← Quay lại trang sách

Chương 36

Audie đã chờ hai tiếng bên ngoài căn hộ của Bemadette, quan sát con phố và theo dõi các ô cửa sổ tối tăm, nửa mong đợi nhìn thấy đội SWAT * ẩn nấp ở cầu thang và bóng dáng các tay thiện xạ trên mái nhà. Hoàng hôn dần buông xuống, cả khu phố loang lổ những vệt tối như thể có các đám mây đen lác đác bay ngang qua mặt trời.

Người dân cứ đi đi về về. Một phụ nữ bỗng đi ngang qua anh, dắt theo một con chó không tình nguyện đi bộ, hoặc nó quá lười không buồn đánh hơi vòi cứu hỏa bên đường hoặc quá béo, không thể ghếch chân lên tè được. Một người đàn ông cao gầy, mặc đồ đen, vừa hút thuốc vừa khom người, nhìn chằm chằm xuống mặt đất như thể đang đọc dòng chữ viết bằng phấn trên nền xi măng giữa hai chân.

Audie băng ngang đường, cố tỏ ra tự nhiên như một người dân trong khu vực, dù anh cũng chẳng biết mình thuộc về nơi nào. Có rất nhiều ô tô đậu trong các ô đỗ xe giữa đám cây bụi bặm và bãi cỏ xanh mướt trông giống màu hóa học hơn là xanh tự nhiên. Audie dừng lại bên cạnh một chiếc xe được phủ bằng tấm bạt nhựa màu xanh đang gợn lên trong gió như thể có vật sống nào đó bên dưới. Cúi xuống lần vào bên trong lớp vải bạt, anh sờ soạng từng vành lốp xe để tìm chìa khóa. Bemadette đã hứa mà. Có thể chị ấy đã thay đổi suy nghĩ. Anh tìm lại lần nữa, nằm sấp xuống đất. Một tia sáng màu bạc thu hút ánh mắt anh. Chiếc chìa khóa đang nằm trên mặt đường nhựa, ngay sát bánh xe. Anh trườn ra bên dưới khung xe.

Nghe tiếng bước chân trên vỉa hè đằng sau lưng, anh liền ngồi dậy, cho là sẽ có hàng chục khẩu súng đang chĩa vào mình. Nhưng chỉ có người đàn ông phát ra tiếng bước chân đang đứng ngay trước mặt anh, chắn hết ánh sáng. Gã cao lớn với cái mũi dài cùng chòm râu dưới cằm kéo từ tóc mai xuống cho đến khi biến thành bộ râu quai nón. Gấu quần nhét vào bên trong giày.

“Chào anh.”

Audie cố mỉm cười, gật đầu chào.

“Anh bị mất gì à?”

“Chìa khóa.”

Gã ta rít một hơi thuốc. Điếu thuốc sáng rực lên. Audie không thể nhìn rõ ánh mắt gã, nhưng bản năng cho anh biết chúng đần độn và tàn nhẫn - đó là ánh mắt của những phạm nhân trên sân nhà tù mà không ai dám đến gần, trừ trường hợp vô tình đụng phải và sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Audie bắt đầu kéo tấm bạt che lên, một con Camry hiệu Toyota gần như mới. Gã đàn ông giẫm nát điếu thuốc dưới đế giày.

“Tôi muốn anh ném chìa khóa cho tôi.”

“Tại sao?”

“Có một số việc người ta buộc phải làm. Đừng khiến chúng thêm khó khăn.” Hai tay gã vẫn đút trong túi. “Nếu rút thứ này ra thì tao buộc phải dùng nó đấy.”

Audie ném chìa khóa cho gã.

Gã đi vòng ra phía sau, mở cốp xe. Nắp xe bật lên. “Vào đi.”

“Không.”

Bàn tay xuất hiện cầm theo khẩu súng, nòng súng như cái ống nhỏ rỗng đen sì, nhắm thẳng vào ngực Audie.

“Anh không phải là cớm.”

“Vào.”

Audie lắc đầu, nhìn khẩu súng di chuyển từ ngực lên trán anh.

“Bọn họ yêu cầu sống hoặc chết, anh bạn. Với tao thì chẳng khác gì nhau.”

Audie cúi người về phía cốp xe, khẩu súng đập mạnh vào gáy anh. Anh không thấy ánh sáng lóe lên hay nổ đom đóm mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bóng tối thu hẹp lại thành một đốm sáng nhỏ và biến mất hoàn toàn, giống như ai đó vừa tắt cái tivi đen trắng cũ.

Đôi khi Audie có cảm giác như anh đang sống trong giấc mơ của người khác. Có lúc anh lại suy ngẫm về khả năng có một thế giới song song mà trong đó Belita vẫn đang sống ở California, lau dọn nhà cửa cho Urban Covic và ngủ trên giường cùng ông chủ của cô. Cũng trong thế giới đó, Carl đang sửa máy móc trong gara của bố họ, thuốc lá không làm ông bị ung thư, chồng Bemadette không nghiện rượu nặng, còn Audie thì là một kỹ sư đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ chuyên xây dựng hệ thống nước thải.

Người ta thường nói rằng luôn có những cánh cửa hay ngã rẽ khác nhau trên đường đời mỗi khi xảy ra biến động. Đôi khi, chỉ sau này nhìn lại, chúng ta mới nhận ra mình đã có quyền lựa chọn. Hầu hết chúng ta đều là nạn nhân của hoàn cảnh hay nô lệ của số phận.

Lúc Audie nhìn lại, anh có thể xác định chính xác ngày anh đến một ngã rẽ như vậy. Đó là một buổi sáng thứ Tư giữa tháng Mười, anh tới ngôi nhà to lớn đó để đón Belita và cô bước vào xe, đeo kính râm cùng chiếc mũ rơm to. Rồi anh nhận ra mắt trái của cô bị sưng vù, tím bầm.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.”

“Ông ta đánh em phải không?”

“Em đã làm ông ấy tức giận.”

“Ông ta không có quyền.”

Belita trao cho anh nụ cười thương hại, cứ như anh là một thằng nhóc không hiểu sự đời, không hiểu phụ nữ và không hiểu cô. Cô ra khỏi xe, chọn ngồi ở ghế sau. Họ lái xe trong im lặng, không có sự thoải mái giữa hai người, không có tình cảm ấm áp dành cho nhau, không có cơ hội cho Audie thư giãn và đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.

Có phải Urban đã phát hiện ra mối quan hệ vụng trộm của họ? Có phải cô ấy bị trừng phạt? Bị đánh đập? Audie cảm thấy mắt mờ đi, anh muốn phá hủy thế giới của Urban - đập nát từng bàn chơi bài, từng máy hát tự động, từng chai rượu và từng cây ăn quả.

Ngày hôm ấy anh và Belita chỉ nói với nhau vài lời. Belita thu tiền, viết giấy biên nhận và giấy gửi tiền. Ba giờ chiều họ quay trở lại căn nhà đó. Audie mở cửa cho cô, định nắm tay cô. Nhưng Belita phớt lờ tay anh. Anh nhận thấy cô đang đeo một cái vòng mới. Thay vì dây chuyền bạc với cây thánh giá nhỏ, cô đã có một sợi dây chuyền mới với mặt có vẻ là ngọc lục bảo.

“Em có nó từ đâu?”

Cô không trả lời.

“Ông ta đưa cho em phải không? Trước hay sau khi ông ta đánh em?”

Cô tỏ ra không muốn nghe.

“Có phải ông ta ngủ với em trước không?”

Cô quay lại, tát mạnh vào mặt anh. Cô định đánh anh nữa, nhưng anh đã tóm lấy tay và kéo cô sát lại. Hôn cô. Cô điên cuồng chống cự. Anh hét vào mặt cô.

“Tại sao?”

“Ông ấy đã cứu em.”

“Anh cũng có thể cứu em.”

“Anh còn không thể tự cứu được bản thân mình.”

Cô vùng ra khỏi tay anh, mất hút vào trong nhà.

Bốn tuần tiếp theo Belita dựng lên một bức tường ngăn cách giữa cô và anh. Cô tạo ra các tình huống khó chịu, miệng như có gai, và luôn phá hỏng các cuộc trò chuyện của họ. Nếu cô ấy muốn có khoảng cách thì anh sẽ cho cô toại nguyện, anh thầm nhủ, nhưng trái tim anh lại có câu trả lời khác. Anh nhìn thấy bóng dáng Belita ở mọi nơi… trong mọi thứ. Ý nghĩ bất kỳ ai khác đã có được cô khiến má anh nóng rực và trái tim đau nhói, cảm giác như cuộc đời anh đang dần mất đi ý nghĩa.

Một ngày thứ Bảy, tại ngôi nhà trên đỉnh đồi của Urban, anh lội xuống dọn dẹp đài phun nước vốn đã ngừng hoạt động từ vài tuần trước. Ngâm mình trong lớp nước váng màu, ngập ngang thắt lưng, anh từ từ đi tới bức tượng nữ thần có bộ ngực cỡ trung bình, hông rộng cùng vòng hoa trên đầu.

Màu xanh sáng ban đầu của lớp gạch lót đã biến mất. Anh bắt đầu dùng con dao nhíp nhỏ cạo rêu từ chỗ nước tràn xuống. Belita quan sát anh từ hiên nhà. Cô bảo anh nên mặc áo vào nếu không muốn bị cháy nắng. Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận anh trong suốt một tháng qua.

Lưỡi dao trượt đi, cắt một vết sâu vào tay anh. Anh nhìn vết cắt. Giơ tay lên. Máu chảy ròng ròng xuống cổ tay anh.

“Đồ ngốc.” Cô kêu lên bằng tiếng Tây Ban Nha.

Vài phút sau cô xuất hiện với hộp sơ cứu. Thuốc sát trùng. Băng gạc.

“Có thể sẽ phải khâu đấy.”

“Anh sẽ ổn thôi.”

Cô rửa sạch vết thương và cầm máu cho anh.

“Em đang giận anh à?” Anh hỏi.

Cô không đáp.

“Anh đã làm gì khiến em khó chịu?”

“Anh phải giữ miệng vết thương khô đấy.”

“Em có yêu anh không?”

“Đừng hỏi nữa.”

“Anh muốn cưới em.”

“Dừng lại! Đừng nói chuyện đó.”

“Tại sao?”

“Một ngày nào đó em sẽ bị trả về.”

“Nghĩa là sao? Nói cho anh biết. Tại sao em lo sợ đến thế?”

“Trước đây em đã mất tất cả - em không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa.”

Rồi cô kể cho anh toàn bộ câu chuyện, mô tả mặt đất đã chồm lên, dựng đứng và mọi người bị hất ngã như lũ rùa bị lật ngửa trên mai, các tòa nhà vỡ vụn như bánh quy, âm thanh gào rú như đầu máy xe lửa đang vội vã chạy qua đường hầm như thế nào. Bốn mươi giây. Chỉ chừng đó thôi, cả ngọn núi đã đổ sập xuống sườn đồi, quét sạch bốn trăm ngôi nhà ở Las Colinas, phía đông San Salvador. Số người chết rất nhiều vì lúc đó tất cả đều đang say giấc.

Chồng Belita kéo cô ra ngoài. Rồi anh lại chạy vào cứu em trai cô. Lần thứ ba là để cứu chị gái cô, nhưng cả hai không thoát ra được. Ngược lại, ngôi nhà bốn tầng bê tông cốt thép đổ sập như chiếc đàn concertina bị ép xuống, để lại đống đổ nát và đám mây bụi. Họ đào bới trong tám ngày, thi thoảng kéo ra được một người sống sót, nhưng đa số là các thi thể, đào bới bằng tay không cho đến khi vỉa hè phủ kín xác chết và bốc ra thứ mùi kinh khủng. Họ kéo ra được một bé gái tám tuổi từ tầng hầm. Một cặp vợ chồng già đang ôm chặt lấy nhau, phủ kín bùn như thể được đúc bằng đồng.

Bố mẹ Belita đều thiệt mạng. Chồng cô, chị gái cô cùng hàng tá láng giềng… tất cả đều biến mất. Belita cùng em trai là hai người duy nhất trong gia đình còn sống sót. Oscar mười sáu. Còn cô mới mười chín và đang mang thai. Các máy ủi vẫn đang dọn dẹp đống đổ nát khi họ quyết định đi về phía bắc tới nước Mỹ. Họ còn lựa chọn nào khác chứ? Vô gia cư. Thiếu thốn. Bị tước mất tất cả.

Vì vậy họ đã vượt qua hàng ngàn dặm rừng núi, sông ngòi, sa mạc, ngồi phía sau xe tải, xe bus hoặc đi bộ. Ở Mexico, họ đã phải trả tiền cho hai tên “cò” chuyên đưa người lậu vào Mỹ để chúng đưa mình qua biên giới, rồi bị chúng lừa gạt, chỉ đường cho họ băng qua sa mạc vào Arizona. Họ khởi hành vào ban đêm, mang theo nước đóng chai, mò mẫm băng qua hàng rào thép gai cùng cây bụi gai khiến da bị cứa rách tả tơi. Họ chạy trốn khỏi đội tuần tra biên giới và bị bắt. Trói. Rồi đẩy vào xe tải, đưa vào trại tạm giam, nơi họ phải ngủ trên nền nhà lạnh ngắt ba đêm trước khi một chiếc xe bus đưa họ quay về Mexico.

Lần thứ hai họ cố tự vượt biên, nhưng bị lũ cướp tóm được trong lúc đang chờ để chui qua cái hốc trên hàng rào thép gai. Họ bị lột trần và cướp hết tài sản. Belita cố che ngực và bụng bầu. Lũ cướp đang tranh cãi xem có nên cưỡng hiếp cô hay không.

“Nó đang chửa, anh bạn,” một tên nói.

“Những đứa có bầu là tuyệt nhất đấy,” tên kia đáp. “Chúng cuồng nhiệt như những cô nàng ranh ma vì muốn có một gã chịu trách nhiệm cho đứa con của chúng.”

Gã chạm vào bụng cô. Oscar lao tới.

Cậu chết trước khi kịp tung ra một cú đánh.

“Mẹ kiếp, xem mày đã làm gì kìa.”

Oscar nằm trên đất, máu trào ra từ mũi. Belita quỳ xuống, cố sức lay người cậu. Bọn cướp bỏ đi. Cô nhìn cái hốc trên hàng rào và sa mạc phía sau nó. Cô nhìn con đường cô sẽ đi. Mặc quần áo, cô trườn qua biên giới và tin là mình sẽ chết trong đêm ấy.

Đó là những giờ phút tối tăm nhất, băng ngang sa mạc mà không có thức ăn hay nước uống, chiến đấu chống lại cái lạnh ban đêm, lũ côn trùng, những viên đá sắc nhọn, và còn phải quăng mình vào trong mương mỗi khi xe địa hình của đội tuần tra biên giới chạy qua. Cô đi mãi cho đến bình minh, rồi đến trưa, sau đó một tài xế xe tải đã cho cô nước uống và đưa cô tới Tucson. Hai đêm tiếp theo cô ngủ trong một chiếc ô tô bỏ hoang. Đêm sau nữa thì ở đống mùn cưa của bãi xẻ gỗ, rồi trong xe tải bên cạnh đường sắt. Cô ăn thức ăn của chó và bới thùng rác. Cô đi nhờ xe hoặc đi bộ cho đến khi tới San Diego.

Một người chị họ từng bảo cô ở đó người ta thường thuê người hái trái cây, nhưng rất ít người chịu thuê một cô gái tuổi thành niên đang mang thai. Cô làm công việc giặt giũ và nấu ăn cho một trang trại thu hoạch trái cây cho đến khi bị vỡ ối, rồi sinh con ở hành lang của bệnh viện trong lúc chờ có giường nằm.

Đó là câu chuyện của ba năm trước. Từ đó cô làm đủ nghề như thu hoạch mùa màng, giặt giũ quần áo, lau dọn và tệ nhất là luôn không có hợp đồng. Không giấy tờ tùy thân. Không người thăm viếng. Vô hình.

Belita không nhỏ một giọt nước mắt nào khi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Audie. Cô không tìm kiểm sự cảm thông của anh hay cố làm anh choáng váng. Thậm chí ngay cả khi nói về cái ngày mà hai gã khốn nạn lôi cô ra cánh đồng, bịt mắt và đe dọa sẽ lấy mạng nếu cô không đồng ý làm việc trong nhà chứa, cô cũng không xỉ vả sự bất công ấy. Quá khứ của cô là cuộc sổng thực, không phải một câu chuyện ngụ ngôn, và chẳng khác gì hàng ngàn người nhập cư bất hợp pháp do sự đói nghèo và kỳ vọng.

Audie cố bất động trong lúc Belita nói, như thể lo sợ nếu anh cử động sẽ khiến cô ngừng lại, đồng thời cũng sợ hãi phải nghe điều cô nói tiếp theo… Tay anh đặt sát tay cô, nhưng lại cảm giác chúng quá nặng, không thể nhấc lên để nắm lấy tay cô. Vì vậy, cô cứ tiếp tục nói, hai mắt mở to, chứa sức hấp dẫn khủng khiếp, cuốn anh vào một câu chuyện khiến anh phập phồng theo từng diễn biến.

Cô đã kể hết.

Một tiếng rên rỉ thoát khỏi miệng anh với thứ giọng anh không thể nhận ra. “Con trai em đâu?”

“Chị họ em đang chăm sóc thằng bé.”

“Ở đâu?”

“San Diego.” Cô vuốt ve bàn tay đang băng bó của anh. “Em tới thăm nó mỗi Chủ nhật.”

“Em có ảnh thằng bé không?”

Cô dẫn anh vào phòng ngủ, mở một ngăn kéo, lấy ra khung ảnh nhỏ bằng bạc có hình một cậu bé đang nép vào lòng cô, cằm cô đặt trên đỉnh đầu thằng bé, tóc nó xòa xuống sát mí mắt, một đôi mắt còn nâu hơn cả nâu, giống hệt mẹ. Ai đó nguệch ngoạc một dòng chữ ngay dưới chân bức hình. Cuộc sống vốn ngắn ngủi. Tình yêu thì rộng lớn. Hãy sống như thể không còn có ngày mai

Belita cất tấm ảnh đi và không nói gì thêm. Cô đã nói hết những gì cần nói. Giờ thì anh đã hiểu.