← Quay lại trang sách

Chương 37

Ngồi bên cửa sổ khách sạn Fourth Ward, Moss quan sát sự pha trộn đặc biệt giữa đám nghiện ma túy và gái mại dâm đi ngang qua - những người bị bỏ lại phía sau bởi sự bùng nổ mới diễn ra hay dạt vào bờ như các mảnh vỡ sau cơn bão. Ở Texas, tiền không vương vãi khắp nơi như kiểu tè ra được, người ta sẵn sàng tung hô một người nếu anh ta đủ may mắn tự giành được sự ca ngợi đó, nhưng lại bực bội nếu bị đề nghị giúp đỡ anh ta để anh ta có được nó.

Phòng trong khách sạn được trang bị rèm có họa tiết hoa cùng thảm dệt từ sợi nylon, và những cô nàng da đen lượn lờ ở các ban công bên cạnh đang bị đám ma cô lởn vởn trên đường phố bên ngoài canh chừng. Một thế kỷ trước, Houston tràn ngập các nhà chứa và ổ thuốc phiện. Ngay cả đám phụ nữ thượng lưu của thành phố cũng tham gia vào đường dây nào đó nhằm giải quyết các vấn đề pháp lý của mình. Ngày nay, dân buôn bán ma túy thường là lũ thanh thiếu niên da đen với khuôn mặt kiêu ngạo và trang bị đầy đủ công nghệ tiên tiến nhất.

Lúc chạng vạng, Moss tìm một quầy bar và nơi nào đó rẻ tiền để ăn tối. Ô tô cùng taxi đang xô đẩy, chen lấn như những kẻ đang sẵn sàng lao vào nhau ẩu đả. Anh chọn lấy một chỗ, gọi cốc bia rồi ngồi quay lưng ra cửa. Nơi này là kiểu quán rượu chui anh thường tới uống hồi còn chưa đủ tuổi và phải sử dụng thẻ căn cước của anh trai.

Moss nhìn đám bọt li ti nổi lên trong cốc thủy tinh bị hơi lạnh làm mờ đi, uống thêm một ngụm đầy và ngậm trong miệng. Bia không còn hương vị thơm ngon như hồi anh thiếu niên, những thứ bị cấm đoán thường vậy mà, song dù thế nào anh vẫn nuốt nó xuống vì ngậm đã hơi lâu.

Sau đó, vì chưa muốn về phòng, Moss thọc tay vào túi quần, đi lang thang qua các nhà máy, bãi đậu xe và các điểm bán đồ ăn nhanh bám sát con đường sáu làn xe như bã kẹo cao su. Lúc đến ngã tư, anh liếc nhìn một máy bán báo tự động. Khuôn mặt Audie Palmer đang choán ngay trang đầu - nụ cười nhếch mép cùng mái tóc mềm mại rủ xuống.

HAI NGƯỜI THIỆT MẠNG TRONG VỤ BẮN SÚNG Ở KHÁCH SẠN TẠI HOUSTON

Moss không thể đọc tiếp vì tờ báo bị gấp đôi và anh không có đồng tiền lẻ nào. Anh hỏi một người đi ngang qua, họ vội vàng tránh xa như thể anh bị hủi. Moss cố cạy bản lề của chiếc máy. Gần như thất vọng tới cực điểm, anh đạp mạnh vào cái hộp kim loại, liên tục cho đến khi bản lề bị gãy bung ra. Anh nhặt tờ báo từ đống đổ vỡ, rũ cho nó mở tung ra và đọc chi tiết bài viết, không muốn tin là Audie lại có thể bắn chết một người mẹ cùng con gái cô ấy.

Có lẽ cuối cùng cậu ấy đã phát điên, Moss thầm nghĩ, tự ý thức được cơn giận dữ dễ dàng bùng nổ của mình mà trước đây anh từng thường xuyên thấy nó xảy ra như thế nào. Một tù nhân nhận được thư từ bạn gái hay vợ anh ta. Cô ta thông báo cắt đứt mối quan hệ của bọn họ và đang ăn ở cùng bạn thân của anh ta, đồng thời cuỗm mất toàn bộ khoản tiết kiệm của anh ta. Đó là lúc một số đàn ông ngã lòng nhất. Họ tự treo cổ lên xà ngang hay được tìm thấy với vết cắt sâu trên cổ tay, tự mình thách thức tên côn đồ bậc nhất trong tù, hoặc lao về phía hàng rào thép gai và bị bắn thủng lỗ chỗ.

Có lẽ đó là lý do tại sao Audie Palmer lại trốn khỏi tù. Cậu ấy luôn nhìn chằm chằm vào bức ảnh kẹp trong sổ ghi chép, vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ đó, hay giật mình tỉnh giấc bởi tiếng la hét của chính mình, ngực phập phồng, còn khuôn mặt thì đầm đìa mồ hôi. Tình yêu sẽ khiến một người đàn ông phát điên. Nó không hủy hoại hay làm anh ta đui mù, mà chỉ khiến anh ta dễ tổn thương. Khiến anh ta trở nên con người hơn. Chân thực hơn.

Vũ trường rẻ tiền trang trí chuỗi đèn màu nhấp nháy khắp sân, quấn quanh giàn mắt cáo cùng thân cây nho gầy gò. Một ban nhạc đang biểu diễn ca khúc của nhóm Beach Boys [57] , họ mặc áo sơ mi kiểu cao bồi phù hợp với bài hát, dùng kỹ thuật trượt dây trên đàn ghitar, tạo ra thứ âm thanh như thể ai đó đang giẫm lên lưng con mèo sống.

Moss len lỏi giữa những bờ vai, ngang qua một bàn toàn phụ nữ mặc áo phông màu hồng cùng váy xòe ba lê giống hệt nhau. Một trong số họ đội mũ trùm đầu của cô dâu và đeo tấm bảng hình chữ L trước ngực. Cô ta đang xoay tròn trên sàn nhảy, mỗi tay cầm một chai bia.

Tìm được chỗ trống, anh liền đứng tựa lưng vào tường, một chân chống lên, gật gù theo tiêng nhạc. Bất chợt anh cảm thấy túi quần mình rung lên, nhưng phải mất một lúc anh mới nhận ra điện thoại đang phát ra âm thanh lạ lùng. Moss liền sờ soạng bấm phím bên phải, ngón tay quá to so với bàn phím bé tí. Anh thận trọng áp điện thoại lên tai, cố nghe nhưng chẳng nghe được gì giữa tiếng nhạc chát chúa.

“Giữ máy,” anh nói rồi xô đẩy đám đông, len lỏi vào nhà vệ sinh. Chui vào một ngăn. Mặt sau của cánh cửa được trang trí bằng những hình vẽ theo phong cách nghệ thuật đường phố cùng hình ảnh bộ phận nhạy cảm. Ai đó nguệch ngoạc dòng chữ: Tôi đã đánh mất tuổi thơ vui vẻ vì theo đuổi thứ tội lỗi này.

“Tôi cho là anh đang tìm kiếm Audie Palmer?” Một giọng nói vang lên

“Có lẽ tôi sắp tìm ra cậu ấy.”

“Chắc hắn đang ở cùng Beach Boys hả?”

Moss muốn ném cái điện thoại vào bồn cầu và giật nước cho nó trôi đi như một cục phân.

“Palmer đã được tìm thấy,” giọng nói tiếp tục. “Tôi muốn anh đến đón hắn.”

“Cậu ấy ở đâu?”

“Tôi sẽ nhắn chỉ dẫn cho anh.”

“Ông sẽ làm gì?”

“Gửi tin nhắn, đồ con lợn!”

“Nếu đã tóm được Audie, ông còn cần tôi nữa làm gì?”

“Anh có muốn tiếp tục bóc lịch không?”

“Không.”

“Thế thì làm như anh được bảo đi.”

Từ hồi còn nhỏ Audie đã sợ bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp. Có lần Carl nhốt anh trong một tủ cấp đông cũ suốt quãng thời gian chơi trốn tìm. Audie gần như chết ngạt trước khi được thả ra.

“Mày đã la hét như lũ con gái ấy,” Carl bảo anh.

“Em sẽ mách bố.”

“Làm đi, rồi tao sẽ lại nhốt mày vào đấy.”

Audie hiện đã tỉnh lại, cảm giác như một người đột nhiên bị mù, hy vọng thế giới thình lình hiện ra với tất cả màu sắc và ánh sáng vốn có. Tiếng bánh xe nghiến xào xạo trên đường, khiến hông và vai anh rung rung. Cổ tay, mắt cá chân anh bị quấn chặt bằng băng dính, không khí nồng nặc mùi hỗn hợp giữa xăng xe và cơ thể. Anh cố không hoảng loạn và nhớ tới những khoảng thời gian vui vẻ - một trận đấu bóng chày ở trường trung học tranh giải vô địch trong khu vực, hai cú home run [58] đều biến mất phía sân trái. Anh đã nhảy lên, đấm vào không khí lúc vòng qua gôn đầu tiên, đập tay với đồng đội lúc về tới gôn nhà. Anh có thể thấy bố mình trên khán đài, tận hưởng những hàng vỗ tay khích lệ, còn các bậc phụ huynh khác thì đang la hét tên cầu thủ chơi hay nhất. Một hình ảnh mờ ảo khác dần dần hiện rõ - hội chợ toàn bang ở Dallas, pháo hoa nổ tung trên vòng đu quay khổng lồ và Butch Menzies cưỡi lên con bò thuộc giống Brahman, nặng khoảng ba trăm pound [59] có tên là Frenzy, dính như đỉa trên lưng nó trong khi nó lồng lộn, xoay tròn, dựng đứng và nhảy chồm chồm.

Chiếc xe dừng lại trong những khoảng thời gian đều đặn, có lẽ là vì dính đèn đỏ. Audie có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ radio: một bài hát thuộc thể loại đồng quê về anh chàng chăn bò cô đơn cùng người con gái đã làm tổn thương anh ta. Tại sao phụ nữ luôn bị đổ lỗi nhỉ, anh tự hỏi. Anh không cho rằng Belita là nguồn gốc tai họa của anh. Cô đã cứu anh, đã đưa con trai đi cùng trong vô vọng và cho anh lý do để tồn tại. Nếu không thì tại sao anh vẫn còn trên đời này?

Chiếc xe xô nghiêng lúc ra khỏi mép đường và nảy tưng tưng trên con đường đất lồi lõm. Bánh xe làm bắn lên những viên đá nhỏ, đập vào thân và gầm xe. Bánh xe dự phòng đang ở bên dưới người anh. Audie cuộn tròn như quả bóng, cố kéo tẩm thảm lót bằng sợi nylon ra, rồi vuốt lòng bàn tay quanh vành bánh xe được cố định bởi cái bu lông ở giữa và siết chặt bằng đai ốc có tai. Anh gắng vặn đai ốc, nhưng chiếc xe lắc lư khiến các khớp tay anh bị cứa vào cạnh kim loại sắc lẻm, xước cả da. Anh lại cố lần nữa, cảm thấy nó đang hơi lỏng ra, nhưng không thể nhấc lên vì phần lớn trọng lượng của anh đang đè lên nó. Vô dụng. Ngu ngốc. Anh không thể làm được. Anh tiếp tục cố gắng. Cảm giác vai trái như sắp đứt lìa.

Chiếc xe dần giảm tốc độ. Rồi dừng hẳn. Động cơ vẫn đang nổ. Tiếng bước chân giẫm trên nền đất và tiếng chốt bật lên. Cốp xe mở ra. Audie hít sâu thứ mùi tươi mát của không khí ban đêm trước khi để tâm tới gã đàn ông cao gầy in bóng trên bầu trời đêm và thân cây. Gã chụp cổ áo Audie, kéo lưng anh qua thành xe, ném xuống đất. Anh rên rỉ vì đau, nhưng vẫn ngoái đầu lại, nhìn đám cây cối gần nhất đang được bao phủ một lớp sáng bàng bạc từ đèn pha. Họ đang ở khoảng trống bên lề đường. Audie có thể nhận ra nền đá cũ từng là của một ngôi nhà hay nhà máy. cỏ dại mọc tràn lan trên đống đổ nát.

Gã cắt băng dính ở mắt cá chân cho anh, nhưng vẫn để nguyên ở cổ tay. Rồi gã mở cửa xe bên ghế phụ, lôi ra cái xẻng cùng khẩu súng săn nòng cỡ 12 gauge [60] đã bị cưa ngắn trước khi ra hiệu cho Audie bước đi, đẩy anh vào vùng ánh sáng. Họ di chuyển qua đám cỏ dại cao tới đầu gối. Một con chim bay vọt ra từ cành cây trên đầu, khiến gã vội vàng chĩa súng về phía tiếng động.

“Chỉ là một con cú thôi,” Audie lên tiếng.

“Mày là thằng quái nào - AI Gore [61] hả?”

Họ tới bãi đất cát phía sau tàn tích của ngôi nhà. Phần móng còn lại vẫn giữ nguyên cột bê tông chôn sâu trong lòng đất. Ở đầu một trong số những cây cột đó có gắn cái vòng sắt. Gã lấy ra một sợi xích, bắt Audie quỳ xuống. Gã xích cổ chân phải của anh, và khóa vào cột bê tông như xích một con chó. Sau đó cắt băng dính ở cổ tay anh, rồi lùi lại. Audie đứng lên, xoa bóp cổ tay trầy xước của mình. Cái xẻng nằm sát cạnh chỗ anh.

“Đào đi.”

“Để làm gì?”

“Chôn mày.”

“Sao tôi phải đào mộ cho mình chứ?”

“Vì mày sẽ không muốn sư tử núi, chó sói và lũ kền kền xâu xé thi thể của mày đâu.”

“Lúc ấy tôi chết rồi - cũng chả vấn đề gì.”

“Chính xác, nhưng nếu đào thì mày sẽ tận dụng được chút thời gian. Mày có thể cầu nguyện. Từ biệt mẹ mày cùng bạn bè. Mày sẽ không cảm thấy quá tệ vì sắp chết.”

“Đấy là quan điểm của riêng anh thôi.”

“Tao là một người tốt bụng đấy.”

Bước tới cạnh cái xẻng, Audie nắm lấy cán của nó bằng cả hai tay và ấn mũi xẻng vào lớp cát mềm. Anh có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch vào xương sườn cùng mùi chua loét bốc lên từ nách. Trong lúc đào xới, đầu óc anh vẫn tiếp tục hoạt động, đánh giá những được và mất nếu anh sử dụng hết sức lực. Sợi xích dài khoảng gần năm mét. Để thử các khả năng, anh kéo căng sợi xích hết cỡ và cảm thấy khối bê tông di chuyển nhẹ. Gã cao gầy đang ngồi trên một tảng đá, ngả lưng ra sau, hai chân duỗi thẳng, bắt chéo nhau, khẩu súng gác lên khuỷu tay trái.

Audie dừng lại, lau mồ hôi trên trán.

“Anh đã giết họ phải không?”

“Ai?”

“Người phụ nữ cùng con gái cô ấy.”

“Tao chả hiểu mày đang nói gì.”

“Ở khách sạn.”

“Ngậm mồm lại, tiếp tục đào đi.”

Mặt trăng ló ra từ sau đám mây, thân cây đổ bóng xuống mặt đất và tạo ra quầng sáng dìu dịu trên các ngọn cây. Cái lỗ đang dần sâu hơn, nhưng hai bên thành vẫn tiếp tục đổ sập xuống vì lớp đất sỏi thô và khô cong. Gã châm một điếu thuốc, dường như thở ra nhiều khói hơn là hít vào.

“Tôi chỉ đang hỏi xem có phải anh thích bắn phụ nữ và trẻ em hơn không,” Audie tiếp tục, cố thử vận may.

“Tao chưa bao giờ bắn bất kỳ phụ nữ hay đứa trẻ nào.”

“Anh làm việc cho ai?”

“Bất cứ ai trả tiền.”

“Tôi có thể trả anh nhiều tiền hơn. Anh không biết tôi là ai sao? Audie Palmer đấy. Anh chưa từng nghe nói về vụ cướp xe tải ở hạt Dreyfus à? Bảy triệu đô. Là tôi đấy.” Audie đổi chân. Sợi xích đập vào cột kêu leng keng. “Họ sẽ không bao giờ tìm ra số tiền đó.”

Gã cao gầy cười hô hố. “Họ đã cảnh báo là mày sẽ nói thế.”

“Đó là sự thật.”

“Nếu có tiền, mày đã không phải chui rúc trong các khách sạn rẻ tiền, bẩn thỉu và không mất mười năm trong tù.”

“Sao anh biết tôi ở trong khách sạn rẻ tiền, bẩn thỉu?”

“Tao xem thời sự. Đào tiếp đi.”

“Tôi có bạn bè và họ có thể trả tiền cho anh.”

Khẩu súng nhắm vào ngực Audie và hướng xuống thấp hơn. “Nếu mày không câm mồm, tao sẽ bắn gãy chân mày đấy. Mày có thể vừa đào vừa chảy máu. Đất cần được làm ẩm đấy.”

Điện thoại của gã đổ chuông. Gã vẫn chĩa súng vào Audie, trong khi thò tay vào túi lấy điện thoại. Audie cân nhắc xem liệu có nên hắt xẻng đất vào mắt gã. Có lẽ anh sẽ chạy được nếu đeo theo khối xi măng, nhưng sau đó thì sao?

Anh chỉ nghe được bập bõm cuộc nói chuyện.

“Ông gọi hắn lúc nào… hắn đang đến đây… hắn biết được bao nhiêu? Được. Chi phí tăng gấp đôi.”

Cuộc điện thoại kết thúc, gã bước tới miệng hố.

“Chưa đủ rộng.”

Moss làm theo chỉ dẫn, lái xe về phía đông, ra khỏi thành phố trước khi rời đường cao tốc, rẽ vào hàng loạt đường phụ ngày càng trở nên nhỏ hẹp và sụt lún. Cuối cùng anh tới một cánh rừng thông rậm rạp, chằng chịt những lối mòn và lòng suối khô cạn. Anh kiểm tra công-tơ-mét. Theo chỉ dẫn thì địa điểm đó cách lối rẽ cuối cùng khoảng ba dặm. Có vệt bánh xe mới trên nền đất. Anh từ từ tắt động cơ, đèn pha rồi về số không và thả xe lăn bánh xuống sườn đồi theo quán tính. Nhìn xuyên qua đêm tối, ánh mắt anh bắt được ánh sáng nhấp nháy ẩn hiện sau rặng cây.

Anh dừng lại, nhẹ nhàng mở cửa xe. Động cơ phát ra tiếng ping lúc nó nguội đi. Anh với lấy khẩu súng 45 ly dưới ghế, nhét vào sau lưng trước khi đóng nhẹ cửa xe khiến nó phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹt. Mắt dần quen với bóng tối lúc anh di dọc con đường, hướng về phía ánh sáng. Anh có cảm giác đây giống như một cuộc phục kích hơn là chuyển giao phạm nhân. Liếm môi, anh ngửi thấy mùi lá thông và nghe tiếng xẻng đâm vào đất.

Moss không phải tuýp người yêu thích vùng nông thôn. Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố, thích thú các cửa hàng tiện lợi xung quanh nhà hơn là nhìn ngắm lũ cừu non chạy nhảy trên đồng cỏ, hay lắng nghe cánh đồng lúa mì rì rào trong gió. Nông thôn có quá nhiều thứ vo ve, cắn đốt, trơn trượt hay gầm gừ, và đặc biệt nó vẫn đầy những kẻ cho rằng treo cổ người da đen được coi là một môn thể thao hợp pháp, nhất là các khu vực miền Nam.

Càng tới gần, anh càng nhìn rõ hơn. Một con sedan màu bạc đang đậu phía xa xa, chiếu đèn pha tới bãi đất cát khô cằn đầy cây bụi và cỏ dại. Có hai người: Một đang ngồi trên tảng đá, người kia đang đào đất.

Moss tìm một vị trí cao hơn, leo lên bờ dốc, chú ý từng chỗ đặt chân. Anh có thể nghe tiếng lưỡi xẻng đâm xuống và hất lên. Một hòn đá rơi ra từ dưới chân anh, tạo nên tiếng động nhỏ lúc nó lăn xuống bãi đất.

Gã đang ngồi bật dậy, nhìn chăm chăm vào bóng tối, tay siết chặt khẩu súng.

“Không phải cú,” gã lầm bầm.

“Có thể là bất cứ thứ gì,” người đang đào hố đáp lại. Moss nhận ra giọng nói đó. Audie Palmer. Trong ánh đèn pha sáng trắng, da Audie tái xám và những vết lõm dưới mắt trông như những vệt đen. Nhưng chính cặp mắt mới là thứ khiến Moss choáng váng nhất. Chúng đã từng tràn đầy năng lượng và sinh động, còn bây giờ trông chúng như ánh mắt của con thú sợ hãi hay một con chó bị đánh đập.

Moss nằm trên đỉnh dốc, lén nhìn ra từ giữa hai tảng đá vẫn còn hơi ấm ban ngày. Audie vẫn tiếp tục đào. Gã còn lại chính là tên gầy gò khốn khổ từng lởn vởn bên ngoài ngôi nhà mẹ Audie, gã cựu tù nhân với ánh mắt độc ác và chòm râu lố bịch. Gã dịch chuyển ra ngoài vùng ánh sáng, vung vẩy khẩu súng từ bên này sang bên kia.

“Có ai không?”

Moss co người lại, cạnh đá sắc cắt vào đầu gối và gan bàn tay anh. Anh nhặt một hòn đá, ném về phía trước như ném một quả lựu đạn. Gã cao gầy, chĩa súng về phía tiếng động, bắn ra một phát đạn mà trong không gian tĩnh lặng ấy, tiếng nổ vang như một quả đạn pháo.

Lúc tiếng ồn tan hết, anh đang nấp phía sau phần móng đổ nát của tòa nhà.

“Tôi biết anh ở đó,” gã hét lên. “Tôi không hại anh đâu.”

“Thế sao vừa rồi mày bắn tao?” Moss hỏi.

“Anh không nên rình mò như thế.”

“Tao được bảo là mày đang đợi tao.”

“Webter phải không?”

Audie không đào nữa. Anh nhìn chằm chằm phía con dốc, cố xác định vị trí giọng nói.

“Sao không giới thiệu tên anh trước?” Gã cao gầy chất vấn.

“Mày tỏ ra có chút hung hăng.”

“Tôi không làm hại anh.”

“Thế thì đặt súng xuống.”

“Sao tôi phải làm thế?”

“Vì mày sẽ được thấy mặt trời mọc vào ngày mai.”

Audie vẫn nhìn chăm chú lên sườn dốc. “Anh ra ngoài khi nào thế Moss?”

“Vài ngày trước.”

“Tôi không biết anh sẽ được tạm tha.”

“Tôi còn không biết nữa là.”

“Anh thế nào?”

“Tốt. Tôi đã xoay xở để gặp được mụ vợ già của tôi.”

“Tôi đoán là có nhiều chuyện mới mẻ, hay ho lắm nhỉ.”

Moss cười to. “Chúng tôi đã xé rách vài cái ga giường. Giờ tôi vẫn còn thấy đau đây này.”

Gã cao gầy càu nhàu. “Gì thế này - cuộc họp mặt giữa phụ huynh và giáo viên à?”

Moss phớt lờ gã.

“Này Audie! Người ta bảo cậu đã giết một phụ nữ và một đứa bé.”

“Tôi biết.”

“Cậu có làm không?”

“Không.”

“Tôi biết ngay mà. Sao cậu lại đào hố thế?”

Audie chỉ về phía gã cao gầy. “Anh ta bảo nó là một cái huyệt.”

Gã xen vào. “Tôi chỉ nghĩ cách làm cho hắn bận rộn trong lúc chờ anh đến thôi.”

“Anh ta còn bảo tôi phải đào to gấp đôi, đủ cho hai người đấy,” Audie nói to.

“Hắn đang nói linh tinh đó, anh bạn,” gã vội nói, chĩa súng vào Audie.

Moss suy tính bước tiếp theo trong lúc di chuyển dọc theo sườn dốc để nhìn gã ta rõ hơn. Anh ngó ra từ rìa một tảng đá, cố không in bóng lên nền trời, vẫn chĩa thẳng khẩu 45 ly sẵn sàng nhả đạn, nòng súng hơi run run vì nắm báng súng quá chặt. Từ khoảng cách này, anh không chắc sẽ bắn trúng cái gì, trừ khi ăn may.

“Anh sẽ mang hắn đi, hay thế nào?” Gã cao gầy nói to, giọng gã như nảy trên những ngọn cây một cách kỳ lạ.

“Mẹ kiếp, chúng ta cần nói chuyện đã,” Moss đáp. “Mày đặt súng xuống trước, được không? Tao sẽ nói chuyện thoải mái hơn nếu không bị một khẩu súng chĩa vào người.”

“Làm sao tôi biết anh có súng hay không?”

“Tao hứa danh dự đấy.”

Gã cao gầy di chuyển vào vùng sáng của đèn pha. Gã giơ khẩu súng lên quá đầu và đặt nó lên mui con Camry. Rồi giơ hai tay không lên. “Tôi đặt nó xuống rồi.”

“Mày không nói dối như trẻ con chứ?”

“Không, anh bạn.”

“Tao đề nghị mày đừng gọi tao như thế. Chúng ta không phải bạn bè.”

Moss nhét khẩu 45 ly vào thắt lưng, đứng dậy, phủi bụi bẩn ở vạt áo sơ mi. Anh trượt xuống sườn dốc, không rời mắt khỏi gã cao gầy hay khẩu súng.

Audie cảm thấy các múi cơ ở cổ anh bắt đầu co thắt. Anh cố gắng suy đoán tại sao Moss lại được thả ra và anh ấy đang làm gì ở đây. Và khi anh đang cúi xuống, xoa bóp cổ chân, chỗ bị dây xích cọ xát vào thì gã cao gầy bắt anh nhảy vào hố.

“Không.”

“Tao sẽ bắn mày đấy.”

“Vì sao?”

Moss vẫn còn cách khoảng năm mươi thước. Audie không nhìn rõ bóng dáng anh, nhưng có thể nhận ra anh đang di chuyển. Moss dịch lại gần cái cột bê tông, nhặt sợi xích lên, quấn nó vào tay bên kia như một cái thòng lọng.

Lúc này hai người kia đang ở rất gần. Moss lấy khăn tay ra, lau trán bằng tay trái. Tay phải anh đang chống ở hông. Gã cao lớn châm một điếu thuốc, đứng quay lưng về phía đèn pha, để nó rọi thẳng vào mắt Moss.

“Sao hai người lại biết nhau?” Gã hỏi.

“Bọn tao quen biết lâu rồi,” Moss trả lời.

“Anh đỗ xe ở đâu?”

“Ở sườn núi đằng kia.”

Cả hai im lặng hồi lâu. Gã cao gầy phá vỡ bầu không khí trước. “Giờ chúng ta sẽ làm thế nào?”

“Mày giao Audie cho tao, rồi biến đi.”

“Anh đang đề nghị hay ra lệnh cho tôi đấy?”

“Nếu nó khiến mày cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ bảo mọi người là tao đề nghị mày.” Moss liếc nhìn dây xích ở chân Audie. “Tao cần chìa khóa.”

“Dĩ nhiên.”

Gã cao gầy ra vẻ thò tay vào túi quần phía sau. Rồi rút khẩu súng ngắn giắt ở thắt lưng ra. Tận dụng cơ hội của mình trong chớp mắt, Audie vội quăng sợi xích, nó tạo thành một đường cong trong không khí rồi bật trở lại, đập vào tay đang cầm súng của gã. Vòng xích vọt qua đầu Moss, đập vào thứ gì đó còn cứng hơn cả xương làm bắn ra tia lửa. Phát súng thứ hai có vẻ nhắm thẳng vào mục tiêu hơn, nhưng Moss đã kịp nấp sau tảng đá. Vì thụp xuống quá nhanh, đầu gối anh bị trẹo, miệng lầu bầu nguyền rủa và bắn trả loạn xạ. Hai người bọn họ đang bắn nhau.

Audie quấn lại dây xích vào bắp tay, cúi xuống ôm lấy cột bê tông, kinh ngạc về trọng lượng của nó. Rồi anh loạng choạng chạy về phía chiếc xe, ôm cục bê tông như đang mang bụng bầu nặng, tin chắc mình có thể trúng đạn vào lưng bất cứ lúc nào. Axít lactic [62] đang được chuyển hóa trong cơ bắp khiến cánh tay đau nhức, nhưng anh vẫn tiếp tục chạy cho đến khi tới được chỗ cái xe. Anh quăng khối bê tông xuống, vớ lấy khẩu súng săn, lên đạn bằng một tay và nhắm thẳng qua mui xe.

Tuy nhiên, gã cao gầy đã kịp nhìn thấy anh ở khoảnh khắc cuối cùng và lăn vào trong hố. Audie nhắm vào cả hai để giữ họ tiếp tục bắn nhau. Kế tiếp là sự im lặng, ngoại trừ hơi thở dồn dập và mạch máu đập thình thịch trong tai Audie.

“Cậu hạ được hắn chưa?” Moss hét to.

“Tôi sẽ hạ cả hai người các anh,” Audie đáp lại.

“Tôi tới để giúp cậu.”

“Để rồi xem.”

Audie nhô lên, nhòm qua cửa kính, xem xét bên trong xe. Động cơ vẫn đang chạy.

“Được rồi, tôi sẽ cho anh biết chuyện gì tiếp theo, tôi sẽ lái xe rời khỏi đây và chẳng bận tâm nếu hai người có giết chết nhau.”

“Mày đang ở phía sau bánh xe, tao sẽ bắn mày,” gã cao gầy xen vào.

“Anh có thể thử, nhưng khẩu súng này có khả năng nhắm trúng anh hơn đấy.” Audie nhìn xuống cổ chân. “Chìa khóa đâu?”

“Còn lâu tao mới đưa.”

“Được thôi.”

Audie cúi xuống, ôm khối bê tông lên. Anh mở cửa xe, đặt nó vào bên trong, rồi trườn qua, ngồi vào sau tay lái.

Gã cao gầy la hét bảo Moss làm gì đó đi.

“Tao nên làm gì đây?”

“Bắn hắn.”

“Mày đi mà bắn.”

“Hắn đang đi xa rồi.”

“Tao sẽ bắn Audie nếu mày cho tao biết tại sao cần đào hố đủ rộng cho hai người?”

“Như đã nói, tôi chỉ cố làm cho hắn bận rộn thôi.”

Audie quay đầu chiếc Camry. Anh đèn pha xoay tròn trên mặt đất, từ cái hố mà gã cao gầy đang trốn, quét qua đống đổ nát nơi Moss đang ẩn nấp, rọi vào con đường mòn ra khỏi rừng thông. Anh chờ đợi tiếng súng nổ, tiếng kính vỡ.

Không có chuyện gì xảy ra. Anh hít sâu. Thở ra. Mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.

Đám mây bụi cuốn vào rừng cây lúc Moss nghe thấy tiếng động cơ tăng số và bánh xe nghiến lạo xạo trên lớp đá dăm.

“Sao, anh bạn, giờ thế nào?”

“Tao sẽ bắn mày và chôn luôn trong cái hố đấy.”

“Sao anh lại cho là tôi sẽ không bắn anh.”

“Mày hết đạn rồi.”

“Ý tưởng hay đấy.”

“Tao đếm rồi.”

“Đầu óc anh như rác ấy. Có thể tôi còn băng khác. Có thể tôi đã nạp thêm rồi.”

“Tao không nghĩ thế đâu.”

“Có lẽ chính anh mới hết đạn và đang cố lừa gạt tôi.”

“Có lẽ thế.”

Moss đứng dậy, đầu gối đau nhói. Anh khập khiễng đi ra từ sau tảng đá, tiến về phía gã cao gầy, chỉ thấy bóng dáng gã nằm trên cái hố mới đào. Mặt trăng kịp thời xuất hiện, giúp anh nhìn rõ hơn.

“Chúng ta là đồng bọn,” gã vội nói. “Cả hai đều muốn kết thúc vụ này. Bỏ súng xuống đi.”

“Tao không phải kẻ hết đạn.”

“Anh cứ nói thế, nhưng chắc gì đã đúng.”

Moss tới đủ gần để nhìn rõ bộ râu quái đản của gã. “Mày định làm gì tao và Audie?”

“Tôi định giao hắn cho anh.”

Moss nâng khẩu 45 ly lên. “Tao muốn câu trả lời thẳng thắn hoặc não mày sẽ bay ra từ phía sau đầu.”

Gã cao gầy vẫn đang nhắm vào Moss, kéo cò và nghe một tiếng tạch ngu ngốc. Gã chán nản thả khẩu súng xuống.

“Quỳ xuống! Vòng tay ra sau đầu!” Moss nói, vẫn đứng trên miệng hố. Anh đi vòng quanh người đang quỳ bên dưới. “Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao.”

“Được rồi, được rồi, tôi được yêu cầu phải giết anh… kiểu như có chuyện gì đó chưa giải quyết được.”

“Ai ra lệnh?”

“Tôi không biết ông ta. Ông ta đưa cho tôi một chiếc điện thoại.”

“Mày đang nói dối hả?”

“Không, thề có Chúa.”

“Mỗi khi người ta lôi Chúa ra để thề có nghĩa là họ đang nói dối.”

“Không, thề với anh.”

“Điện thoại đâu?”

“Trong túi tôi.”

“Quăng nó cho tao.”

Gã cao gầy thu một tay về, lấy điện thoại ra. Gã ném nó cho Moss. Chiếc điện thoại có cùng kiểu dáng và nhãn hiệu ghê tởm, giống hệt chiếc của anh.

“Gã đó trông như thế nào?”

“Tôi không trông thấy mặt ông ta.”

Moss nheo một mắt, nhìn thẳng hướng cánh tay anh, ngón tay chạm vào cò súng.

“Anh định làm gì?” Gã cao gầy sợ hãi.

“Tao vẫn chưa quyết định.”

“Nếu thả tôi đi, anh sẽ không bao giờ trông thấy tôi nữa. Tôi sẽ không truy tìm Audie Palmer. Anh có thể tự mình bắt hắn

“Nằm xuống hố.”

“Làm ơn, đừng làm thế.”

“Nằm xuống.”

“Tôi còn có mẹ. Bà ấy đã bảy sáu tuổi rồi. Bà bị lãng tai và không nhìn rõ lắm, nhưng tôi vẫn gọi điện cho bà mỗi buổi tối. Đó là lý do tại sao tôi không làm hại mẹ của Audie. Tôi được yêu cầu phải đe dọa bà ấy, nhưng tôi không làm được.”

“Câm miệng, tao đang nghĩ.” Moss nói. “Một phần trong tao bảo nên bắn mày, nhưng đó chính là lý do tại sao tao gặp rắc rối. Mỗi lần đứng trước Ban ân xá, vị chủ tọa lại hỏi tao có cảm thấy hối hận về tội lỗi của mình không, và mỗi lần đặt tay lên trái tim mình, tao bảo ông ấy rằng bây giờ tao đã là một con người khác, thận trọng hơn, khoan dung và ít nóng giận hơn. Nếu giờ bắn mày, tao sẽ tự biến mình thành kẻ nói dối. Vả lại còn một vấn đề nữa.”

“Là gì?”

“Tao hết đạn rồi.”

Moss mau lẹ vung tay, báng súng đập mạnh vào thái dương gã cao gầy khiến nước bọt bắn ra khỏi miệng gã. Cơ thể gã đổ thẳng vào trong hố, phát ra một tiếng uỵch. Gã sẽ tỉnh dậy vào sáng hôm sau với một vết sưng và một ký ức tệ hại, nhưng chí ít gã vẫn sẽ tỉnh.