Chương 32
Moss đợi ở góc đường giữa phố Caroline và Bell, quan sát các phương tiện dừng đèn đỏ và rời đi khi đèn xanh. Anh nhìn chiếc điện thoại di động, vẫn chưa có ai gọi. Có lẽ họ đã nói dối về thiết bị định vị GPS. Liếc nhìn lên bầu trời xanh trong, lơ lửng vài cụm mây trắng, anh tự hỏi liệu có cái vệ tinh nào đang theo dõi mình lúc này không và thấy mình bị cám dỗ với ý tưởng vẫy tay chào hay ném một con chim về phía nó.
Một con Autocrat sáu cửa dừng lại bên lề đường, gã tài xế mặc bộ đồ màu đen nhảy ra, yêu cầu dang rộng hai chân và đẩy anh áp lưng vào chiếc xe. Gã lướt máy dò kim loại từ trên xuống dưới phía trước người Moss, rồi sau lưng, quanh cánh tay và giữa hai chân anh. Moss đã để khẩu súng 45 ly ở gầm ghế trước con bán tải, bọc trong miếng giẻ dầu, cùng hộp đạn và con dao găm Bowie mà Lester tặng kèm miễn phí.
Gã tài xế gật đầu về phía chiếc xe hơi và cửa sau mở ra. Eddie Barefoot mặc bộ comple màu đen, cài bông hoa ở ve áo như thể sắp đi dự đám cưới hoặc đám tang nào đó. Gã có thể là một kẻ ở bất kỳ độ tuổi nào trong khoảng từ hai mươi lăm tới năm mươi, nhưng mái tóc xoăn vàng cùng đôi chân mảnh khảnh lại khiến gã có vẻ ngoài kỳ lạ, giống một kẻ vừa bước ra từ bức ảnh cũ kỹ.
Eddie là một kẻ khôn ngoan gốc Miami, gã đến Houston cuối những năm 80. Khi gia đình tội phạm Bonanno vẫn đang mở rộng tầm ảnh hưởng của mình từ phía nam Florida, gã đã xây dựng được băng đảng của riêng mình, kiếm tiền từ các dịch vụ ngân hàng, lừa đảo qua thư tín, ma túy, mại dâm và rửa tiền. Kể từ đó gã đa dạng hóa các ngành kinh doanh hợp pháp, nhưng vẫn chẳng có hoạt động phi pháp nào ở miền Đông Texas không dính dáng đến Eddie Barefoot. Bạn phải trả bằng danh dự của bản thân, hay trả phần trăm hoặc bằng phần xương bị gãy.
Chiếc limosine chuyển động.
“Tao rất ngạc nhiên khi nghe tin tức của mày,” Eddie vừa nói vừa điều chỉnh hoa cài áo. “Theo các nguồn tin của tao thì mày vẫn đang ở trong ngôi nhà lớn đó.”
“Có lẽ anh nên đổi nguồn cung cấp tin tức đi,” Moss đáp, cố tỏ ra thoải mái, nhưng sợ rằng giọng nói đã phản bội mình. Ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi vết lõm trên trán Eddie. Theo câu chuyện được kể thì đó là vết lõm gây ra bởi một cái búa đầu bi tròn đã bị hỏng. Và người đàn ông thực hiện cú đánh, vốn là một đối thủ lãnh doanh, sau đó đã bị chôn trong cát, chỉ còn nhô đầu lên và bị buộc phải nuốt một quả lựu đạn. Câu chuyện có lẽ chỉ là một truyền thuyết, dĩ nhiên, nhưng Eddie cũng chẳng có động thái đính chính nó.
“Tao cũng nghe thấy mày đang truy tìm một con chuột. Các anh em cho là mày đã tìm thấy thiên đường.”
“Tôi đã tìm, nhưng cậu ta rời đi từ sớm rồi.”
“Có lẽ hắn biết mày đang tới.”
“Có lẽ thế.”
Eddie mỉm cười, thích thú với lời đùa cợt nhẹ nhàng vừa rồi. Giọng gã tràn ngập âm điệu vùng Đông Nam. “Vậy làm thế nào mày ra ngoài được?”
“Nhà nước thả tôi ra.”
“Đổi lại mày đã cho họ cái gì?”
“Không gì cả.”
Eddie dùng móng tay cậy thứ gì đó phía sau răng gã.
“Họ cứ thế thả mày đi à?”
“Có lẽ họ nhầm lẫn với trường hợp nào đó.”
Eddie cười to. Moss quyết định anh cũng nên hùa theo. Chiếc xe tăng tốc trên con đường cao tốc.
“Mày biết điều gì thực sự buồn cười không,” Eddie vừa nói vừa lau mắt. “Mày đang nghĩ là tao thích thú với câu chuyện nhảm nhí này. Mày có chính xác mười lăm giây để nói cho tao biết tại sao mày lại ở đây trước khi tao ném mày ra khỏi xe. Và phải thật ngắn gọn - tao không gia hạn thời gian đâu.”
Nụ cười biến mất.
“Hai ngày trước, họ lôi tôi ra khỏi nhà giam, tống vào một chiếc xe bus và ném tôi bên lề một con đường phía nam Houston.”
“Họ?”
“Tôi không biết tên bọn họ, tôi bị chụp túi vải trên đầu.
“Tại sao?”
“Tôi đoán họ không muốn bị tôi nhận ra.”
“Không, đồ ngu, tại sao bọn chúng thả mày ra?”
“Họ muốn tôi tìm Audie Palmer. Cậu ấy đã trốn khỏi nhà giam ba ngày trước.”
“Tao đã nghe tin tức.” Eddie vỗ nhẹ ngón tay vào hõm má gã, tạo ra tiếng bồm bộp. “Mày đang tìm kiếm món tiền đó.”
“Cũng là một ý tưởng.”
“Mày biết có bao nhiêu người đã cố thử không?”
“Có, nhưng tôi quen Audie Palmer. Tôi đã giúp cậu ấy sống sót trong tù.”
“Vậy là hắn nợ mày.”
“Phải.”
Khuôn mặt Eddie nứt ra một nụ cười và trông gã giống hệt tên ma cô hay trùm ma túy trong chương trình truyền hình Lad & Order [49] hay The Wire [50] . Chiếc limousine đang hướng thẳng tới vịnh Galveston, chạy qua các cảng xếp dỡ hàng, nhà ga xe lửa cùng hàng mẫu bãi Container xếp chồng lên nhau giống như các khối xếp hình của bọn trẻ.
“Giả sử mày tìm được Palmer thì sao?” Eddie hỏi.
“Họ đưa tôi một chiếc điện thoại.”
“Rồi sao nữa.”
“Bản án của tôi sẽ được xóa.”
Eddie lại cười ngặt nghẽo, vỗ đùi đen đét theo nhạc một điệu nhảy dân dã của Mỹ. “Mày vừa nhận được một cái bánh vẽ đấy, anh bạn. Sẽ chẳng có ai cấp một cái thẻ ra tù miễn phí cho các kỷ lục như mày đâu.”
Mặc dù bị chê bai thậm tệ, nhưng Moss có thể cảm nhận Eddie đang cố suy nghĩ xem ai có khả năng thực hiện những việc ngoài tầm của gã như thế này. Ai có đủ thẩm quyền để thả một kẻ giết người khỏi tù chứ? Phải là một người có mối quan hệ không tầm thường - một quan chức thuộc Bộ Tư pháp, FBI hoặc cơ quan lập pháp nhà nước. Một mối liên hệ như vậy có thể sẽ đáng giá.
“Nếu tìm được Palmer, tao muốn mày gọi cho tao đầu tiên, hiểu chứ?”
Moss gật đầu, anh không có vị thế để thương lượng. “Anh có biết thông tin gì về vụ cướp xe tải bọc thép ở hạt Dreyfus không?”
“Một vụ náo động. Bốn người chết.”
“Băng nhóm thực hiện?”
“Vemon và Billy Caine là một phần của băng đảng bên ngoài New Orleans. Anh em ruột. Bọn chúng đã gõ cửa hàng chục ngân hàng ở California, rồi đi về phía đông tới Arizona và Missouri. Vemon cầm đầu. Còn một thành viên nữa là Rabbit Burroughs, kẻ được cho là đã định tham gia vào vụ cướp xe tải bọc thép, nhưng hắn bị bắt vì lái xe trong tình trạng phê ma túy vào cuối tuần ngay trước khi vụ cướp diễn ra. Họ đã có lệnh bắt giữ hắn ở Louisiana.”
“Còn ai tham gia nữa không?”
“Bọn chúng có tay trong.”
“Một nhân viên bảo vệ hả?”
“Có thể.”
“Còn Audie Palmer?”
“Chẳng ai nghe thấy thông tin gì về hắn. Anh trai hắn, Carl nổi tiếng là một kẻ phá hoại. Gã bắt đầu nghiện ngập năm mười bảy tuổi trong khu ổ chuột - heroin với ma túy đá, mày biết rồi đấy - chơi đủ loại. Sau đó gã gia nhập một băng đảng ở Tây Dallas, chủ yếu là lừa đảo rút tiền ở cây ATM và gian lận thư túi. Bóc lịch năm năm ở Brownsville. Ra tù với tình trạng nghiện ngập nặng nề hơn. Một năm sau gã bắn chết một cảnh sát ngoài giờ làm việc trong cửa hàng rượu. Rồi biến mất.”
“Vậy bây giờ gã đang ở đâu?”
“Bạn thân mến, câu hỏi này đáng giá bảy triệu đô la đấy.”
Eddie nói với vẻ triết lý chứ không buồn bực. Thông thường gã luôn có thông tin trước về một vụ cướp tầm cỡ như vậy, nhưng Vemon và Billy Caine lại là băng đảng ở vùng khác, còn Carl và Audie là những con cá nhỏ, không đáng chú ý.
Eddie bịt chặt mũi như thể làm thế sẽ giúp tai gã nghe rõ hơn. “Mày muốn biết ý kiến của tao hả? Số tiền biến mất đã quá lâu. Carl Palmer có thể chỉ còn là một nắm đất trong sa mạc hoặc gã đã dùng hàng triệu đô la để che giấu tung tích. Dù là khả năng nào thì gã cũng đã biến mất hoàn toàn, còn sạch sẽ hơn cả xương ức trong ngày Lễ Tạ ơn.”
“Tôi có thể tìm Rabbit Burroughs ở đâu?”
“Phần lớn thời gian gã làm công việc lương thiện, nhưng vẫn có vài gái điếm hoạt động trá hình ở một tiệm giặt ủi tự động. Gã cũng có một việc lau dọn bán thời gian ở một trường học tại hạt Harris.”
Gã nhấn một cái nút. Ngay lập tức, chiếc limousine tấp vào lề. Nước bắn tung tóe cả ba phía. Họ đang ở rìa mũi đất Morgan liền kề một bãi Container với hàng loạt cần cẩu và cần trục to.
“Mày xuống xe ở đây,” Eddie nói.
“Làm sao tôi quay lại chỗ anh đón tôi được?”
“Mười lăm năm trong tù, tao nghĩ mày sẽ thích thú với một cuốc đi bộ đấy.”