Chương 31
Audie nghe tiếng mở khóa và chiếc cửa chớp bằng kim loại được lật lên. Anh mở mắt và thấy một chiếc xe di động bán bánh thịt chiên của Mexico với màu sơn đặc trưng cùng một chú chuột hoạt hình có đôi tai to và cái mũ phớt rộng vành quá khổ. Hồi còn nhỏ Audie vẫn xem phim hoạt hình về Speedy Gonzales - chú chuột nhanh nhẹn nhất Mexico, luôn đánh lừa được con mèo ngu ngốc và cứu được ngôi làng của mình khỏi những kẻ xâm lược bên ngoài.
“Một đêm bí tỉ hả?” Người đầu bếp hỏi, vẫn luôn tay mở những chiếc hộp nhựa đựng hành thái lát, hạt tiêu, tiêu xanh và pho mát. Anh ta bật lò nướng, lau sạch bề mặt của nó. “Có muốn tôi làm món gì cho anh không?”
Anh lắc đầu.
“Đồ uống thì sao?”
Audie lấy một chai nước lọc. Người đầu bếp béo lùn với chòm râu lôi thôi cùng chiếc tạp dề bẩn thỉu. Anh ta vẫn tiếp tục nói trong lúc đổ nước vào đĩa nướng và dùng miếng bàn chải sắt cọ rửa nó. Chiếc tivi nhỏ được đặt trên giá đỡ phía sau đầu anh ta đang phát chương trình của kênh truyền hình cáp Fox News - ngay thẳng và công bằng cho những người sắp lạc lối. Một nữ phóng viên đang đưa tin trực tiếp phía trước dải băng niêm phong vào hiện trường vụ phạm tội. Phía sau dải băng là các giám định viên với bộ quần áo liền màu trắng đang tìm kiếm dấu vết trong chiếc Honda CRV.
Sáng nay, cảnh sát Houston vẫn đang tiếp tục truy lùng một kẻ chạy trốn nguy hiểm sau vụ giết hại hai người trong một khách sạn ở thành phố vào sáng sớm. Một người mẹ cùng con gái đã bị bắn chết trong một căn phòng tầng hai tại khách sạn Star City trên đường Airline. Các điều tra viên vẫn đang có mặt ở hiện trường và các thi thể vẫn còn nằm bên trong. Thảm kịch xảy ra ngay trước năm giờ sáng, một số khách trọ đã nghe thấy vài tiếng súng và cảnh sát đã yêu cầu tay súng đầu hàng…
Đồ ăn trào ngược lên thực quản, lấp đầy miệng anh. Anh nuốt xuống, nếm thấy vị đồ ăn mình đã ăn hôm qua. Chai nước rơi khỏi tay, đổ hết xuống rãnh thoát nước. Trong lúc đó, cảnh quay chuyển sang một nhân chứng - một anh chàng da trắng to béo trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc.
“Tôi nghe vài tiếng súng nổ và ai đó hét lên “Dừng lại nếu không tôi sẽ bắn!” rồi thêm vài tiếng súng nữa. Đạn bay khắp nơi.”
“Anh có nhìn thấy tay súng không?”
“Không, tôi ôm đầu và cúi thấp xuống.”
“Anh biết gì về các nạn nhân?”
“Một phụ nữ và con gái của cô ấy: Tôi đã thấy họ ăn sáng ngày hôm qua. Cô bé ăn bánh quế, một thiên thần nhỏ ngọt ngào, bị thiếu mất chiếc răng cửa.”
Audie không thể nhìn màn hình thêm được nữa. Cassie và Scarlett vẫn đang sống động trong tâm trí anh, hít thở chứ không phải máu me như thế này, và anh không muốn tin vào điều gì khác. Anh muốn bỏ chạy. Không, anh muốn đánh nhau. Anh muốn ai đó phải chịu trách nhiệm.
Cảnh sát đã công bố tên và ảnh của người mà họ đang nghi ngờ…
Anh liếc lên màn hình và thấy hình chụp trong hồ sơ phạm tội, rồi nhanh chóng được thay thế bằng hình chụp trong kỷ yếu thời trung học của anh. Trông giống như anh đã được trẻ hóa, làn da mềm mại hơn, tóc dài hơn, cặp mắt sáng sủa hơn…
Cảnh quay chuyển sang phía bên ngoài khách sạn. Audie nhận ra một người đang đứng cận cảnh nhất - đặc vụ FBI tóc ngắn, uốn xoăn từng một lần tới gặp anh trong tù. Cô muốn biết thông tin về số tiền mất tích, nhưng cuối cùng họ lại kết thúc bằng cuộc chuyện trò về những cuốn sách và các tác giả như Steinbeck hay Faulkner. Cô còn khuyên anh nên đọc Alice Walker cùng Toni Morrison để hiểu được cái nhìn của nữ giới về sự đói nghèo.
Người đầu bếp vẫn đang mải mê cọ bề mặt của lò nướng, không chú ý đến chương trình trên tivi. Anh ta lau tay và nhìn Audie. “Anh đang khóc à?”
Audie chớp mắt nhìn anh ta.
“Tôi sẽ làm cho anh món ăn sáng bằng bánh bắp cuốn nhân thịt. Cuộc sống luôn tốt đẹp hơn khi anh no bụng.” Người đau bếp cho hành và hạt tiêu vào lò nướng. “Anh dùng ma túy à?”
Audie lắc đầu.
“Nghiện rượu à?”
“Không.”
“Không phải tôi lên án anh đâu,” đầu bếp nói. “Rất nhiều người nhiễm đủ thói hư tật xấu.”
Chương trình thời sự trên tivi đã chuyển sang tin tức về cơn lốc xoáy ở Oklahoma và trận đấu thứ ba của giải Vô địch bóng chày Mỹ. Audie quay đi, khuôn mặt anh nhoi nhói như thể bị kim châm, hai mắt cay xè. Anh vẫn cảm nhận được cơ thể Cassie bên dưới thân mình, hơi thở của cô bên tai và ngửi thấy mùi hương của cô trên ngón tay. Đó là sự điên rồ của anh. Là sai lầm của anh. Einstein đã từng nói, định nghĩa của sự điên rồ là lặp đi lặp lại một hành động và hy vọng kết quả sẽ khác đi. Cuộc đời Audie cũng giống hệt như vậy. Từng ngày. Từng mối quan hệ. Từng thảm kịch. Anh cúi người xuống rãnh nước, ngực nặng trĩu, nước mũi chảy ra và cảm thấy nhói đau ở những bộ phận anh không thể gọi tên. Tuyệt vọng và hoang mang, anh đang dần mất kiểm soát. Dù kế hoạch anh đã đặt ra có như thế nào đi chăng nữa thì giờ cũng không còn quan trọng. Dường như nó sẽ không khả thi.
Xung quanh anh, mọi người đang tất bật với cuộc sống của họ: người đi làm, kẻ đi mua sắm, khách du lịch, doanh nhân, đám thanh niên đội mũ lưỡi trai, người ăn xin rách rưới - vài người đã xác định được bản thân, số khác thì cố gắng để trở thành ai đó. Riêng Audie chỉ muốn được sống.