← Quay lại trang sách

Chương 35

Moss không tìm Rabbit Burroughs cho đến cuối giờ chiều. Người gác cổng đang lau chùi sàn phòng tập thể dục của trường, gã cầm cái chổi lau như người bạn nhảy biếng nhác. Căn phòng nồng nặc mùi mồ hôi, dầu gió và thứ mùi gì đó mà Moss thấy quen thuộc trong những năm tháng tuổi trẻ của mình. Một cô bé ngồi trên khán đài đang nghịch điện thoại. Cô bé tầm mười ba tuổi. Quá béo và chán nản.

“Họ không có máy móc để làm công việc này à?” Moss bắt chuyện với người gác cổng.

“Nó bị hỏng,” Rabbit từ từ quay lại. Gã mặc chiếc áo ngắn tay kiểu Hawaii, cỡ hơi nhỏ khiến bắp tay gã lòi ra như khúc đùi lợn xông khói trong dịp lễ Giáng sinh, mái tóc dài buộc túm đuôi ngựa màu xám.

“Trường nghỉ rồi. Mọi người đều đã về nhà.”

“Người tao muốn gặp là mày.”

Rabbit chuyển cây chổi lau từ tay trái sang tay phải. Lúc này nó có thể trở thành một vũ khí. Gã đánh giá Moss, quyết định xem nên chiến đấu hay chạy trốn.

“Không phải sợ, tao không làm gì mày đâu,” Moss giơ hai tay lên. “Mày đã làm việc ở đây bao lâu rồi?”

“Không phải việc của anh.”

“Họ biết mày từng có tiền án không?”

Rabbit chớp mắt nhìn anh, khuôn mặt gã trông như phát sốt, da ẩm ướt, mí mắt trợn lên.

“Tao cá là họ không biết.”

Rabbit nhấc cái chổi lên, cầm bằng cả hai tay.

“Thư giãn đi. Mày đang làm đổ nước khắp nơi đấy.”

Rabbit nhìn vũng nước.

“Cô bé kia là ai?”

“Con bé ở đây.”

“Nghĩa là sao?”

“Mẹ nó đang làm việc. Tôi trông chừng nó.”

“Mẹ nó làm gì?”

“Lau dọn nhà vệ sinh.”

Moss đi lang thang quanh những tấm bảng sáng bóng. Anh đập đập quả bóng ảo, tung lên và tưởng tượng nó rơi vào rổ. Căn phòng chợt có thanh âm vang lên. Moss đã tìm hiểu qua về Rabbit và biết gã đã từng hai lần phải bóc lịch trong tù, lần dài nhất là sáu năm. Gã cũng đã vài lần phải vào trại cải tạo dành cho trẻ vị thành niên vì tội lừa đảo thư tín và tàng trữ ma túy. Nhưng một bản lý lịch tư pháp chẳng cho biết con người ta đã lớn lên như thế nào - có thể bố anh ta là kẻ nghiện rượu nặng, hay anh ta là người ngốc nghếch, xấu xí hoặc ngu đốt.

Rabbit nghiện rượu, Moss có thể khẳng định. Những tia máu đỏ vằn trong mắt, nước dãi đóng vảy ở khóe miệng. Có rất nhiều kiểu người say rượu. Một số sẽ cảm thấy cực kỳ phấn khích lúc đó, tình thần hăng hái; số khác thì uống rượu để trốn tránh. Một mình, uống tì tì.

“Kể cho tao nghe vụ cướp xe tải ở hạt Dreyfus.”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Mày là thành viên băng cướp đó.”

“Không phải tôi.”

“Mày đã bị bắt vì lái xe trong tình trạng phê ma túy ngay trước vụ cướp.”

“Anh nhầm rồi.”

Rabbit lại tiếp tục lau sàn, dùng sức nhiều hơn ban nãy, nhún nhảy một điệu trông giống foxtoot hơn là waltz. Moss tiến lại gần gã. Cây chổi lau quật về phía đầu anh. Anh dễ dàng bắt được, giật nó ra khỏi tay Rabbit rồi đập vào đầu gối mình, gãy đôi. Con bé ngẩng đầu lên. Sự việc diễn tiến quá nhanh khiến nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lại tiếp tục cắm cúi vào điện thoại.

Moss đưa cho Rabbit hai mảnh gãy, gã gác cổng cầm chặt chúng như đang nắm hai quả cầu giấy của hoạt náo viên.

“Họ sẽ bắt tôi bồi thường đấy.”

Moss thò tay vào túi, rút ra tờ hai mươi đô. Anh nhét nó vào túi chiếc áo Hawaii của Rabbit. Đầu hàng, Rabbit ngồi xuống một băng ghế ở khán đài, lôi một chai rượu mạnh, kiểu chai nhỏ dẹt từ trong túi ra, rồi mở nắp, tợp một ngụm. Mắt cay xè. Gã quệt miệng.

“Anh tưởng là đã đe dọa được tôi hả? Anh nghĩ tôi chỉ là một thằng nhu nhược phải không, nhưng tôi không sợ đâu. Anh biết có bao nhiêu người đã hỏi tôi về vụ cướp không? Tôi đã bị dọa dẫm, đánh đập, gí thuốc lá, liên tục bị quấy rầy, chọc phá. FBI vẫn lôi tôi đi thẩm vấn vài lần trong suốt mấy năm qua. Tôi biết bọn họ đã nghe lén điện thoại và kiểm tra tài khoản ngân hàng của tôi.”

“Tao biết mày không giữ số tiền đó, Rabbit. Chỉ cần kể cho tao về vụ cướp thôi.”

“Lúc đó, tôi đang ngồi trong nhà giam của hạt.”

“Kể cho tao về Vemon và Billy Caine.”

“Tôi biết bọn chúng.”

“Mày đã đi cướp ngân hàng với chúng.”

Rabbit tợp một ngụm nữa. “Tôi gặp Billy trong trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên và kết bạn với nó. Tôi không biết Vemon cho đến một ngày, Billy đột nhiên gọi điện và bảo có việc làm cho tôi. Lúc đó tôi vừa bị sa thải và đang quá hạn thanh toán tiền mua trả góp xe. Vemon cầm đầu. Anh ta có thủ đoạn thế này, anh ta và Billy sẽ chia nhau đi vào ngân hàng, đứng xếp hàng ở các chỗ khác nhau. Chúng sẽ tính toán sao cho cả hai tiến đến ô giao dịch cùng lúc, mang theo một tờ báo hay quyển tạp chí với khẩu súng giấu bên trong. Chỉ nhân viên giao dịch mới nhìn thấy nó. Chúng không la hét, yêu cầu mọi người nằm xuống sàn, hay bắn chỉ thiên. Ngược lại, chúng rất nhẹ nhàng bảo nhân viên giao dịch xếp tiền đầy các túi. Rồi chúng bước ra ngoài, cực kỳ điềm tĩnh, và tôi lái xe đi. Chúng tôi đã làm như thế ở ba hay bốn mươi ngân hàng, bắt đầu từ California và dịch chuyển dần về phía đông.”

“Phi vụ ở hạt Dreyfus thì sao?”

“Nó là cả một câu chuyện dài. Vemon quen biết một gã làm ở công ty an ninh có hợp đồng vận chuyển tiền mặt cho các ngân hàng cùng các công ty môi giới.”

“Scott Beauchamp à?”

“Tôi chưa từng gặp gã này.”

“Hắn là tên bảo vệ đã chết trong vụ cướp.”

Rabbit nhún vai. “Có thể chính là gã đó, cũng có thể không. Vemon không nói. Đó là một sự sắp xếp hoàn hảo. Hai lần mỗi tháng, một chiếc xe tải bọc thép sẽ ghé qua các ngân hàng để thu thập tiền hư hỏng - có thể là rách nát, bị quay trong máy giặt hoặc vấy bẩn. Tiền sẽ được đưa đến cơ sở tiêu hủy gần Chicago. PED [55] sẽ đốt tiền trong một cái lò lớn chết tiệt. Anh có tưởng tượng được không? Vemon biết thời gian và tuyến đường xe tải đi qua, vì thế bọn tôi lên kế hoạch cướp lô hàng, trói đám bảo vệ, thổi tung cửa sau và lấy sạch số tiền mặt đã bị xóa dấu vết, không thể lần ra được. Không ai biết số sêri. Vụ này không giống như chúng tôi đánh cắp nó từ một người nhất định nào đó. Đằng nào nó cũng sẽ bị đốt, đúng không?”

“Làm thế nào mà Audie Palmer lại dính líu tới vụ cướp?”

“Chắc Vemon đã tìm ra hắn.”

“Mày chưa gặp Palmer à?”

“Chưa.”

“Anh trai cậu ta thì sao?”

Rabbit lắc đầu. “Tôi chưa từng nghe về hai người bọn họ cho đến khi vụ việc vỡ lở. Tôi vô cùng đau lòng, như đã nói với anh, vì cái chết của Vemon và Billy. Billy có hơi hâm hâm. Nó đã dùng ma túy từ hồi thiếu niên và trở nên hoang tưởng, nhưng nó là người tốt. Từng hẹn hò với em gái tôi một thời gian.”

“Từ đó đến giờ thì sao - có tin tức gì của Carl không?”

“Tôi nghe nói hắn đang ở Nam Mỹ.”

“Mày có nghĩ hắn cuỗm số tiền đó không?”

“Đấy là bọn cớm nói thế. Tôi cho là mình phải được ít nhất một nửa số đấy.”

“Vì sao?”

“Vemon đã hứa sẽ chia phần cho tôi ngay cả khi tôi không thể tham gia vụ cướp. Giờ nhìn tôi xem - làm công việc lau chùi khốn kiếp và trông giữ công chúa Fiona này.”

Cô bé ngước lên, gọi to bằng giọng nhõng nhẽo. “Cháu đói rồi.”

“Ra máy tự động mà mua gì đi.”

“Cháu không có tiền.”

Rabbit lục lọi trong túi. Chỉ có duy nhất tờ hai mươi đô ban nãy. Gã nhìn Moss. “Có đồng nào nhỏ hơn không?”

Moss đưa cho gã tờ năm đô. Con bé cầm lấy và hất tóc ra sau. Rabbit nhìn con bé bước đi.

“Mày vừa nói mẹ nó đang ở đâu?”

“Chỗ làm việc.”

“Có lẽ mày nên nhìn xuống sàn nhà thì hơn.”

“Nhìn chẳng có gì sai cả,” Rabbit cười nhăn nhở. “Rồi tôi sẽ về nhà và vui vẻ với mẹ nó cả đêm.”

Moss chộp lấy cổ áo gã, kéo mạnh đến nỗi khuy áo bị tung ra, văng xuống sàn nhà. Đầu ngón chân Rabbit quờ quạng tìm điểm tựa. “Tôi chỉ nói đùa thôi,” gã rên rỉ. “Óc hài hước của anh đi đâu rồi hả?”

“Tao nghĩ nó đã bay mất vì ghê tởm mày. Có lẽ tao nên biến khỏi đây để nó còn quay lại.”

Moss ấn gã xuống ghế, bước ra khỏi phòng tập, đi ngang qua con bé ở chân cầu thang. Nó đang ăn khoai tây chiên và liếm ngón tay.

Anh dừng bước. Quay người lại. “Gã kia có từng chạm vào cháu kiểu sàm sỡ không?”

Con bé lắc đầu.

“Nếu hắn làm thế thì cháu sẽ làm gì?”

“Cắt “cái đó” của ông ta.”

“Giỏi lắm.”