← Quay lại trang sách

Chương 28

Khu vực quận Greater Third ở Houston có một khu thương mại nhỏ, đó là nơi sinh sống của những người cho vay tiền, các quầy hàng đứng bán bánh thịt chiên giòn của Mexico, câu lạc bộ thoát y và các quán bar buồn thảm, được che chắn sau những cửa sổ mắt lưới và cửa ra vào bằng cốt thép.

Moss dừng lại bên ngoài một trong số chúng, biển hiệu FOUR ACES BAIL BONDS [47] phía bên trên cửa sổ. Bên dưới có câu thơ: Cha đứa con của bạn đang ngồi tù? Hãy bán vàng đi và giúp anh ta tại ngoại.

Anh khum tay che mắt, nhìn xuyên qua lớp cửa lưới dày cộp, và có thể trông thấy các tủ kính trưng bày chật kín đồ trang sức, đồng hồ cùng các mặt hàng điện tử. Một phụ nữ Latin to béo đang lau sàn nhà với chổi lau và một xô nước xà phòng. Moss gõ cửa, đập mạnh chiếc khóa đôi. Người phụ nữ lau dọn hơi hé cửa.

“Tôi tìm Lester.”

“Ông Duberley không có ở đây.”

“Ông ấy đâu?”

Bà ta do dự. Moss lấy ra một tờ mười đô la từ tập tiền mặt. Bà ta giật lấy đồng tiền như thể nó sắp bay vèo mất trong một cơn gió không tồn tại và chỉ vào một câu lạc bộ khiêu vũ rẻ tiền bên kia đường với tấm biển đơn bằng đèn neon uốn hình một cô gái chăn bò khỏa thân, đội mũ cao bồi, đang quay tròn một cái thòng lọng.

Moss quay lại cánh cửa, nhưng nó đã đóng từ bao giờ.

“Cảm ơn, thưa bà,” anh nói với không khí. “Rất hân hạnh được làm quen với bà.”

Anh băng ngang đường, bước vào không gian tăm tối của quán bar, vấp ngã ở hai bậc thềm cuối cùng trước khi tiến vào một gian phòng lớn sặc mùi mồ hôi, bia và hơi thở đầy mùi chiên rán. Một quầy bán hàng dài chạy dọc theo bức tường bằng kính với cái kệ chứa các loại rượu đủ hình dạng, màu sắc như tròn, dài, có dấu sáp đỏ hay nắp xoáy.

Lester Duberley chống cả hai khuỷu tay trên mặt quầy, cúi người xuống ly rượu whiskey ngô pha chế với đá bào. Gã là một kẻ to béo có đôi tay với khớp ngón tay lớn và đám tóc xám mọc tràn xuống hai tai. Chiếc áo gi lê thêu hoa chìm không thể đóng cúc ở phần bụng.

Phía sau đầu Lester, một cô gái ngực trần, mặc chiếc quần lót nhỏ xíu gắn trang sức, đủ che vùng nhạy cảm cùng đôi giày nhọn hoắt đang xoay tròn trên đoạn sân khấu hơi thoai thoải, làn da cô ta nhuộm hồng nhờ ánh đèn. Cô ta có bộ ngực lớn, hơi xệ xuống, tạo thành nếp nhăn ngoằn ngoèo, mềm mại, trắng hơn những phần da khác trên cơ thể. Nửa tá đàn ông đang ngồi ở dãy bàn ngay phía trước, tỏ ra thích thú với cô gái thứ hai hơn. Cô gái này cũng ăn mặc tương tự, đang uốn người về phía trước và nhìn xuyên qua đầu gối xoạc rộng của mình.

Lester không tỏ ra ngạc nhiên lúc nhìn thấy Moss. Gã hầu như không phản ứng gì.

“Mày ra ngoài lúc nào?”

“Hôm kia.”

“Tưởng phải bóc lịch cả đời chứ?”

“Thay đổi kế hoạch.”

Lester giơ cốc lên, áp vào trán. Moss gọi một cốc bia.

“Bao lâu rồi nhỉ?”

“Mười lăm năm.”

“Chắc hẳn mày thấy rất nhiều thứ thay đổi nhỉ. Tao cá là mày còn chưa từng nghe đến iPad hay điện thoại thông minh đâu.”

“Tao ở trong tù, không phải ở Arkansas.”

“Nói cho tao biết Kim Kardashian là ai?”

“Ai?”

Lester vỗ đánh đét vào đùi, bật cười hô hố, khoe hàm răng bọc vàng.

Một gã khách quen say rượu, thình lình tấn công cô nàng vũ công uốn dẻo và bị đám bảo vệ tặng cho một cú đánh vào đầu trước khi kéo ra ngoài.

“Tao không hiểu sao bọn chúng lại làm thế,” Lester thắc mắc. “Cô gái đó chả buồn bận tâm.”

“Sao mày không hỏi cô ta.”

“Chỗ này đã bị đột kích hai lần trong sáu tháng vừa rồi đấy, biết không hả?” Lester nâng cốc lên uống, rồi hơi ngả người ra sau. “Mà mày muốn gì?”

“Tao cần gặp Eddie Barefoot.”

“Bị điên à? Mày vừa ra khỏi tù đấy.”

“Tao cần một số thông tin.”

Lester nghiền nát cục đá trong miệng. “Tao có thể cho mày số điện thoại.”

“Không tao muốn gặp hắn.”

Lester nhìn anh đầy nghi ngờ. “Nếu hắn không muốn gặp mày thì sao?”

“Nói với hắn, tao là bạn của Audie Palmer.”

“Ra là vì khoản tiền đó hả?”

“Như mày đã nói, Lester, luôn là vì tiền bạc.” Moss nhấc cốc bia lên, uống một hơi cạn sạch. “Tao còn cần thêm vài thứ khác.”

“Thứ gì?”

“Tao cần một khẩu bán tự động, loại đạn 45. Sạch sẽ. Có đạn.”

“Trông tao giống nhà tài trợ của mày lắm hả?”

“Tao sẽ trả tiền.”

“Phải, mày sẽ trả.”