Chương 33
Desiree gần như thức suốt đêm, lật đi lật lại từng chi tiết của vụ nổ súng, hy vọng tìm được câu trả lời giữa những tiếng ồn tĩnh và tiếng ồn trắng [51] . Cô nhắm mắt lại và buộc chúng phải lập tức mở ra. Ai đó đang lởn vởn phía sau cô, nhoài người qua vách ngăn.
Đó là Eric Wamer, ông ta đang nhai một que tăm. “Tôi nhận được một cuộc gọi từ Văn phòng Trợ lý Tổng chưởng. Có người đã phàn nàn về cô.”
“Thật à? Để tôi đoán nhé - họ nói tôi quá bé để chơi trò tàu lượn siêu tốc hả?”
“Không phải chuyện đùa đâu.”
“Ai?”
“Cảnh sát trưởng Ryan Valdez.”
“Anh ta nói gì?”
“Anh ta khiếu nại cô lạm quyền, độc đoán và thô lỗ. Anh ta còn nói cô nhục mạ anh ta vô căn cứ nữa.”
“Anh ta thực sự dùng từ nhục mạ à?”
“Thật.”
“Tôi bảo anh ta là đồ nói dối, thế là anh ta nổi điên và xổ ra cả một quyển từ điển.”
Wamer ghé mông vào mép bàn cô, khoanh tay trước ngực. “Tính cách thích mỉa mai sẽ khiến cô gặp nhiều rắc rối đấy.”
“Nếu bỏ tính mỉa mai thì cách giao tiếp duy nhất của tôi sẽ là múa may đấy.”
Lần này Wamer mỉm cười. “Cô thường không hay lên án cán bộ thực thi pháp luật.”
“Gã ấy không có quyền hành động ở đó. Anh ta nên gọi cho đội hỗ trợ và thông báo cho FBI.”
“Cô cho là như thế sự việc sẽ khác đi à?”
“Mẹ con họ có thể vẫn còn sống.”
“Cô không biết chắc.”
Desiree hừ nhẹ và gãi mũi. “Có thể không, nhưng tôi tin là giữa cảnh sát và tội phạm chỉ cách một lằn ranh nhỏ, và tôi cho là Valdez đang nhảy múa ở lằn ranh đó, cười vào mũi chúng ta.”
Warner ném que tăm bị nhai nát vào thùng rác. Ông ta còn gì đó cần nói nhưng có vẻ không thích thú trước tin tức này lắm.
“Frank Senogles sẽ tiếp quản vụ này.”
“Cái gì?”
“Thâm niên. Giờ nó đã là vụ án giết người kép [52] .”
“Nhưng tôi vẫn trong đội điều tra chứ?”
“Cô phải hỏi anh ta thôi.”
Desiree còn muốn nói rất nhiều, nhưng cô buộc mình phải im lặng, nhìn Wamer đăm đăm, cảm giác thất vọng và bị phản bội.
“Cô sẽ có được cơ hội của mình,” ông ta nói.
“Tôi không nghi ngờ điều đó,” cô đáp, cúi xuống nhìn đám giấy tờ trên mặt bàn.
Lúc cô ngước lên thì Wamer đã đi mất. Ít nhất cô cũng không khiến mình phải xấu hổ vì tỏ ra giận dữ hay nài xin. Cô sẽ phải nói chuyện với Senogles… niềm nở với anh ta. Hai người bọn họ có một khúc mắc, hay theo như người ngoài có thể gọi là mối quan hệ yêu - ghét: Senogles luôn muốn lên giường với Desiree, còn Desiree thì ghét thói tự mãn và hách dịch của anh ta. Rất nhiều đặc vụ hiện trường thường tỏ ra hung hăng trong mối quan hệ với người khác, thích thú với quyền lực mà chiếc huy hiệu mang lại cho họ. Họ châm chọc, phỉnh phờ, dối trá và đe dọa để đạt được mục đích, rồi sau đó lại khoác lác về chuyện ấy, như thể đang cố cạnh tranh với nhau. Ai có thể phá được nhiều vụ án nhất? Ai có thể tè lên tường cao nhất?
Là phụ nữ, tự nhiên Desiree đã ở thế bất lợi nếu so đo chuyện tè lên tường và chiều cao khiêm tốn khiến cô liên tục trở thành trò cười của mọi người, nhưng Senogles thậm chí còn coi sự hiện diện của cô trong lực lượng FBI là sự sỉ nhục của cá nhân anh ta.
Đội điều tra có cuộc họp ngắn giữa trưa. Senogles như một cơn gió ào qua cửa, bắt tay, đập tay, bảo mọi người tập hợp. Ghế được đẩy vào vị trí. Khi vòng tròn được hình thành, anh ta bắt đầu nói, đứng thẳng người như thể đang lắng nghe giọng nói của chính mình. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi với cặp kính áp tròng màu xanh nổi bật, hàm răng giả sáng bóng và kiểu tóc JFK * .
“Các bạn đều biết tại sao chúng ta có mặt ở đây. Một người mẹ cùng con gái cô ấy đã bị giết hại. Nghi phạm chính của chúng ta là người đàn ông này, Audie Palmer.” Anh ta giơ một tấm ảnh lên. “Hắn đã bị kết án giết người và hiện đang bỏ trốn, hắn được nhìn thấy lần cuối cùng trong khu vực này.” Anh ta khoanh một vùng trên tấm bản đồ lớn của Houston.
Senogles quay sang một đặc vụ, yêu cầu anh ta mô tả về người quá cố.
“Cassandra Brennan, hai mươi lăm tuổi, sinh ra ở Missouri, bố là nhà thuyết giáo. Mẹ mất năm cô ấy mười hai tuổi. Cô ấy bỏ học năm lớp chín, và đã từng bỏ trốn khỏi nhà vài lần. Sau đó học nghề chăm sóc sắc đẹp.”
“Cô ấy đến Texas từ bao giờ?”
“Sáu năm trước. Theo lời chị gái cô ấy thì Cassandra đã đính hôn với một binh lính thiệt mạng ở Afghanistan, nhưng gia đình anh ta không chấp nhận mối quan hệ đó. Cho đến tháng trước thì cô ấy vẫn sống cùng chị gái và làm công việc phục vụ bàn, nhưng lại nảy sinh rắc rối với anh rể.”
“Kiểu rắc rối gì?”
“Anh ta hơi quá quan tâm đến phúc lợi của Cassandra. Chị cô ấy bảo cô ấy rời đi. Từ đó cô ấy sống trong ô tô.”
“Còn thông tin nào khác không?”
“Hai vé phạt đậu xe sai chỗ chưa trả và không có khả năng hoàn trả khoản phụ cấp cho bà mẹ đơn thân mà cô ấy có thừa 650 đô. Ngoài ra không tiền án tiền sự, không bí danh, không người thân thiết nào khác.”
“Làm sao cô ấy quen biết Palmer?”
“Cô ấy không có tên trong danh sách khách tới thăm viếng trong tù,” một đặc vụ khác báo cáo.
“Và cô ấy cũng không xuất hiện trong các cuộc điều tra trước đây,” người thứ ba tiếp lời.
“Trông cô ấy như mới mười bốn tuổi ấy,” người đầu tiên nói.
“Có lẽ Cassandra là gái điếm của khách sạn,” Senogles phỏng đoán.
“Theo như người quản lý ca đêm thì không phải.”
“Có thể ông ta được ăn chia.”
Một bức ảnh được gắn lên tấm bảng trắng - bức hình Cassie lấy ra từ kỷ yếu của trường trung học. Trông cô trẻ măng và nhút nhát với mái tóc vàng nhạt, cắt ngang trán.
“Cảnh sát bang đang đi gõ cửa từng nhà trên các con phố lân cận, dùng chó nghiệp vụ tìm kiếm các kho bãi. Có khả năng họ sẽ tìm ra Palmer trước chúng ta, nhưng tôi muốn biết hắn đã ở đâu, gặp gõ ai và từ đâu có được khẩu súng. Nói chuyện với người nhà, bạn bè, người quen của Palmer - bất kỳ ai biết hoặc có khả năng giúp đỡ hắn. Tìm hiểu xem Palmer có địa điểm ưa thích nào từ hồi còn nhỏ không. Họ có từng đi cắm trại không? Nơi nào khiến hắn cảm thấy thoải mái?”
Desiree giơ tay. “Hắn lớn lên ở Dallas.”
Senogles tỏ ra kinh ngạc. “Tôi không nhìn thấy cô ngồi đó, đặc vụ Fumess. Lần tới cô nên đứng lên ghế.”
Tiếng cười ồ lên. Desiree không phản ứng.
“Cơn gió nào đưa cô tới đây?” Senogles hỏi.
“Tôi muốn tham gia đội điều tra.”
“Tôi đã có đủ người rồi.”
“Tôi vẫn đang theo dõi vụ cướp trước đó cùng số tiền mất tích,” Desiree nói.
“Số tiền đó giờ không còn là vấn đề.”
“Tôi đã đọc các báo cáo tâm lý cùng hồ sơ phạm tội của Palmer. Tôi cũng đã trò chuyện với hắn.”
“Cô có biết hắn đang ở đâu không?”
“Không.”
“Chà, vậy thì với tôi, cô không đủ năng lực rồi.” Senogles nhấc cặp kính râm ra, đặt lên một cái hộp.
Desiree vẫn đứng. “Mẹ Audie Palmer đang sống ở Houston, còn chị gái anh ta thì đang làm việc ở bệnh viện Nhi Texas. Ryan Valdez là một trong số những cảnh sát đã tham gia bắt giữ anh ta mười một năm trước.”
Senogles gác một chân lên ghế, đặt cùi chỏ lên đầu gối, giống như đang tựa vào một hàng rào. Quanh khóe mắt anh ta chi chít những nếp nhăn trông như vết nứt trên đồ sứ cũ.
“Cô có đề xuất gì?”
“Tôi cho là việc Audie Palmer đào thoát khỏi tù ngay trước ngày được tự do và quanh quẩn bên ngoài nhà một trong những sĩ quan cảnh sát đã bắt giữ mình rất kỳ lạ.”
“Gì nữa?”
“Tôi cũng nhận thấy hành vi Valdez cố bắt giữ Palmer mà không gọi cứu trợ sau khi viên quản lý ca đêm của khách sạn đã xác nhận Palmer từ tấm ảnh là hết sức kỳ quái.”
“Cô cho rằng Valdez là cảnh sát bẩn?”
Desiree không trả lời.
Senogles nhìn khắp lượt các đặc vụ trong phòng. Anh ta dường như đang phân vân. Rồi đứng thẳng người lên. “Được, cô sẽ ở trong đội, nhưng đừng có lảng vảng quanh cảnh sát trưởng. Anh ta là giới hạn cấm.”
Desiree cố tranh luận.
“Palmer đã quanh quẩn bên ngoài ngôi nhà của người đàn ông đó. Anh ta chắc chắn có liên quan. Nên nhớ chúng ta đang truy lùng ai. Nếu Palmer đã lên kế hoạch trả thù thì chúng ta nên quan tâm tới những người có khả năng sẽ là mục tiêu tiếp theo như: thẩm phán, luật sư bào chữa, công tố viên quận. Bọn họ đều phải được cảnh báo.”
“Chương trình bảo vệ họ thì sao?” Có người hỏi.
“Chỉ thực hiện nếu họ yêu cầu.”