chúng với nhau. Thi thoảng cô hỏi lại xem mình nói đúng không.

Anh tìm chỗ đậu con Mustang, và họ cùng đi dọc phố Rodeo, qua các cửa hàng thời trang, những đại lý lớn, cửa hàng trưng bày xe hơi, nhà hàng và quầy rượu. Trước một dãy nhà, Audie đếm được có tới ba chiếc xe Lamborghini, hai chiếc Ferraris và một con Bugatti hai chỗ.

“Nơi các ngôi sao điện ảnh sống là ở đâu?” Cô hỏi.

“Cô muốn thấy ai?”

“Johnny Depp.”

“Tôi không nghĩ anh ta sống ở Los Angeles.”

“Còn Antonio Banderas thì sao?”

“Anh ta đến từ El Salvador à?”

“Không.”

Cô nhìn vào dãy cửa hàng trưng bày nơi có hàng tá nhân viên mệt mỏi trong đồng phục màu đen, thể hiện vẻ dửng dưng chuyên nghiệp.

“Những bộ đồ này đâu rồi?” Cô hỏi.

“Chúng chỉ được trưng bày một thời gian ngắn thôi.”

“Tại sao?”

“Vì như thế sẽ khiến chúng trở nên hiếm hơn, đặc biệt hơn.”

Belita dừng lại, ngắm nghía một bộ đồ cầu kỳ.

“Cô muốn thử nó không?” Anh hỏi.

“Bao nhiêu tiền?”

“Cô không cần hỏi.”

“Tại sao?”

“Chỉ cần làm thôi.”

Cô tiếp tục bước đi. Tình huống xảy ra giống hệt ở mỗi cửa hàng. Cô nhìn vào tủ kính hoặc đi ngang cửa mà không hề bước vào trong. Họ dành một tiếng đi bộ qua ba dãy nhà, đi xuôi rồi quay ngược trở lại. Belita cũng không muốn dừng chân uống nước, cà phê hay ăn gì đó. Cô không muốn ở lại. Audie lái xe đưa cô đi dọc đại lộ Santa Monica, ngang qua Sở cảnh sát Beverly Hills về phía tây Hollywood. Họ chiêm ngưỡng nhà hát Trung Quốc và Đại lộ Danh vọng chen chúc các nhóm du khách Nhật Bản mang theo các loại ô sặc sỡ, đang chụp ảnh cùng tượng sáp như người thật của Marilyn Monroe, Michael Jackson và Batman.

Belita có vẻ thoải mái hơn. Cô để Audie mua cho mình một cây kem và bảo anh chờ một lát bên ngoài cửa hàng lưu niệm. Qua cửa kính, anh thấy cô mua một cái áo phông in biểu tượng đặc trưng của Hollywood.

“Nó quá nhỏ so với cô,” anh nói, nhìn vào túi đồ cô vừa mua.

“Đây là quà tặng,” cô đáp, giật lại túi.

“Chúng ta vẫn chưa mua được cái gì cho cô.”

“Đưa tôi tới một khu phố mua sắm.”

Anh lái xe đưa cô tới một khu mua sắm bằng bê tông rất bình dân, bao quanh bởi một bãi đậu xe rộng hàng mẫu [46] , chật kín xe cộ với hàng cọ trông như cây giả. Belita bảo Audie ngồi trên dãy ghế nhựa bên ngoài phòng thay đồ. Đi tới đi lui, cô mặc thử rất nhiều, các loại váy và áo vét, hỏi ý kiến của anh. Lần nào anh cũng gật đầu, thầm nghĩ cô chỉ cần đeo thêm một cái túi vải nữa thôi là đã rất tuyệt rồi. Đó là một trong những điều Audie chẳng bao giờ hiểu về phụ nữ. Đa phần bọn họ đều cho rằng phải mặc những chiếc váy bó sát cùng đôi giày cao lênh khênh thì trông mới quyến rũ như ly rượu champagne, trong khi thực tế họ sẽ rất xinh đẹp trong chiếc áo phông và quần bò giản dị.

Belita lựa đồ rất cẩn thận. Audie trả tiền. Anh cảm thấy một sự vui vẻ khó hiểu mà đã rất lâu rồi anh chưa từng có. Họ trò chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha. Anh nhận thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô và không thể nghĩ ra có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn, tưởng tượng bọn họ ngồi cùng nhau trong một quán cà phê nhỏ sát bờ biển ở El Salvador với hàng cọ xào xạc trên đầu và mặt biển xanh ngắt, giống như những hình ảnh thường thấy trên các tờ quảng cáo du lịch.

“Lúc còn nhỏ, cô mong muốn điều gì nhất?” Anh hỏi cô.

“Hạnh phúc.”

“Tôi muốn trở thành lính cứu hỏa.”

“Tại sao?”

“Hồi mười ba tuổi, tôi đã chứng kiến những người lính cứu hỏa đưa ba người ra khỏi một tòa nhà đang cháy. Chỉ có một nạn nhân sống sót, nhưng tôi ấn tượng cảnh bọn họ hiện ra từ trong đám khói, lem luốc và lấm bụi. Trông như những bức tượng. Đài tưởng niệm.”

“Anh muốn trở thành một bức tượng à?”

“Tôi muốn là một anh hùng.”

“Tôi tưởng anh muốn trở thành kỹ sư.”

“Đó là về sau. Tôi thích ý tưởng xây dựng các cây cầu và tòa nhà chọc trời - vì chúng sẽ sống lâu hơn tôi.”

“Anh cũng có thể trồng một cái cây,” cô nói.

“Không giống nhau.”

“Tôi đến từ vùng đất mà mọi người coi trọng việc phát triển cây lương thực hơn là xây dựng các tượng đài.”

Cuối buổi chiều, họ phải chiến đấu với tình trạng tắc nghẽn giao thông trên suốt quãng đường trở về. Mặt trời đang lặn dần, vẽ lên một con đường vàng rực thẳng tắp trên mặt biển. Nhưng cơn bão ở đâu đó đã làm cuộn lên những cơn sóng, xô ập vào bờ cát, bọt tung trắng xóa.

“Tôi muốn đi dạo trên bãi biển,” cô nói.

“Sắp tối rồi.”

“Làm ơn đi mà.”

Anh rẽ khỏi đường cao tốc Old Pacift ở lối ra tiếp theo, chạy dọc theo con đường đất bên dưới vách đá vàng ruộm, dừng lại trước một tháp cứu hộ bỏ hoang. Belita bỏ dép trong ô tô. Cô chạy trên bờ cát, ánh hoàng hôn xuyên qua vạt váy mỏng, làm nổi bật đường cong của cô.

Audie gặp chút khó khăn lúc cởi giày, rồi khi xắn được gấu quần lên, anh nhận ra cô đã đang lội sâu xuống mặt nước, gấu váy kéo lên tận đùi để tránh bị ướt.

“Nước biển có công dụng chữa bệnh rất tuyệt vời,” cô nói. “Hồi còn nhỏ, tôi đã phải phẫu thuật chân. Bố tôi đưa tôi ra biển và ngày nào tôi cũng ngâm chân trong vũng nước biển trên bờ đá, vậy là chân tôi khỏi dần. Tôi còn nhớ mình đã ngủ thiếp đi trong tiếng sóng vỗ rì rào. Chính vì thế mà tôi rất yêu biển. Mẹ biển cả cũng rất nhớ tôi.”

Audie không biết phải nói gì.

“Tôi sẽ bơi,” cô thông báo, rồi chạy ngược lên bãi biển, cởi váy, đẩy qua hông rồi thả nó xuống cát.

“Cô có quần áo để thay không?”

“Tôi vừa mua xong đấy thôi.”

Cô lội sâu xuống nước, xuýt xoa vì lạnh. Cô nhìn qua vai, một cử chỉ đã hoàn toàn đánh gục anh, khoảnh khắc đó hằn sâu trong tâm trí anh - làn da hoàn hảo, tiếng cười trong vắt, đôi mắt nâu tuyệt mỹ mà thứ màu nâu tầm thường không thể nào sánh được. Chính vào giây phút ấy, anh đã biết mình sẽ luôn khao khát Belita, cho dù họ có sống cùng nhau hay ngay lập tức chia tay trong buổi tối hôm đó và anh không bao giờ gặp lại cô nữa.

Cô chìm sâu dưới một cơn sóng. Anh không nhìn thấy cô. Thời gian trôi qua. Anh lội xuống sâu hơn, gọi tên cô. Cô vẫn không nổi lên. Anh giật phăng áo sơ mi, ném nó ra phía sau. Đi xa hơn. Điên cuồng. Chân bị trượt và anh chìm xuống. Cái lạnh bao trùm quanh anh.

Anh nhìn thấy cô ngay trước khi một con sóng trùm lên nhấn anh chìm sâu hơn, quay tròn cơ thể anh. Anh không biết mình đang hướng lên hay đâm xuống. Đầu anh va vào thứ gì đó rất cứng. Quay cuồng. Vùng vẫy nổi lên mặt nước. Một con sóng khác lại kéo anh xuống. Anh bị sặc nước, vùng vẫy theo bản năng.

Bất chợt một vòng tay ôm lấy quanh eo anh, bên tai nghe có tiếng thì thầm. “Bình tĩnh.”

Cô kéo anh vào bờ cho đến khi chân anh chạm đáy biển. Anh thở phì phò, ho sặc sụa, cảm giác như vừa nuốt trọn cả con sóng. Belita ôm lấy khuôn mặt anh, Audie lau mắt, đáp lại cái nhìn của cô một cách chăm chú, chìm đắm trong cảm giác thân thuộc kỳ lạ, bối rối.

“Sao anh không bảo tôi là anh không biết bơi?” Cô hỏi.

“Tôi nghĩ cô bị đuối nước.”

Đồ lót của Belita dính sát vào người giống như lần đầu tiên anh thấy cô ở nhà Urban. “Tại sao anh lại liều mạng cứu tôi?”

Audie biết rõ câu trả lời, nhưng lại hoảng sợ bởi câu hỏi đó.