Chương 27
Chỉ trong thời gian dùng bữa sáng, Valdez đã gọi cho Sandy tới bốn lần, cam đoan với cô rằng mọi chuyện đều ổn và Audie Palmer sẽ sớm bị bắt. Những cuộc trò chuyện của họ thường rất ngắn, căng thẳng, xa lạ và gợi cảm giác ngầm mang ý cáo buộc cùng bác bỏ. Anh ta tự hỏi từ khi nào cuộc hôn nhân của họ lại được vạch định bởi các khoảng trống và ngắt nghỉ giữa các ngôn từ.
Thời gian đầu, nó khác xa như này. Anh ta gặp Sandy trong một tình huống khó. Cô mặc đồ dành cho bệnh nhân, ngồi bên mép giường bệnh, nức nở gục vào vai viên luật sư bào chữa vụ hiếp dâm. Quần áo của cô đã được gửi tới phòng khám nghiệm và bố mẹ đang về nhà lấy bộ đồ mới cho cô. Sandy mới mười bảy tuổi và đã bị một tiền đạo hãm hiếp trong bữa tiệc cuối mùa giải dành cho đội bóng của trường cô.
Bố mẹ cô là người theo đạo và tuân thủ pháp luật. Họ là những người tốt, nhưng chẳng thể nhận ra con gái đã lần nữa bị cưỡng hiếp bởi tên “luật sư bào chữa bỉ ổi”, vì vậy gã tiền đạo được trắng án. Valdez vẫn giữ liên lạc với gia đình cô và năm năm sau anh ta đâm sầm vào Sandy trong một quán bar ở Magnolia. Họ bắt đầu hẹn hò, đính hôn, rồi kết hôn vào sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô. Thực tế, hai người hầu như có rất ít điểm chung. Sandy yêu thời trang, âm nhạc cùng các kỳ nghỉ lễ ở châu Âu. Trong khi Valdez thích bóng đá, giải đua xe Nascars và đi săn. Anh ta thích làm tình một cách đứng đắn, gần như nghiêm túc, trong khi cô thích cười đùa, cù lét và bỡn cợt.
Sandy luôn cho rằng do vụ hiếp dâm mà cô không thể nào mang thai. Bằng cách nào đó, buồng trứng của cô đã bị gieo mầm độc hại, tức là chẳng hạt giống nào có thể nảy nở trong khu vườn của cô, hoặc đó chính là hình phạt Chúa dành cho cô vì tội lăng nhăng. Cô đã không còn là trinh nữ khi đến bữa tiệc đó, chẳng còn nguyên vẹn từ năm mười bảy tuổi. Nếu cô chịu đợi… Nếu cô vẫn còn trong sạch…
Valdez dừng lại bên ngoài bệnh viện Nhi Texas, trình huy hiệu tại quầy lễ tân và yêu cầu gặp Bemadette Palmer. Ngón tay múa trên bàn phím máy tính. Điện thoại được nhấc lên. Valdez nhìn chằm chằm tiền sảnh, nhớ lại đã không biết bao nhiêu lần anh ta và Sandy bước qua đó. Họ mất bảy năm để cố gắng có được một mụn con: tới trung tâm sinh sản gia đình, thực hiện phác đồ tiêm, lấy trứng và thụ tinh ống nghiệm. Anh ta bắt đầu cảm thấy ghét bệnh viện. Ghét con cái của người khác. Ghét tiếng khóc đau đớn mỗi khi Sandy đến kỳ kinh nguyệt.
Lễ tân đưa cho anh ta thẻ khách đến thăm, hướng dẫn anh ta lên gác rồi chúc anh ta một ngày tốt đẹp, như thể nếu không, anh ta sẽ quên mất ấy.
Bemadette Palmer đang tạm nghỉ. Valdez tìm thấy cô trong cửa hàng cà phê của bệnh viện trên tầng mười sáu, tòa tháp phía tây. Trông cô không giống em trai mà cao lớn với khung xương to cùng khuôn mặt tròn. Vài lọn tóc màu xám tuột ra khỏi búi.
“Cô có biết tại sao tôi đến đây không?” Anh ta hỏi.
“Tôi đã nói chuyện với cảnh sát.”
“Em trai cô có liên hệ với cô không?”
Ánh mắt cô trốn tránh, không nhìn thẳng vào mặt anh ta.
“Cô biết hành vi giúp đỡ tù nhân chạy trốn là phạm tội hình sự, đúng không?” Anh ta nói.
“Audie đã chấp hành hình phạt.”
“Anh ta đã trốn thoát trong thời gian thi hành án.”
“Chỉ còn có một ngày khốn kiếp thôi - anh không thể để nó yên sao?”
Valdez đẩy ghế ra, dành chút thời gian để ngắm nhìn quang cảnh từ trên cao. Nó không đặc biệt xinh đẹp, nhưng anh ta không thường xuyên được thấy thành phố từ góc độ này. Từ trên nhìn xuống trông nó bớt lộn xộn hơn và có thể nhận ra thiết kế tổng thể - những con phố nhỏ hòa vào đường lớn, cảnh quan được chia thành từng khối nhỏ. Thật đáng xấu hổ vì chúng ta không thể nhìn được toàn bộ cuộc sống của mình từ trên cao, để nhận biết phương hướng và đặt mọi thứ vào đúng chỗ của nó.
“Cô có mấy em trai?” Anh ta hỏi.
“Anh biết là mấy mà.”
“Một là tội phạm giết cảnh sát, một là kẻ giết người hàng loạt - hẳn cô rất tự hào.”
Bemadette dừng ăn, đặt cái bánh sandwich xuống, lau miệng bằng khăn giấy, rồi gấp nó lại cẩn thận.
“Audie không giống Carl.”
“Nghĩa là sao.”
“Anh có thể ăn tương ớt từ cùng một lọ, nhưng chúng vẫn có vị khác nhau.”
“Lần cuối cô nghe được thông tin về Audie là khi nào?”
“Tôi không nhớ.”
Anh ta ném cho cô nụ cười của một con sói đồng cỏ. “Thật kỳ lạ. Tôi đã đưa cho nhóm trưởng của cô một bức ảnh. Cô ấy nói có người giống hệt em trai cô đã tới đây gặp cô sáng nay.”
Bemadette không đáp.
“Anh ta muốn gì?”
“Tiền.”
“Cô có đưa cho anh ta không?”
“Tôi không có tiền.”
“Anh ta đang ở đâu?”
“Nó không nói.”
“Tôi có quyền bắt giữ cô đấy.”
“Làm đi, ngài cảnh sát trưởng.” Cô giơ hai tay ra. “Tốt nhất là nên đánh tôi. Tôi rất nguy hiểm đấy. Ồ không, phải rồi - anh thích bắn người hơn nhỉ.”
Valdez không mắc bẫy, nhưng anh ta thực sự muốn quét sạch vẻ cười cợt khỏi khuôn mặt cô bằng mu bàn tay mình.
Bemadette gói phần bánh ăn dở vào giấy sáp và ném vào thùng rác. “Tôi phải quay lại phòng bệnh. Bọn trẻ cần được chăm sóc.”
Điện thoại của Valdez đổ chuông. Anh ta nhìn vào màn hình đang phát sáng.
“Cảnh sát trưởng phải không?”
“Vâng.”
“Đây là Trung tâm Thông tin Houston. Ngài muốn biết nếu có người nhắc đến Audie Palmer, đúng không nhỉ. Một giờ trước, tống đài viên của chúng tôi đã nhận được cuộc gọi từ một phụ nữ, cô ta gọi đến muốn biết phần thưởng nếu cung cấp thông tin liên quan tới Palmer, nhưng không cho biết tên.”
“Cô ta gọi từ đâu?”
“Cô ta không nói.”
“Số điện thoại thì sao?”
“Cô ta dùng di động. Chúng tôi đã dò tìm tín hiệu và phát hiện nó ở một khách sạn trên đường Airline, ngay lối ra cao tốc North. Tôi sẽ gọi cho FBI.”
“Để tôi gọi,” Valdez tuyên bố.
Hai mẹ con đang xem video ca nhạc và nhảy nhót trên giường. Dù eo đã ngấn mỡ, nhưng khi đến đoạn di chuyển, cô vẫn biết phải làm thế nào: giơ hai tay lên và đánh mông với Scarlett.
“Tôi có bị lỡ buổi tiệc không?” Audie hỏi.
“Cho chúng tôi thấy anh có tài gì nào,” Cassie đáp.
Audie liền nhái theo bước nhảy đẹp nhất của Justin Timberlake, nhưng đã quá lâu không nhảy nên động tác của anh trông rất lóng ngóng và rời rạc, khiến hai mẹ con đổ sập xuống giường, cười lăn lộn.
Audie dừng lại.
“Đừng ngại ngùng, tiếp tục đi,” Cassie nói.
“Đúng đấy,” Scarlett hùa theo, bắt chước động tác của anh.
“Tôi mừng là đã giúp mọi người thư giãn,” Audie đáp, ngã ngửa ra giường. Scarlett nhảy lên người anh. Anh cù lét con bé cho đến khi nó cười không thở nổi nữa. Rồi con bé cho anh xem bức vẽ mới nhất của mình, đôi chân gầy gò quỳ trên nệm, sát cạnh anh, miệng thổi bong bóng kẹo cao su.
“Để chú đoán xem nào, đây là một nàng công chúa.”
“Vâng.”
“Còn đây là con ngựa?”
“Không, nó là kỳ lân ạ.”
“Tất nhiên nó là kỳ lân rồi. Còn đây là ai?”
“Chú ạ.”
“Thật à? Vậy chú là ai?”
“Chú là hoàng tử.”
Audie nhe răng cười, lén liếc nhìn Scarlett đang giả vờ không nghe thấy gì. Thế giới của Scarlett luôn tràn ngập công chúa, hoàng tử, lâu đài và những cái kết có hậu. Như thể con bé đang cố mơ ước một cuộc sống khác.
Cassie đang đứng, tựa lưng vào rèm cửa đóng kín, hai tay khoanh trước ngực.
Audie nhìn cô. “Tôi không nghĩ là mẹ con cô vẫn còn ở đây.”
“Chúng tôi định ngày mai sẽ đi.”
Cả hai im lặng hồi lâu. “Có lẽ cô nên nghĩ đến chuyện về nhà.”
Cassie cụp mắt xuống. “Chúng tôi không được chào đón.”
“Sao cô biết?”
“Bố đã nói với tôi như thế.”
“Từ bao giờ?”
“Sáu năm trước.”
“Con người có thể thay đổi suy nghĩ cả chục lần trong vòng sáu năm. Ông ấy có nóng tính không?”
Cô gật đầu.
“Ông ấy đã bao giờ đánh cô chưa?”
Cô chớp mắt. “Ông ấy không dám.”
“Ông ấy đã gặp Scarlett chưa?”
“Bố đã đến bệnh viện nhưng tôi không cho gặp - sau những điều ông ấy nói với tôi.”
“Nghe có vẻ cô khá giống tính ông.”
Cơ hàm ở cằm cô co giật. “Tôi chẳng có điểm gì giống ông ấy hết.”
“Cô dễ tức giận, cố chấp, thích tranh cãi, không khoan nhượng.”
“Tôi không hiểu đến một nửa ý nghĩa của các từ đấy.”
“Cô không nhượng bộ à?”
Cassie nhún vai.
“Tại sao không gọi điện cho ông ấy? Cho mình một cơ hội. Xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Có lẽ anh nên quan tâm đến chuyện của mình thì hơn.” Audie nhoài người ngang qua giường, lấy điện thoại của Cassie. Cô cố giằng lại.
“Tôi sẽ gọi cho ông ấy.”
“Không!”
“Tôi chỉ định cho ông ấy biết cô và Scarlett vẫn ổn thôi.” Anh giơ điện thoại khỏi tầm với của cô. “Chỉ một cuộc điện thoại - có gì tổn hại đâu?”
Trông cô có vẻ sợ hãi, tuyệt vọng. “Nếu ông ấy không nghe thì sao?”
“Thì đó là nỗi mất mát của ông ấy, không phải của cô.”
Cassie ngồi ở mép giường, hai tay nắm chặt, kẹp giữa đầu gối, da tái nhợt. Như cảm nhận được có chuyện trọng đại sắp xảy ra, Scarlett trườn tới bên cạnh, gối đầu lên vai cô.
Audie bấm số. Người đàn ông ở đầu dây bên kia gắt gỏng, như thể ông ta vừa bị phá đám khi đang xem chương trình truyền hình yêu thích vậy.
“Ông Brennan phải không?”
“Ai đấy?”
“Một người bạn của Cassie… Cassandra.”
Một thoáng ngập ngừng. Audie có thể nghe rõ tiếng Brennan thở mạnh. Anh liếc nhìn Cassie, ánh mắt cô đang tràn ngập niềm hy vọng mong manh.
“Con bé ổn không?” Giọng nói vang lên.
“Cô ấy ổn.”
“Scarlett thì sao?”
“Cả hai đều khỏe.”
“Ở đâu?”
“Houston.”
“Chị nó nói Cassie đã đi Florida.”
“Cô ấy không đi nữa, ông Brennan.”
Lại một khoảng bối rối nữa, nhưng Audie không để nó kéo dài. “Ông không biết tôi, và ông có lý do để không nghe tôi nói. Nhưng tôi tin ông là một ông bố tốt, luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp nhất cho gia đình mình.”
“Tôi là người theo đạo Cơ Đốc.”
“Người ta thường nói, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương - ngay cả vết thương nặng nề nhất. Có lẽ ông vẫn nhớ lý do bất hòa giữa ông và Cassie. Tôi biết ông cảm thấy bực bội thế nào vì cho rằng cô ấy đang lạc lối và muốn ngăn cô ấy tiếp tục mắc thêm sai lầm. Nhung cả ông và tôi đều hiểu rằng có một vài chuyện không thể khuyên nhủ hay dạy dỗ được. Con người phải tự tìm câu trả lời cho chính mình.”
“Tên cậu là gì, chàng trai?”
“Audie.”
“Sao lại gọi cho tôi?”
“Bởi vì con gái và cháu gái ông cần ông.”
“Nó cần tiền.”
“Không, thưa ông.”
“Tại sao con bé không tự gọi cho tôi?”
“Cô ấy có chút cứng đầu… theo cách rất đáng yêu. Có lẽ cô ấy được thừa hưởng từ ông. Cô ấy rất tự trọng. Và là một người mẹ tốt. Cô ấy đã tự mình nuôi dạy con.”
Ông Brennan muốn nghe mãi. Giọng ông trở nên nghèn nghẹn và đầy hối hận. Audie tiếp tục trò chuyện, trả lời các câu hỏi của ông, lắng nghe các cuộc tranh cãi dường như đã không còn rõ rệt sau bao nhiêu năm qua. Vợ ông đã mất. Ông có hai công việc. Ông đã không dành nhiều tình cảm cho Cassie như cô xứng đáng được hưởng.
“Cô ấy đang ở đây,” Audie gợi ý. “Ông có muốn nói chuyện với cô ấy không?”
“Có, tôi rất muốn.”
“Giữ máy nhé.”
Audie nhìn Cassie. Trong suốt cuộc điện thoại, cô đã trải qua đủ mọi cảm xúc, hy vọng, giận dữ, sợ hãi, xấu hổ, bướng bỉnh và sắp khóc. Lúc này cô cầm điện thoại bằng cả hai tay như sợ nó bị rơi và vỡ tan. “Bố?”
Một giọt nước lăn xuống má, rơi vào khóe miệng cô. Audie bế Scarlett lên.
“Chúng ta đi đâu ạ?”
“Ra ngoài.”
Anh đi giày cho con bé, đặt xuống đất và rời khỏi phòng, đi xuống cầu thang, ngang qua bể bơi trông như có những đường hầm ánh sáng màu xanh khói bên dưới bề mặt. Họ bước đi giữa các dãy xe và hàng cọ, dọc lối đi chính tới trạm xăng, anh mua cho con bé một que kem và nhìn nó ăn từ phần dưới lên.
“ Thại sao mẹ cháu hay khóc ạ?” Cô bé hỏi.
“Mẹ cháu cũng hay cười mà.”
“Không nhiều nắm .”
“Đôi khi, để trở thành con người chúng ta muốn không dễ dàng tí nào.”
“Nó không xảy da thì sao?”
“Nếu cháu may mắn.”
“Cháu không hiểu.”
“Có lẽ ngày nào đó cháu sẽ hiểu.”
Quá nửa đêm, Audie bất chợt cảm thấy Cassie trườn vào chăn, áp sát cơ thể trần trụi của cô vào người anh. Cô vắt một chân qua người anh, quỳ gối rồi ngồi lên anh, cọ má vào chòm râu cằm và hôn lên môi anh.
“Chúng ta phải thật yên lặng.”
“Cô chắc chứ?” Anh hỏi.
Đôi mắt cô tìm kiếm mắt anh. “Ngày mai chúng tôi sẽ về nhà.”
“Tôi rất mừng.”
Mười một năm vắng bóng phụ nữ, nhưng các cơ bắp tự có trí nhớ của chúng. Có lẽ đó chính là hàm ý mà người ta hay nói rằng động vật hành xử theo bản năng chứ không cần chỉ dạy. Xong việc, cô trượt khỏi người anh, trở về giường của mình. Còn Audie thì chìm vào giấc ngủ và rồi tỉnh dậy với một nỗi băn khoăn, tự hỏi liệu đó có phải một giấc mơ hay không.
Lần đầu tiên Audie làm tình với Belita là ở phòng cô trong căn nhà trên núi của Urban. Ông ta đã đến San Francisco vì “việc gia đình”, nhưng Audie nghĩ có thể nó ám chỉ một việc khác. Urban nói rằng San Francisco đầy rẫy người “đồng tính” nhưng họ vẫn có quyền bình đẳng trong việc chỉ trích đảng Dân chủ, các học giả, người ăn chay, trọng tài…
Suốt hai tháng Audie đưa Belita đi chạy tiền cho Urban, thu ở đây, chi ở kia. Công việc của cô là xác nhận một khoản tiền, ghi biên nhận và mang tới ngân hàng. Đôi khi họ có thời gian đi dã ngoại ở vịnh La Jolla hay bãi biển Thái Bình Dương, uống nước chanh và ăn bánh sandwich Belita làm buổi sáng. Sau đó họ sẽ đi bộ dọc theo lối đi, qua các quầy hàng lưu niệm, quán bar và nhà hàng, hòa lẫn cùng những người đi bộ, đi xe đạp hay trượt patin khác. Audie thường kể về bản thân mình, hy vọng cô cũng làm thế, nhưng Belita hiếm khi nhắc đến quá khứ. Nằm trên tấm chăn dã ngoại trên vinh La Jolla, anh giơ tay lên, để bóng những ngón tay anh vuốt ve mi mắt cô. Rồi anh hái hoa cúc dại, kết thành một vương miện, đặt lên tóc cô.
“Bây giờ em là một nàng công chúa.”
“Với vương miện cỏ dại hả?”
“Là hoa, không phải cỏ dại.”
Cô cười vang. “Từ bây giờ, chúng là loài hoa yêu thích nhất của em.”
Mỗi buổi chiều, anh lại lái xe đưa cô về nhà, mở cửa xe, dõi theo cô đi lên lối vào nhà. Cô không quay lại, vẫy tay hay mời anh vào trong. Những giờ phút tiếp theo anh cố gắng nhớ lại từng đường nét khuôn mặt, bàn tay, ngón tay cùng móng tay sứt sẹo của cô và dái tai cô như đang mời gọi đôi môi anh. Song anh cũng liên tục thay đổi những chi tiết nhỏ nhặt tùy thuộc vào tâm trạng của anh ngày hôm đó. Anh có thể vẽ cô là một trinh nữ, một nàng công chúa, một người mẹ hay một gái làng chơi, không phải là hình ảnh ảo giác, mà là rất nhiều vai trò trong một người phụ nữ.
Audie vẫn nhút nhát như thường lệ, chẳng dám nói gì cả. Nhưng khi còn lại một mình, anh sẽ tự trò chuyện trong đầu, hùng hồn, nhiệt tình, đưa ra các lý lẽ. Ngày mai, anh thầm nhủ. Ngày mai sẽ là ngày anh thổ lộ.
Cuối cùng, một chiều nọ, anh mở cửa xe cho cô và trước khi Belita kịp chạy trốn, anh đã chụp lấy cổ tay cô, kéo cô áp sát vào người mình, ngấu nghiến đôi môi cô trong một nụ hôn vụng về.
“Đủ rồi!” Cô quát lên, đẩy anh ra.
“Anh yêu em.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa như thế.”
“Em thật xinh đẹp.”
“Anh chỉ đang cô đơn thôi.”
“Anh có thể hôn em lần nữa không?”
“Không.”
“Anh muốn em.”
“Anh không biết gì về tôi cả.”
Anh vòng tay ôm cô, hôn cô mãnh liệt và ôm cô thật chặt, cố mở đôi môi cô ra, nhưng chúng vẫn kiên quyết mím chặt. Anh không bỏ cuộc. Dần dần anh cảm thấy cơ thể cô đầu hàng, răng và đầu cô ngả ra sau, hai tay vòng lấy cổ anh.
“Nếu em ngủ với anh, anh sẽ bỏ mặc em à?” Cô hỏi, như đang sợ hãi những chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra nếu cô nhượng bộ nhiều như vậy.
“Không,” anh đáp, bế cô vào nhà. Loạng choạng vào phòng ngủ của cô, họ vội vã cởi đồ của nhau, vụng về, giật khuy, cởi móc áo, giằng xé, kéo, đá, nhảy lò cò, nhưng kiên quyết không buông nhau ra dù chỉ một giây. Anh cắn môi cô. Cô kéo tóc anh. Anh túm tay cô, kéo chúng qua đầu, hôn cô như thể muốn nuốt hết hơi thở của cô.
Hành động tự bản thân nó đã rất dễ dàng, nhanh chóng, đam mê, đẫm mồ hôi và cuồng nhiệt, nhưng mọi thứ dường như đang chậm lại và Audie bị bất ngờ vì thời gian như dần biến mất. Trước đây anh đã từng ngủ với phụ nữ, nhưng phần lớn là các cuộc gặp chóng vánh, dò dẫm và lố bịch trong ký túc xá, bên dưới tấm áp phích ngôi sao điện ảnh hay các bức ảnh gia đình, ở trường đại học, các cô gái thường tỏ ra là những cô nàng nghệ sĩ, ăn mặc kiểu thời trang lôi thôi và đọc các bài luận về nữ quyền hay thơ của Sylvia Plath. Anh có thể dành cả đêm ở cùng họ và rời đi trước khi trời sáng, tự nhủ rằng họ sẽ chẳng thấy phiền lòng nếu anh không gọi hay nhắn tin.
Những cô gái anh gặp luôn cố làm cho mình trở nên quan trọng bằng những lời tán tỉnh, trang phục hay bí mật của họ, nhưng Belita thì ngược lại, cô không cố gây ấn tượng với anh hay với bất kỳ ai. Cô rất khác biệt. Cô không cần nói gì cả. Hai người không bắt buộc phải hiểu suy nghĩ của nhau. Tuy nhiên chỉ với ánh mắt không giấu giếm, đôi môi cong cong, nụ cười bất chợt, cô đã khuấy động Audie, khiến anh có cảm giác như đang nhìn chăm chú vào một cái giếng sâu hun hút. Tất cả những gì anh có thể làm là rơi vào trong đó.
Anh còn nhớ được gì khác không ư? Mọi thứ. Từng chi tiết về cô, làn da màu mật, mùi cơ thể, cái mũi kiêu kỳ cùng cặp lông mày rậm, lớp mồ hôi mờ mờ quanh viền môi, chiếc giường đơn, quần áo la liệt trên sàn - bộ quần áo vải cotton của cô đã bạc màu do giặt đi giặt lại nhiều lần, đôi dép của cô, chiếc quần lót màu xanh rẻ tiền, chuỗi vòng cổ với cây thánh giá nhỏ bằng bạc, cảm giác khuôn ngực cô vừa vặn trong lòng bàn tay anh. Tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ của cô.
“Em là của Urban,” cô nói, lơ đãng vuốt ve cổ tay anh.
“Ừ.” Audie đáp mà không thực sự lắng nghe. Sự đụng chạm của cô khiến anh run rẩy và tê liệt. Tay cô nằm trọn trong tay anh, ngón tay đan vào nhau, toàn bộ sự sống chỉ tồn tại trong điểm tiếp xúc ấm áp, mềm mại đó.
Họ làm tình lần nữa. Cô lo lắng Urban có thể bất ngờ trở về và bắt gặp họ cùng nhau, hay Audie có thể nghĩ cô là một con điếm. Song cô cũng khao khát sức nặng cơ thể anh cùng hơi thở dồn dập của anh bên tai cô.
Sau đó, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh. Anh ngồi trên mép giường, đôi mắt đã quen với bóng tối. Lúc cô trở lại, anh vuốt đầu ngón tay quanh gáy, chạy dọc theo chiều dài xương sống, xuống đến đốt xương cụt của cô. Cô rùng mình, cả cơ thể như đang rì rầm, lay động. Cô mệt mỏi lẩm bẩm gì đó và cuộn tròn như quả bóng, chìm vào giấc ngủ. Anh cũng vậy.
Audie thức giấc rất sớm. Anh nghe tiếng nước chảy và rồi, cô bước ra từ phòng tắm, phần thân trên để trần.
“Anh phải đi đi.”
“Anh yêu em.”
“Ngay bây giờ!”