← Quay lại trang sách

Chương 30

Desiree Fumess bước ngang căn phòng, dừng lại trước thi thể bé gái vẫn đang mở to mắt kinh ngạc. Những lọn tóc màu vàng bết máu, một con búp bê rách nát với mái tóc bằng len nằm cách bàn tay vẫn đang mở của cô bé khoảng hai centimet. Desiree cố cưỡng lại thôi thúc nhặt con búp bê lên, đặt dưới cánh tay nó.

Thi thể người mẹ nằm ngay giữa chiếc giường và bức tường. Khỏa thân. Một lon bia loại nhẹ nhô ra từ dưới bụng và hình xăm xoáy trên tấm lưng mảnh mai. Tóc vàng. Hơi tàn nhang. Xinh đẹp. Ánh đèn hồ quang khiến mọi thứ sáng trắng, nhưng không tẩy được mùi tử khí tỏa ra trong khoảnh khắc cận kề cái chết hay vết máu trên bức tường phía sau cô.

Các chuyên viên giám định pháp y vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Ba người đàn ông và một phụ nữ trong trang phục trắng từ đầu tới chân gồm quần áo, lưới chụp tóc, giày ống bằng nhựa đã được tiệt trùng, đang đặt đèn tia cực tím để kiểm tra vết tinh dịch trên đệm. Desiree nhìn chằm chằm hai chiếc giường. Cả hai đều đã được sử dụng. Người phụ nữ bị bắn lúc đang cố đứng dậy, còn đứa trẻ cạnh nhà tắm thì sao?

Trong một góc giữa chiếc bàn và tivi, cô để ý thấy một túi đựng rác chứa vỏ hộp thức ăn nhanh và tạp chí. Ngoài ra còn có tờ rơi quảng cáo, tăm bông, hộp khăn giấy, một hộp ngũ cốc ăn sáng và một vỏ lọ diệt gián rỗng. Một bức vẽ của đứa trẻ kẹp vào cạnh tấm gương. Màu sáp tô viền xung quanh tên cô bé, Scarlett.

Bên ngoài, ánh đèn pha nhấp nháy đang chiếu sáng khách sạn. Những người hiếu kỳ đã tụ tập quanh bãi đậu xe, cố nghển cổ để nhìn cho rõ hơn các xe tuần tra cùng xe cứu thương. Một số còn lấy iPhone ra chụp ảnh. Số khác thì chăm chú vào màn hình điện thoại, mải mê nhắn tin. Vài viên cảnh sát trong khu vực cố chăm chăm nhìn vào trong phòng, muốn liếc qua các thi thể rồi sẽ tránh xa.

Desiree bị đánh thức từ lúc hơn năm giờ sáng và phải lái xe ngang qua nửa thành phố để tới khách sạn rẻ tiền đầy những người lỡ đường, ma cô, gái điếm cùng kẻ thiểu năng hay bất kỳ ai có thể xuất trình chứng minh thư và trả bốn mươi chín đô một đêm. Có vài đặc vụ hiện trường vẫn luôn mơ về một vụ như thế này sẽ mang lại cho họ cơ hội để điều tra về kẻ giết người hàng loạt, bắt thủ phạm rồi nhốt hắn vào phòng biệt giam. Riêng Desiree chỉ muốn trở về giường.

Các đặc vụ khác có vợ hoặc chồng, những đứa trẻ và một cuộc sống bình thường. Desiree thì chẳng có bạn trai nào kể từ khi cô đá một gã ngố tên thật là Justin một năm trước vì gã luôn dùng giọng điệu buồn cười, gọi cô bằng cái tên đặt cho thú cưng và nói chuyện với cô như thể cô chỉ là một bé gái bảy tuổi, dù cô đã nài nỉ gã nghiêm túc. Cô từng muốn hét lên với gã, lắc mạnh gã, cho gã thấy những cảnh tượng như thế này, nhưng thay vào đó, cô chỉ bảo gã gói ghém đồ đạc mà thôi.

Ngồi xuống cạnh thi thể bé gái, cô thấy vài dấu giày dính máu trên tấm thảm và kiểm tra ổ khóa vỡ trên cửa thông sang phòng bên, cố gắng hình dung sự việc xảy ra lúc đó, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cô gạt một lọn tóc khỏi mắt đứa trẻ, ước gì có thể hỏi Scarlett và con bé có thể trả lời. Cô lột găng tay, ra ngoài tìm chút không khí trong lành. Thêm nhiều giám định viên đang làm việc ở chỗ chiếc xe của người phụ nữ đã chết và dò tìm dấu vết trên hành lang, trao đổi những mẩu chuyện nhỏ như thể hôm nay chỉ giống những ngày bình thường khác trong văn phòng. Người đàn ông phụ trách đội giám định tầm khoảng ba mươi lăm tuổi, có khuôn mặt bự thịt và quầng thâm dưới mắt. Desiree tự giới thiệu, nhưng không bắt bàn tay đeo găng của anh ta.

“Anh tìm được gì?”

“Ba, hoặc bốn viên đạn - hai ở người mẹ và một ở con gái.”

“Loại súng gì?”

“Có lẽ một khẩu súng ngắn cỡ 22, bán tự động.”

“Người bắn đứng ở đâu?”

“Quá sớm để kết luận.”

“Phỏng đoán đi.”

“Người mẹ đang ở trên giường. Cô con gái đi từ nhà tắm ra. Người bắn có lẽ đang đứng giữa phòng, gần phía cửa sổ hơn là nhà tắm.”

Desiree quay đi, vuốt tóc. “Tôi muốn báo cáo về đường đi của các viên đạn ngay khi anh hoàn thành.”

Ánh đèn phát ra từ chiếc máy quay khiến cô bị lóa mắt trong giây lát. Đám phóng viên đang la hét các câu hỏi từ bãi đỗ xe. Các đội săn tin của đài phát thanh và truyền hình địa phương đã kéo đến. Một chiếc trực thăng đang bay vòng vòng phía trên, quay phim cho bản tin thời sự buổi sáng. Một đội quay phim đang bám dính lấy đội điều tra giết người địa phương để làm chương trình thực tế cho một kênh truyền hình cáp, biến cảnh sát thành người nổi tiếng và làm công chúng sợ hãi bằng cảnh báo mua thêm nhiều súng đạn cùng chuông báo động chống trộm.

Desiree tìm thấy cảnh sát trưởng Ryan Valdez đang đợi ở một phòng trống của khách sạn được đội điều tra giết người trưng dụng. Anh ta nằm trên giường, vành mũ cao bồi sụp xuống như đang tranh thủ chợp mắt. Anh ta đã giao nộp khẩu súng được phân công của mình, hai tay bọc trong túi nhựa, nhưng ai đó đã mang cho anh ta cốc cà phê.

Mặc dù chưa từng gặp viên cảnh sát trưởng này, song Desiree đã có thành kiến và bị ảnh hưởng nặng nề bởi những gì cô chứng kiến trong căn phòng kia. Valdez ngồi dậy, đội lại mũ.

“Sao anh không gọi cứu trợ?” Cô hỏi.

“Rất vui được làm quen với cô,” anh ta đáp. “Tôi nghĩ là chúng ta chưa được giới thiệu.”

“Trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi không chắc Audie Palmer có ở đây.”

“Quản lý khách sạn ca đêm đã xác nhận anh ta từ bức ảnh của anh.”

“Ông ta nói là không nhìn thấy Palmer trong hai đêm gần đây.”

“Vì vậy anh quyết định đột nhập?”

“Tôi chỉ cố bắt giữ tội phạm.”

Desiree nhìn anh ta chằm chằm, hai tay siết chặt đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô xuất trình huy hiệu. Valdez không tỏ ra ngạc nhiên. Anh ta chớp đôi mắt đỏ quạch nhìn cô, ánh mắt anh ta có vẻ đã xong bản tổng kết về cô và không do dự gạt phắt cô ra khỏi suy nghĩ.

“Kể lại chi tiết sự việc xảy ra cho tôi nghe.”

“Tôi giới thiệu tên, một phụ nữ hét lên và tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Tôi chạy vào nhưng họ đã chết rồi. Hắn đã bắn họ một cách rất máu lạnh. Bắn chết ngay lập tức. Một con người không có lương tâm.”

Desiree nhấc một cái ghế, kéo nó ra trước mặt cảnh sát trưởng. Khóe miệng anh ta bị chảy máu.

“Chuyện gì thế?” Cô chỉ vào mặt anh.

“Chắc là va vào cành cây.”

Cô khụt khịt và nếm thấy vị gì đó trong miệng, muốn nhổ ra.

“Anh đang làm gì ở đây, ngài cảnh sát trưởng?”

“Một phụ nữ đã gọi điện đến Lực lượng Ngăn chặn Tội phạm để hỏi xem liệu có phần thưởng gì nếu cung cấp tin tức về Audie Palmer không?”

“Và anh biết tin tức này nhờ đâu?”

“Một điều phối thông tin đã báo cho tôi biết.”

“Đây không phải địa phận thuộc thẩm quyền của anh. Anh là cảnh sát trưởng hạt Dreyfus.”

“Tôi đã yêu cầu được thông báo. Palmer đã lởn vởn quanh nhà tôi. Nói chuyện với vợ và con trai tôi. Tôi có quyền bảo vệ gia đình mình.”

“Vì vậy anh quyết định truy đuổi anh ta khắp nơi sao?”

Khóe miệng Valdez hơi nhếch lên. “Dường như cô biết hết các câu trả lời nhỉ, đặc vụ, cô nghĩ là tại sao Audie Palmer đến tìm tôi chứ? Có thể não hắn bị tổn thương. Cũng có thể hắn muốn trả thù. Tôi không biết thứ gì đang diễn ra trong cái đầu khốn kiếp của một kẻ giết người. Tôi theo dõi dấu vết mà FBI đã để mất.”

“FBI đã không được thông báo. Bây giờ hai người đã thiệt mạng và máu họ đang dính trên tay anh.”

“Không phải tay tôi. Mà là của hắn.”

Desiree cảm giác một sợi dây đang thít chặt quanh trán mình. Cô không thích người đàn ông này. Có lẽ anh ta đang nói sự thật, nhưng mỗi khi anh ta mở miệng, cô lại nhìn thấy lỗ đạn trên trán người phụ nữ và thi thể bé gái nằm trong vũng máu.

“Kể lại câu chuyện lần nữa cho tôi,” cô nói, muốn biết chính xác trình tự các sự việc. Anh ta đang đứng ở đâu lúc nghe tiếng súng? Anh ta mở cửa lúc nào? Anh ta đã nhìn thấy gì?

Valdez vẫn kể lại cùng một câu chuyện, mô tả anh ta đã giới thiệu bản thân và nghe tiếng súng nổ như thế nào. “Tôi lao qua cửa và nhìn thấy hai cái xác. Hắn đã lao sang phòng bên cạnh, vì thế tôi chạy theo hắn. Tôi la hét yêu cầu hắn dừng lại. Vội vàng bắn vài phát, nhưng hắn bay qua tường rào như có cánh ấy.”

“Anh có rút vũ khí lúc lao vào phòng không?”

“Có, thưa cô.”

“Lúc đuổi theo Palmer, anh đã bắn mấy phát đạn?”

“Hai, cũng có thể là ba.”

“Có trúng anh ta không?”

“Có lẽ. Như tôi đã nói, hắn chạy quăn cả mông.”

“Anh mất dấu anh ta ở đâu?”

“Hắn vượt qua kênh đào. Tôi nghĩ mình thấy hắn vứt lại thứ gì đó.”

“Ở đâu?”

“Gần cây cầu.”

“Lúc đó anh ta cách anh bao xa?”

“Tám mươi, hoặc chín mươi thước.”

“Nhưng anh có thể nhìn rõ anh ta trong bóng tối.”

“Tôi nghe tiếng nước bắn lên.”

“Và rồi anh bị mất dấu anh ta?”

“Tôi trở lại đây, cố gắng giúp người phụ nữ và đứa trẻ.”

“Anh đã xê dịch các thi thể?”

“Tôi nghĩ mình đã lật người cô bé lên để kiểm tra nhịp tim.”

“Anh đã rửa tay à?”

“Tay tôi dính đầy máu.”

Valdez nhắm nghiền mắt. Một giọt nước xuất hiện và lăn qua khóe mắt. Anh ta lau nó đi. “Tôi không biết Palmer sẽ bắn họ.”

Phụ tá của cảnh sát trưởng gõ cửa. Trẻ măng. Một gương mặt mới. Cười toe toét.

“Xem tôi tìm thấy gì này,” cậu ta vừa nói vừa giơ khẩu súng dính đầy bùn đất lên bằng ngón cái và ngón trỏ.

“Hừ! Cậu có tìm được não mình nữa không?”

Viên phụ tá cau mày, nụ cười biến mất.

Desiree mở một túi nhựa có khóa. “Đây là bằng chứng, cậu thật ngu ngốc.”

Khẩu súng lẩm lem rơi vào bên trong. “Chỉ tôi chỗ cậu tìm thấy nó.”

Cô theo cậu ta ra ngoài, đi giữa các xe cảnh sát của đội và xe cứu thương, ngang qua các du khách tội nghiệp, những người không liên quan và những kẻ hiếu kỳ. Dù không nghe thấy các cuộc đối thoại nhưng cô biết họ đang kinh ngạc về vóc dáng nhỏ bé của mình, đùa cợt hay thủ thỉ về cô đặc vụ điều tra nhỏ nhắn của FBI. Mỗi ngày Desiree đều phải đối mặt với tình huống tương tự, nhưng cô biết không cách nào thay đổi ADN hay lấy vài centimet từ hông để đắp xuống chân cô.

Viên phụ tá dẫn cô đi xuôi theo cống thoát nước mưa phía sau một nhà máy và nhà kho cho đến khi tới cây cầu bằng xi măng. Cậu ta rọi đèn pin xuống cống, làm lộ một vũng nước đầy váng dầu. Desiree đeo găng tay nhựa rồi trượt xuống bờ dốc, tìm kiếm giữa đám cỏ dại, sỏi đá, mảnh kính vỡ, cao su phế thải, vỏ lon bia, vỏ chai rượu vang cùng giấy gói bánh hamburger.

Cấp trên đầu tiên của cô đã nói hầu hết các đặc vụ đều mắc sai lầm khi nhìn nhận sự việc từ trên xuống, trong khi họ phải làm ngược lại. “Cô phải nghĩ như tên tội phạm,” ông nói. “Hãy nhảy xuống nơi cặn bã và nhìn thế giới qua đôi mắt của chúng.”

Ngay lúc này cô đang lội qua làn nước hôi thối trong lòng cống bẩn thỉu. Cách duy nhất để xem xét là leo lên trên.