Chương 34
Rạp chiếu phim Old Granada trên đường Jenson đã bị bỏ hoang từ giữa những năm 90. Cửa sổ bít kín bằng gỗ. Tường bị phun sơn chằng chịt, nhem nhuốc đầy phân chim. Nơi đây bị bỏ hoang vì tổ hợp giải trí kiêm rạp chiếu phim cách đó khoảng nửa dặm. Nó được xây dựng vào những năm 50, khi North Houston còn là khu mua sắm lớn cuối cùng của vùng phía nam Humble và các gia đình có thói quen mua sắm hàng tạp hóa vào mỗi sáng thứ Bảy hằng tuần trong khi con cái họ xem một, hai bộ phim.
Cửa hàng bánh ngọt Lamont, nơi Audie làm việc bán thời gian trong suốt những năm học đại học, nằm ở phía đường đối diện, giờ đã trở thành một nhà hàng Trung Quốc có tên Vạn Lý Trường Thành. Ông chủ cửa hàng bánh, ngài Lamont, từng có lần kể cho Audie nghe ông đã gặp một người trùng tên với anh Audie Murphy, anh hùng của Texas khi ông ấy đến Houston quảng cáo cho Từ địa ngục trở về - bộ phim nói về cuộc đời ông ấy.
“Đó là lý do vì sao tôi thuê cậu - cậu được đặt theo tên của con người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Cậu có biết ông ấy đã làm những gì không?”
“Không,” Audie đáp.
“Ông ấy đứng trên nắp chiếc xe tăng đang cháy, vẫn tiếp tục nã súng máy, mặc kệ ngọn lửa liếm vào chân. Ông ấy bị thương rất nặng, nhưng từ chối được bác sĩ chăm sóc và cương quyết không dừng lại cho đến khi tất cả người của mình đều an toàn. Đoán xem có bao nhiêu tên hitler [54] bị ông ấy giết chết.”
Audie nhún vai.
“Thôi nào, đoán đi.”
“Một trăm.”
“Đừng ngu ngốc thế.”
“Năm mươi à?”
“Mẹ kiếp, quá đúng. Ông ấy đã tiêu diệt năm mươi tên hitler đấy.”
Audie đã hứa với Lamont rằng một ngày nào đó anh sẽ xem bộ phim này, nhưng chưa bao giờ lên kế hoạch thực hiện nó. Đó cũng là một điều đáng tiếc.
Anh đi dọc một bên rạp, trèo vào theo một lối thoát hiểm rồi đá mạnh cánh cửa có khóa móc, vang lên tiếng rầm rầm và tấm bản lề mục nát bung ra, khiến một mảng tường thạch cao ẩm ướt văng theo. Anh tìm kiếm khắp tòa nhà trống rỗng, nồng nặc mùi nấm mốc và đổ nát. Các hàng ghế đã được tháo ra và chuyển đi để lại một mặt dốc đầy những cái lỗ lớn cùng những miếng thảm, mảnh kim loại và đui đèn vỡ. Các bức tường được sơn màu xanh lá cây và đỏ, vẫn còn các đường gờ trang trí dọc cửa và phần ốp chân tường.
Đây là nơi Audie cố gắng chợp mắt, cuộn tròn như bào thai, rúc đầu vào trong áo khoác. Anh không còn nhớ mình bao nhiêu tuổi nữa mà phải đếm lại từng năm và dừng ở con số ba mươi ba. Đêm đến run rẩy, lập lòe ánh chớp. Nó nhắc Audie nhớ lại từng đêm trong tù, cuộn tròn trên giường, hồi tưởng những thảm kịch xảy ra trong bốn bức tường.
“Cậu sẽ cảm thấy sợ hãi,” Moss nói với anh. “Vì vậy, mỗi khi bắt đầu thấy sợ, hãy nhớ rằng một đêm dài nhất cũng chỉ có tám tiếng, mỗi tiếng dài nhất cũng chỉ có sáu mươi phút. Bình minh sẽ luôn xuất hiện - trừ khi cậu không muốn nó đến - nhưng cậu phải chiến đấu chống lại suy nghĩ đó. Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi.”
Audie không nhớ bất cứ điều gì trong tù - nhưng anh nhớ Moss. Anh chàng to lớn đó đóng vai trò vừa là người bảo vệ, vừa là người đỡ đầu, song chủ yếu là một người bạn.
Bọn họ hẳn sẽ tra khảo anh ấy về vụ trốn thoát. Có lẽ anh ấy đã bị ăn một vài trận đòn. Nó khiến Audie cảm thấy đau khổ, nhưng sẽ an toàn hơn khi không tiết lộ cho bất kỳ ai về kế hoạch của anh - ngay cả với Moss. Một ngày nào đó, anh sẽ viết thư cho anh ấy và giải thích tất cả.
Giờ thì anh buộc tâm trí mình phải thay đổi, nghĩ về Belita và nhớ lại mấy tháng đầu tiên trong cuộc tình của họ. Anh cảm thấy kinh ngạc vô cùng vì có thể vẽ lại những khoảnh khắc đặc biệt một cách sinh động đến vậy. Tình yêu là một tai nạn sắp xảy ra, anh kết luận. Giống như ném cái dù ra khỏi máy bay trước rồi mới nhảy theo, tin rằng mình sẽ bắt kịp nó trên đường rơi xuống vậy. Anh cũng đang rơi, nhưng không phải một cú rơi thẳng đứng chết người.
Trong những ngày đầu, anh gặp Belita khoảng bốn, năm lần mỗi tuần, lái xe đưa đón cô. Họ làm tình trong ô tô, trong phòng Audie và ở nhà Urban khi ông ta đi thăm trang trại hoặc đi làm ăn. Không bao giờ qua đêm. Không bao giờ ngủ trong vòng tay nhau và thức dậy cùng nhau vào buổi sáng. Ngược lại, họ ăn cắp từng khoảnh khắc như những tên trộm, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt biển, bầu trời đêm hay trần phòng của Audie.
“Anh đã từng yêu bao nhiêu người?” Một ngày, cô hỏi anh.
“Chỉ mình em.”
“Anh đang nói dối.”
“Ừ.”
“Không sao. Anh cứ tiếp tục nói dối em.”
“Em từng yêu bao nhiêu anh chàng?”
“Hai.”
“Có tính anh không?”
“Có.”
“Gã kia là ai?”
“Không còn quan trọng nữa.”
Họ đang nằm ở ghế sau con suv của Urban, đỗ trên một bãi biển, nơi những con sóng cuộn trào và ập vào bờ cát, phập phồng lên xuống như một cánh phổi mạnh mẽ. Có rất nhiều điều anh muốn biết về Belita. Mọi thứ. Anh từng nghĩ, nếu anh chia sẻ mọi thông tin về cuộc sống riêng của mình thì cô cũng sẽ làm tương tự. Nhưng cô lại có khả năng tham gia vào cuộc đàm thoại dài mà nói rất ít. Đồng thời trong cặp mắt sẫm màu, chăm chú của cô dường như đang cất giấu những ký ức và trải nghiệm mà Audie không biết nên bắt đầu khám phá hay để chúng ngủ yên.
Anh đã biết những gì? Người cha gốc Tây Ban Nha của cô có một cửa hiệu nhỏ ở Las Colinas và mẹ cô thì may trang phục cưới cho ông bán. Họ sống trên tầng hai của cửa hàng, nơi Belita ở chung phòng với chị gái vốn bị câm. Cô không thích chó, những câu chuyện ma quái, động đất, chim hót, nấm, kẹo bông, bệnh viện, bút bị nhòe mực, sấy quần áo, các chương trình quảng cáo dạng phỏng vấn, lò nướng điện và nội tạng.
Căn phòng của cô chẳng cho anh biết điều gì. Nó cực ít đồ dùng cá nhân, các ngăn kéo hầu như đều trống rỗng, ngoại trừ đồ lót của cô. Tủ đồ chỉ có chừng nửa tá quần áo mà hơn phân nửa là được mua trong chuyến mua sắm lần trước.
Mỗi khi anh hỏi thêm về gia đình, nơi cô lớn lên và cô đến Mỹ từ bao giờ, cô đều phản ứng một cách giận dữ, giống hệt mỗi lần anh tỏ tình với cô. Thi thoảng cô chấp nhận, nhưng những lần khác, cô gọi anh là đồ ngốc, rồi đẩy anh ra. Cô chế nhạo tuổi trẻ của anh hay phủ nhận những điều mà họ từng chia sẻ. Có lẽ cô hy vọng làm thế sẽ khiến anh bỏ cô, song nó lại tác động ngược, bởi lẽ cô nhạo báng chính là vì cô để ý.
Belita liếc nhìn đồng hồ đeo tay của Audie và nói rằng đã đến lúc phải đi. Họ đã quá tự mãn, tạo ra lắm rủi ro và lạm dụng may mắn của mình.
Audie ghét phải đưa cô về căn nhà đó. Anh không biết liệu cô có ngủ cùng Urban hằng đêm không, nhưng anh rất lo sợ và ý nghĩ có người đàn ông khác chạm vào Belita khiến anh úp mặt vào gối rên rỉ. Bị giằng xé giữa ghen tuông và ham muốn, anh thường nằm trên giường, nhắm mắt và đắm chim trong kịch bản tưởng tượng của mình. Anh ngửi thấy mùi của Belita ở mọi nơi. Cô đã tỏa hương vào thế giới của anh.
“Em có thích cuộc sống như này không?” Anh hỏi cô lúc họ lái xe dọc bờ biển. Đó là một nửa ngày mà đôi khi họ vẫn cố xoay xở đánh cắp được. Và cũng là cách anh đo lường cuộc sống hiện nay của mình - từng giờ phút bên cạnh Belita.
Cô không trả lời, vẻ mặt không rõ ràng.
Anh lại hỏi. “Em thích sống cùng Urban à?”
“Ông ấy tốt với em.”
“Ông ta không sở hữu em.”
“Anh không hiểu đâu.”
“Hãy giải thích cho anh.”
Audie nhìn thấy cổ và hai má cô đỏ lên.
“Anh còn quá trẻ,” cô nói.
“Cũng không trẻ hơn em đâu.”
“Em già đời hơn.”
Audie quay sang nhìn biển hồi lâu. Thất vọng. Buồn bã. Bối rối. Anh muốn hỏi liệu một tình yêu bị giấu giếm có còn là tình yêu nữa không, hay nó giống như cái cây bị đổ trong một khu rừng và chẳng có ai xung quanh để nghe tiếng nó đổ xuống. Những khoảnh khắc ở cùng Belita rất thật với anh, còn những thứ khác chỉ là ảo ảnh.
“Chúng ta có thể rời khỏi đây,” anh nói.
“Rồi đi đâu?”
“Về miền Đông. Gia đình anh sống ở Texas.”
Cô mỉm cười buồn bã, giống như đang nói chuyện với một tên ngốc đáng yêu.
“Có gì buồn cười à?”
“Anh không muốn em.”
“Dĩ nhiên là có.”
Cửa xe đang mở, gió lùa vào thổi tung mái tóc cô, một lọn tóc bay vào khóe miệng cô. Cô thu chân lên trước ngực, gục đầu xuống.
“Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
Cô không đáp. Rồi anh nhận ra cô đang khóc. Audie tấp vào bên lề đường. Lúc đó trời đã sâm sẩm tối. Anh nhoài người sang, hôn lên má cô, thì thầm lời xin lỗi. Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô, dọc theo hõm má và khóe mắt, miệng như một người mù đang xem xét vẻ đẹp của cô. Và lần đầu tiên anh hiểu rằng tình yêu có thể mang đến sự đau khổ, tàn nhẫn cùng hủy hoại cũng dễ dàng như mang đến niềm vui và sự tốt lành.
Cô hất tay anh ra và bảo anh đưa cô về. Audie đã đứng bất động trước gương rất lâu trong phòng tắm, tay cầm bàn chải, vẫn không chú ý tới bản thân. Anh bị ám ảnh bởi vẻ mặt của Belita, tuy gần ngay bên cạnh nhưng lại rất xa xôi, cô đang nhìn xuyên qua anh về nơi nào đó. Lông mày cô rõ rệt và sắc nét, môi mở nhẹ, làn da mượt mà, cặp mắt màu nâu, hơi thở dồn dập hay từng chuỗi thở dài của cô. Anh cảm giác như đam mê của họ có thể thiêu rụi cả thành phố, nhưng cô không để ý đến anh, chỉ sử dụng cơ thể anh để thực hiện cuộc hành trình đến một nơi xa xôi mà anh không bao giờ có hy vọng với tới.
Sau đó anh đi xuống hành lang, tới chỗ điện thoại công cộng và gọi cho mẹ ở Dallas. Anh đã không trò chuyện với bà suốt sáu tháng, nhưng vẫn gửi bưu thiếp và quà tặng vào ngày sinh nhật của bà - một khung hình được viền bằng vỏ sò (mà theo Belita, vốn đầy các tư tưởng mê tín dị đoan, thì rất xui xẻo).
Anh nghe tiếng chuông reo và hình dung cảnh mẹ đi dọc hành lang hẹp, tránh cái bàn cạnh cùng cây treo mũ. Có một tiếng vang trên đường dây. Anh tự hỏi liệu các đường dây điện thoại có thực sự mang lời nói của mình, biến chúng thành tín hiệu hay không.
“Con khỏe chứ?” Bà hỏi.
“Con đã gặp một người.”
“Con bé là người ở đâu?”
“El Salvador. Con muốn cưới cô ấy.”
“Con còn quá trẻ.”
“Cô ấy là người duy nhất con muốn kết hôn.”
“Con đã hỏi cô ấy chưa?”
“Chưa ạ.”
Audie ngủ thiếp đi khi bình minh sắp ló rạng, và lúc tỉnh dậy thì đã gần trưa. Anh muốn ra ngoài tận hưởng ánh mặt trời chiếu trên da và hít thở sự tự do trong khi còn có thể. Rời rạp chiếu phim, anh đi bộ trên phố, cố gắng giũ sạch đầu óc. Lúc bỏ trốn khỏi tù, anh đã có một kế hoạch, nhưng bây giờ anh tự hỏi cái giá phải trả liệu có cao quá không. Hai người vô tội đã chết - liệu có bất kỳ lời biện minh nào cho hậu quả đó không?
Anh tưởng tượng ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm, chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ phía sau bàn tay họ. Anh đi ngang một người đàn ông mặc áo choàng dài và một phụ nữ trẻ xăm trổ, đang giận dữ, gào thét bên dưới cửa sổ trên lầu, bảo ai đó “mở cái cửa chết tiệt này ra”. Anh đi ngang qua một chiếc ô tô bị cháy, một tủ lạnh bị vứt bỏ, một cửa hàng giảm giá, các cửa hàng trưng bày và đoàn hộ tống bằng xe máy.
Có lúc anh ngước nhìn lên và thấy một nhà thờ với dòng chữ phía trước mặt: Nếu bạn thực sự yêu chúa, hãy cho ngài thấy tiền của bạn. Ở góc đối diện là một cửa hàng rượu nhỏ với đèn neon sáng rực bắt vít phía trên cửa ra vào. Từng chai, từng chai được xếp ngay ngắn trên kệ: rượu mạnh, rượu mùi và các loại trái cây lên men mà anh chưa từng được nếm thử hoặc nghe nói đến, song anh thầm nghĩ thật dễ dàng làm sao nếu muốn uống say để quên đi.
Tiếng chuông cửa chói tai vang lên trên đầu anh. Lối đi giữa các kệ hàng trống rỗng. Cửa hàng có một máy quay an ninh ở lối vào. Audie có thể nhìn thấy bản thân trên màn hình. Anh gật đầu chào người đàn ông sau quầy thu tiền.
Có một chiếc điện thoại thu phí. Audie định gọi cho mẹ, nhưng thay vào đó lại hỏi tổng đài trợ giúp một số điện thoại và lắng nghe tiếng chuông đầu dây bên kia. Giọng lễ tân trả lời.
“Tôi cần nói chuyện với đặc vụ Fumess.”
“Ai đang gọi đó?”
“Tôi có thông tin cho cô ấy.”
“Anh cần cung cấp tên trước.”
“Audie Palmer.”
Chiếc điện thoại được đặt xuống bề mặt cứng. Audie có thể nghe tiếng những giọng nói bị bóp nghẹt và tiếng người la hét dọc các hành lang. Anh nhìn người thu ngân. Gật đầu. Quay lưng lại.
Giọng một phụ nữ trả lời.
“Đặc vụ Fumess phải không?”
“Tôi đây.”
“Tôi là Audie Palmer. Chúng ta đã gặp nhau trước đây.”
“Vâng, tôi nhớ ”
“Tôi đã đọc những cuốn sách cô giới thiệu. Phải mất một thời gian thư viện mới có được chúng, nhưng tôi thực sự thích những cuốn sách đó.”
“Anh gọi cho tôi không phải để bàn về chuyện sách báo đấy chứ.”
“Không.”
“Anh biết là chúng tôi đang truy tìm anh, Audie.”
“Tôi biết.”
“Đầu thú đi.”
“Tôi không thể.”
“Tại sao?”
“Tôi có vài việc phải làm, nhưng cô cần biết rằng tôi không bắn Cassie và Scarlett. Tôi thề danh dự trên mạng sống của mẹ tôi và trên mộ phần của bố tôi, không phải tôi bắn.”
“Tại sao anh không đến đây và giải thích cho tôi?”
Audie cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng dưới nách. Anh đưa ống nghe ra xa, dùng vai lau mồ hôi rịn ra tai.
“Anh còn đó chứ?”
“Vâng, thưa cô.”
“Tại sao anh lại bỏ trốn Audie? Anh chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi.”
“Tôi không ăn cắp số tiền đó.”
“Anh đã thừa nhận vụ cướp.”
“Tôi có lý do riêng.”
“Là gì?”
“Tôi không thể nói với cô.”
Đặc vụ Fumess cố tháo gỡ sự im lặng. “Tôi đánh giá cao chuyện có thể anh đã gánh tội thay anh trai hay một người nào đó, Audie, nhưng về mặt pháp luật bất kỳ ai dính líu đến vụ cướp đều có tội, dù họ là người thực hiện hành động cướp, lái xe bỏ trốn hay chỉ gọi điện thôi.”
“Cô không hiểu đâu.”
“Vậy thì giải thích cho tôi đi. Tại sao anh bỏ trốn? Anh sắp mãn hạn rồi mà.”
“Tôi sẽ không bao giờ được tự do.”
“Tại sao?”
Anh thở dài. “Tôi đã trải qua mười một năm sống trong sợ hãi, đặc vụ Fumess. Lo sợ những chuyện có thể xảy ra. Hoảng hốt với việc đã xảy ra. Đi ngủ trong tình trạng nửa thức nửa ngủ. Luôn áp sát lưng vào mọi bức tường. Nhưng cô biết không - tôi đã ngủ ngon từ khi rời khỏi đó. Tôi cho là mình đã ngộ ra một điều rằng nỗi sợ mới chính là kẻ thù thực sự.”
Cô hít sâu. “Anh đang ở đâu?”
“Trong một cửa hàng rượu.”
“Hãy để tôi đến đó và giúp anh nhé.”
“Tôi sẽ không ở lâu đâu.”
“Còn Carl thì sao?”
“Anh ấy chết rồi.”
“Khi nào?”
Audie áp chặt điện thoại vào tai và nhắm nghiền mắt cho đến khi những dải màu sắc sáng rực xoáy vào đồng tử của anh. Dải màu nhạt dần và anh mường tượng lại cảnh anh trai ngồi bên dòng sông, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, ôm chặt khẩu súng trong lòng. Máu rỉ ra băng quấn quanh ngực, Carl nhìn đăm đăm xuống dòng nước đen sì như thể con sông đang nắm giữ câu trả lời cho câu hỏi quan trọng nhất trong đời. Carl biết anh ấy sẽ không tới bệnh viện. Anh ấy cũng không trốn tới California để bắt đầu cuộc sống mới.
“Người đàn ông mà anh bắn chết có một người vợ cùng đứa con đang đợi bên đường,” anh ấy nói. “Anh ước mình có thể làm lại tất cả. Anh ước mình chưa từng được sinh ra.”
“Em sẽ đi tìm bác sĩ,” Audie nói. “Rồi anh sẽ ổn thôi.” Nhưng ngay cả khi nói ra những lời đó, Audie vẫn biết rằng chúng không đúng.
“Anh không xứng đáng được tha thứ hay cầu nguyện,” Carl nói. “Anh thuộc về nơi đó.” Anh ấy chỉ vào dòng sông đang cuộn xoáy, sủi bọt, đầy dầu nhớt đen sì và không khoan nhượng.
“Đừng nói thế,” Audie lo lắng.
“Nói với mẹ là anh rất yêu bà.”
“Mẹ biết mà.”
“Đừng nói với mẹ chuyện sắp xảy ra.”
Audie muốn tranh luận, nhưng Carl không muốn nghe. Anh ấy chĩa khẩu súng vào Audie và bảo anh đi đi. Anh không chịu. Carl gí súng vào đầu Audie, gào thét và phun đầy máu vào mặt anh.
Audie chui vào xe tải, lái đi, xóc nảy dọc con đường lồi lõm, nước mắt che mờ cả tầm nhìn. Anh nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng chẳng còn ai bên bờ sông nữa. Trong nhiều năm, anh luôn cố thuyết phục mình rằng, bằng cách nào đó, Carl đã trốn thoát và sống cuộc đời mới dưới một cái tên khác cùng một công việc tốt, một người vợ và một gia đình, nhưng trong thâm tâm anh biết Carl đã làm gì.
Đặc vụ Fumess vẫn ở đầu dây bên kia, chờ Audie giải thích.
“Carl đã chết mười bốn năm trước bên bờ sông Trinity.”
“Như thế nào?”
“Chết đuối.”
“Chúng tôi không tìm thấy thi thể anh ta.”
“Anh ấy đã ôm theo phế liệu bằng kim loại và nhảy xuống sông.”
“Làm sao tôi biết anh đang nói thật.”
“Nạo vét sông.”
“Tại sao anh không nói cho mọi người biết?”
“Anh ấy bắt tôi phải hứa.” Audie chuẩn bị cúp máy.
“Chờ chút!” Desiree vội la lên. “Tại sao anh lại tới nhà cảnh sát trưởng?”
“Tôi phải xác nhận một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Điện thoại đã bị ngắt.