← Quay lại trang sách

Chương 29

Valdez đậu xe cách khách sạn một đoạn và đi bộ qua hai tòa nhà cuối cùng, cả người đầy bụi bặm cuộn lên từ đám xe tải đang chạy ầm ầm trên con đường sáu làn xe bên cạnh. Anh ta co người trong chiếc áo khoác trước cái lạnh ban đêm rồi dừng lại ở lối vào, nơi các tán cọ uốn mình trong gió và vầng trăng như chiếc đĩa bạc ẩn hiện sau lớp lá cọ đang đu đưa.

Viên quản lý khách sạn ca đêm là một người trung niên gốc Tây Ban Nha. Ông ta ngồi gác chân lên quầy, theo dõi vở nhạc kịch dài tập của Mexico qua chiếc tivi nhỏ với các diễn viên có trang phục, đầu tóc của thời trang hai mươi năm về trước, lối nói của họ như thể sắp đánh hay đè ngửa người ta ra ấy.

Viên cảnh sát trưởng chìa huy hiệu ra khiến người quản lý nhìn anh ta đầy lo lắng.

“Ông có thấy người này không?” Valdez hỏi, cho ông ta xem ảnh của Audie Palmer.

“Có, tôi có thấy, nhưng có vẻ không giống lắm. Tóc anh ta hơi khác. Ngắn hơn.”

“Anh ta thuê phòng à?”

“Bạn gái anh ta. Cô ấy ở trên tầng hai, đi cùng một đứa trẻ.”

“Phòng bao nhiêu?”

Viên quản lý kiểm tra máy tính. “Phòng 239. Cassandra Brennan.”

“Cô ta đi loại xe nào?”

“Honda. Tàn tạ. Chất đầy đồ.”

Valdez lại chỉ vào tấm ảnh. “Lần cuối ông thấy anh ta là khi nào?”

“Tôi không làm ca ngày.”

“Khi nào?”

“Đêm hôm kia. Anh ta đã làm gì à?”

“Kẻ trốn chạy bị truy nã.” Valdez cất bức ảnh đi. “Các phòng lân cận có người ở không?”

“Không, phòng trống từ hai ngày trước.”

“Tôi cần chìa khóa.” Valdez nhận chìa khóa dạng thẻ từ. “Nếu tôi không quay lại trong vòng năm phút, tôi muốn ông gọi tới số điện thoại này và nói rằng có một cảnh sát cần giúp đỡ.”

“Tại sao anh không gọi?”

“Tôi không biết mình có cần giúp đỡ hay không.”

Audie bừng tỉnh với một cảm giác kỳ lạ rằng anh đã nằm mơ nhưng không nhớ chút nào về giấc mơ đó. Anh cảm thấy cơn đau quen thuộc của thứ gì đó vừa lướt qua ý thức, chớp nhoáng rồi biến mất. Quá khứ của anh cũng giống thế - vòng xoáy của rác rưởi và bụi bặm.

Anh mở mắt ra, không chắc chắn có phải mình vừa nghe thấy âm thanh nào đó hoặc cảm nhận được sự thay đổi áp suất không khí không. Rời khỏi giường, anh đi tới bên cửa sổ. Tối đen. Tĩnh lặng.

“Gì thế?” Cassie hỏi.

“Tôi không biết, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ.”

“Tại sao?”

“Đến lúc rồi. Cô ở yên đây. Đừng mở cửa trừ phi là cảnh sát.”

Cassie ngập ngừng, cắn môi dưới như thể cố ngăn mình nói gì đó. Audie đi giày, đeo ba lô. Anh hé cửa, quan sát cả hai hướng của hành lang, bãi đỗ xe dường như vẫn im lìm, nhưng anh có thể hình dung ra những con người đang ẩn nấp đâu đó quanh mình. Anh có thể thấy được một phần quầy lễ tân, nhưng không thể thấy ai đứng đằng sau quầy.

Lối đi ngoặt về bên phải. Áp sát tường, anh di chuyển về phía cầu thang, nhưng rồi anh nghe được tiếng bước chân đang đến gần. Cánh cửa gần nhất đề NHÂN VIÊN DỌN PHÒNG. Audie lắc thử tay nắm cửa, có vẻ rất lỏng lẻo. Một cái khóa rẻ tiền. Anh dùng vai tông mạnh, bước vào bên trong, đóng cửa. Có vài cái chổi và cây lau nhà ướt đang dựng thẳng đứng trong xe đẩy.

Một bóng người lướt qua. Anh chờ thêm vài giây nữa, nỗi sợ hãi tràn đầy trong ngực. Đúng lúc đó anh nghe tiếng người hô “CẢNH SÁT ĐÂY!” và tiếng phụ nữ hét lên. Audie lập tức bỏ chạy. Xuống chân cầu thang, anh rẽ phải và chạy xiên xẹo giữa hai hàng xe đang đậu ở bãi cho đến khi tới được bức tường phía sau. Bật lên, nhảy vọt qua rồi nặng nề rơi xuống phía bên kia tường. Anh tiếp tục chạy, vượt qua sân một nhà máy và tìm thấy cái cổng mở ra một con đường trơn trượt. Anh nghe được tiếng người la hét. Tiếng súng nổ. Còi báo động. Tiếng chửi rủa.

Valdez luôn tin tưởng rằng cuộc đời của một người được định hướng bởi một vài lựa chọn quan trọng. Chẳng quyết định nào tuyệt đối đúng hay sai, nhưng mỗi lựa chọn lại dẫn tới những con đường khác nhau. Cuộc đời anh ta sẽ ra sao nếu anh ta lựa chọn gia nhập lực lượng thủy quân lục chiến thay vì cảnh sát tiểu bang? Có lẽ anh ta đã chết ở Afghanistan hay Iraq rồi. Nếu anh ta không làm việc vào đêm Sandy bị cưỡng hiếp thì sao? Có lẽ anh ta sẽ không bao giờ được gặp gỡ và an ủi cô. Họ có thể sẽ không yêu nhau. Nếu Max không đến với họ thì sao? Có rất nhiều “nếu”, “nhưng” và “giá như”, nhưng chỉ có một số ít đáng quan tâm vì chúng có năng lực thay đổi cuộc đời.

Dừng lại ngoài cửa phòng, anh ta kiểm tra khẩu súng lục ổ quay được phân cho theo cấp bậc, nhưng thay đổi quyết định, cất nó vào trong bao da đeo ở vai. Thay vào đó, anh ta lấy khẩu súng thứ hai, vẫn luôn được nhét trong bao da buộc bên dưới đầu gối phải. Đây là một trong những bài học mà ngay từ khi mới vào nghề anh ta đã được một viên cảnh sát trưởng chỉ dạy, và nhờ chúng mà ông ta đã thoát được các cuộc thanh lọc bộ máy nhằm cắt giảm chi phí và quan điểm phát ngôn thận trọng của những năm 90 - luôn cần một phương án dự phòng vì bạn sẽ không bao giờ biết khi nào nó có ích. Khẩu súng của anh ta là loại bán tự động nhỏ với báng súng bị nứt, phải dán chặt bằng băng dính. Không có lịch sử mua bán. Không truy được nguồn gốc.

Anh ta nhìn qua ban công. Bãi đậu xe vắng ngắt. Tán lá hình lược của đám cọ tạo ra những cái bóng lay động trên nền xi măng quanh bể bơi. Áp tai vào cửa phòng 239, anh ta chăm chú lắng nghe. Không một tiếng động. Anh ta quẹt khóa từ vào bảng điều khiển. Ánh sáng đỏ nhấp nháy chuyển sang màu xanh. Xoay nhẹ tay cầm, cánh cửa hé ra một khoảng vào căn phòng tối tăm.

Một phụ nữ bật dậy, quấn chặt tấm chăn quanh người. Hai mắt mở to. Không thốt ra được lời nào. Valdez kiểm tra khắp phòng, hai giường, trên sàn, vung vẩy khẩu súng từ bên này sang bên kia.

“Hắn đâu?” Anh ta thì thầm.

Miệng người phụ nữ mở ra, vẫn không nói được từ nào.

Một cái bóng bước ra từ phòng tắm. Valdez phản xạ theo bản năng và hét lên, “CẢNH SÁT ĐÂY!” Ánh sáng vọt ra từ nòng súng. Một bé gái bay ngược ra sau, máu của nó băn tung lên tấm gương. Người mẹ la hét. Anh ta vung súng. Ánh lửa tóe lên lần nữa. Một cái lỗ xuất hiện trên trán cô. Cơ thể cô đổ sập sang ngang, trượt xuống khỏi giường, kéo theo cả tấm ga phủ.

Tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng nó như thước phim quay chậm xuất hiện trong đầu anh ta - vung súng, bóp cò, cảm nhận khẩu súng giật nhẹ và tim anh ta nảy theo từng động tác.

Tiếng súng đã dừng lại. Valdez đứng im, cả người lạnh ngắt, hoảng loạn vì cảm giác tội lỗi, hối hận do đã phản ứng quá đà. Anh ta dùng mu bàn tay quẹt miệng, cố gắng suy nghĩ rõ ràng. Palmer đã ở đây. Hắn đâu rồi? Mình đã làm gì thế này?

Ai đó đang chạy xuống cầu thang. Valdez vọt ra cửa sổ và thấy một bóng người đang chạy ngang bãi đậu xe. Đá bật cửa thông hai phòng, anh ta chạy vụt qua phòng bên cạnh, hét to, “DỪNG LẠI! CẢNH SÁT ĐÂY! BỎ VŨ KHÍ XUỐNG!”

Anh ta chạy nước rút dọc hành lang, vừa chạy vừa rút khẩu súng lục được phân công ra khỏi bao. Giơ cao khẩu súng khỏi đầu, anh ta bắn hai phát đạn vào không khí trước khi nhảy khỏi cầu thang, len lỏi giữa những chiếc xe đang đậu. Anh ta rút điện thoại và bấm 911.

“Xảy ra nổ súng. Cảnh sát đang truy đuổi một tội phạm truy nã có vũ trang… Đường Airline. Quán trọ Star City. Một phụ nữ và một trẻ em bị bắn. Cần nhân viên y tế.”

Anh ta nhảy qua bức tường, chạy ngang bãi chứa hàng đến khi tới một cống bê tông rộng với dòng nước hôi thối đang đổ về cống thoát nước trung tâm. Nhắm khẩu súng hướng từ bên này sang bên kia, anh ta nhìn trái nhìn phải rồi quay một vòng, vẫn để điện thoại. “Tôi cần tiếp viện và một chiếc trực thăng.”

“Anh vẫn trông thấy phạm nhân chứ?”

“Khẳng định. Hắn đang hướng về phía đông, dọc theo cống thoát nước. Nhà máy ở bên phải tôi. Hàng cây phía bên trái.”

“Anh có thể mô tả phạm nhân được không?”

“Tôi biết hắn là ai - Audie Palmer.”

“Hắn mặc quần áo thế nào?”

“Trời quá tối, không thấy rõ.”

Xe tuần tra được điều tới từ đường East Whitney, Oxford và đại lộ Victoria. Chẳng mấy chốc anh ta đã nghe thấy tiếng còi báo động.

Valdez chạy chậm lại và đến một điểm dừng. Anh ta cúi người, hai tay chống đầu gối, thở phì phò. Mồ hôi chảy vào mắt và xuống hõm lưng. Ngực nặng trĩu, anh ta nhổ nước bọt xuống nền xi măng rạn nứt dưới chân. Nguyền rủa. Run rẩy. Anh ta lại đưa mu bàn tay quẹt miệng, cố gắng suy nghĩ rõ ràng và xếp đặt mọi thứ vào đúng chỗ. Anh ta phải suy nghĩ. Thở sâu. Lên kế hoạch.

Anh ta lấy khăn tay, lau sạch mọi dấu vết của mình trên khẩu súng dự phòng. Nòng. Cò. Vòng cản. Chốt an toàn. Rồi ném nó xuống cống trước khi bỏ đi. Khẩu súng bật lên hai lần rồi mới rơi xuống nước.

Anh ta giả vờ thở dồn dập và nhấc điện thoại lên. “Tôi nghĩ mình mất dấu hắn rồi.”

Audie chạy dọc theo cống nước về hướng nam, lao qua những vũng nước đọng làm nước bắn lên tung tóe và lũ chuột hoảng hốt kêu la, nháo nhào chạy vào hang hoặc nhảy lên xe đẩy mua hàng vốn bị trượt khỏi thành cầu, rơi xuống cống.

Anh không quen chiến đấu trong chiến trường mở như thế này và phải chống lại lực kéo của khoảng trống xung quanh, cảm giác như nó đang cố xé mình ra từng mảnh. Nhiều năm qua, anh luôn có bốn bức tường che chở, có ranh giới và hàng rào thép gai; luôn có thứ bảo vệ sau lưng, nên không phải chống đỡ mọi hướng.

Làm sao cảnh sát có thể lần ra được chỗ anh? Chắc hẳn Cassie đã gọi cho ai đó. Anh không trách cô. Sao cô biết chứ? Cô còn trẻ, đã kiệt quệ, không còn tin tưởng mình có thể sống mãi được mà chỉ cố gắng lừa gạt qua ngày.

Audie chỉ có thể tiến về phía trước bởi chẳng còn đường lui hay có thể bắt đầu lại từ đầu. Anh nghe thấy tiếng súng nổ. Ý nghĩ về nó làm anh chóng mặt, như thể có người đã hét vào tai anh hàng giờ liền và để lại cảm giác ù ù khủng khiếp trong đầu anh. Anh chạy chầm chậm qua những túi rác màu đen, bốc mùi như xác người bị phân hủy, những nhà kho mái bằng với cửa ra vào bằng kim loại. Mái đầu hồi của các tòa nhà nổi bật, sắc nét trong làn sương mù mỏng manh, còn mặt trăng thì trông như củ khoai tây bị cắt một nửa. Tạm dừng dưới gầm cầu đường sắt, anh tháo giày, đổ hết nước ra. Các tuyến đường sắt chạy về hai hướng đông và tây. Anh leo lên khỏi cống nước, chạy dọc theo đường sắt, vấp ngã bởi lớp đá thô chèn thanh tà vẹt, hướng về phía bầu trời đang sáng dần.

Cassie và Scarlett sẽ không sao. Họ chẳng làm gì sai cả. Họ không biết anh đã trốn khỏi tù. Anh không nên nhờ họ giúp đỡ. Anh không bao giờ nên gần gũi bất kỳ ai. Không bao giờ hứa hẹn. Chính vì một lời hứa hẹn nên mọi chuyện đã bắt đầu. Anh đã hứa với Belita. Vì thế anh đã tự nhủ lòng rằng mình không thể chết trong tù.

Tại điểm trung chuyển Kashmere, anh bắt một xe bus vào trung tâm thành phố cùng các công nhân làm ca và những người đi làm đầu giờ sáng, vẫn còn ngái ngủ, tựa đầu vào cửa kính. Chẳng ai nhìn ai. Chẳng ai nói chuyện. Cũng chẳng khác trong tù là mấy, anh thầm nghĩ. Bạn cố gắng để hòa nhập chứ không phải để nổi bật.

Audie chẳng có gì đặc biệt, độc đáo hay nổi bật, vậy sao anh lại trở thành bao cát hay nắm đấm của ai đó? Giống như treo một tấm biển ngay cạnh với dòng chữ: Em yêu, anh là người tình siêu đẳng.

Chiếc xe bus thả anh xuống bóng tối lờ mờ của sân bóng chày Minute Maid Park. Kiệt sức, anh muốn dừng lại, nhưng tâm trí vẫn quay cuồng. Cuối cùng, anh quyết định nằm xuống một ô cửa trống, gối đầu lên ba lô và nhắm mắt lại.