Chương 38
Ra đến đường lớn, chiếc Camry cũng chỉ là một phương tiện bình thường đang trong cuộc hành trình bình thường mà thôi. Audie nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay, cố cưỡng lại mong muốn lái xe thật nhanh vì nó có thể khiến anh bị chú ý. Anh liên tục nhìn gương chiếu hậu, luôn có cảm giác bị theo dõi, hay mỗi ánh đèn pha đang tới đều là vì anh, truy tìm anh, chiếu sáng tâm hồn anh. Đến một đoạn, anh rẽ ra khỏi đường nhựa, chạy ngang một chuồng gia súc với bầy ngựa đang gặm cỏ trên đồng và một bồn chứa nước. Leo lên đỉnh dốc, anh thấy bóng dáng một ngôi nhà với các cửa sổ tắt đèn cùng hàng lan can vui mắt bao quanh hiên. Anh kéo khối bê tông ra từ dưới ghế phụ, đặt sợi xích lên rìa một tảng đá. Ấn nòng súng vào mắt xích rồi quay mặt đi trước khi bóp cò. Tiếng nổ làm tai anh đau nhói và bị một mảnh vỡ bắn vào sau đầu. Anh ném sợi xích còn bốc khói đi.
Ngồi vào xe, anh quay lại con đường bốn làn xe và nghĩ về Moss. Lúc mới nhìn thấy, Audie đã muốn lao qua đám cỏ dại và ôm chầm lấy anh ấy. Anh muốn nhảy nhót xung quanh Moss, cười đùa vui vẻ, sau đó họ sẽ cùng nhau uống say và kể lại những chuyện đã xảy ra. Cùng hồi tưởng lại năm tháng trong tù đã trở thành dĩ vãng, những người đã chết nhưng vẫn luôn sống cùng họ, nhảy nhót và hòa nhịp đập với trái tim họ mạnh đến nỗi hai người phải uống thêm một chầu nữa để bình ổn cảm xúc.
Trong tù, Moss được gọi là “người bạn lớn” vì anh ấy có cơ bắp cùng uy tín đủ giúp anh làm chủ và hòa giải các cuộc cãi vã hằng ngày. Moss không đòi hỏi danh tiếng hay lợi dụng hoàn cảnh của mình. Đôi lúc Audie rất muốn được hoán đổi vị trí với Moss vì anh luôn mong muốn được kết giao với mọi người - những người không muốn đánh hay giết anh.
Moss đang làm gì ở bên ngoài nhà tù và làm thế nào anh ấy tìm ra anh trong khu rừng này? Anh ấy vẫn còn là bạn anh hay đang làm việc cho người khác?
Nhìn chằm chằm vạch kẻ phân làn màu trắng trên đường, Audie cảm thấy mình đang bị tác động bởi cảm giác xấu hổ, tội lỗi và sự tức giận khôn nguôi. Kế hoạch bị đổ vỡ. Anh vẫn luôn hình dung ra Cassie và Scarlett với khuôn mặt sống động, tươi cười, giờ thì họ đã chết vì dính líu đến anh. Dù không phải người nổ súng, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm. Anh là kẻ chạy trốn. Bị đập liên hồi như hình nộm chứa kẹo. Nện thẳng tay. Bị đánh. Bị đâm. Bóp cổ. Thiêu. Còng chân. Họ còn có thể làm gì hơn được nữa?
Audie chưa bao giờ mang trong mình nỗi thù hận, bởi vì khi người ta căm ghét mãnh liệt thứ gì đó thì nó thường cũng chính là thứ họ căm ghét nhất ở bản thân. Nhưng từ khi mất đi Belita, nỗi tức giận dường như đã trở thành cảm xúc thường trực nhất của anh, giống như một lập trình được mặc định trên máy móc. Anh biết nó bắt đầu từ bao giờ: Đêm Giao thừa năm 2003, khi mà tương lai đã hiển hiện trước mắt và buộc anh phải đưa ra quyết định.
Urban quyết định tổ chức một bữa tiệc và Audie mất nhiều tuần để chạy việc vặt, chọn nhà cung cấp thực phẩm, sắp đặt bàn ghế cũng như nhận bưu kiện. Thêm nhiều người khác tới phụ giúp chuẩn bị. Các khu rạp được dựng trong vườn và dây đèn màu được giăng mắc khắp các cành cây cho đến khi cây cối lấp lánh như những chòm sao. Nhà cung cấp thực phẩm đưa từng xe tải đồ ăn tới và dựng một khu bếp tạm thời. Một con lợn sữa bị xuyên qua cọc kim loại, gác trên đống than, lớp mõ xèo xèo, chậm rãi nhỏ giọt.
Audie đã không gặp Belita kể từ ngày Giáng sinh, khi anh đưa cô đi lễ. Cô không cho phép anh vào nhà thờ, cũng không cho anh chạm vào cô sau đó vì hôm ấy là ngày lễ thánh, cô giải thích, có thể Chúa đang nhìn. Audie không lấy làm phiền lòng. Anh đã khám phá ra một thú vui thưởng ngoạn cơ thể Belita mà không cần chạm vào. Anh biết rõ từng centimet trên người cô, vì vậy anh chỉ cần nhắm mắt lại, hình dung ra phần hõm mịn màng trên vai, chỗ xương quai xanh của cô và tưởng tượng lưỡi anh đang lướt qua những nơi đó. Anh có thể cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn và nghe thấy hơi thở dồn dập của cô lúc ngón tay anh dạo nhạc trên người cô.
Về sau, Belita đã kể cho Audie nghe cuộc trò chuyện giữa cô với Urban ngay trước bữa tiệc đêm Giao thừa. Cô ngồi ở bàn trang điểm, quan sát Urban qua gương khi ông ta mở cái hộp lót nhung và lấy ra sợi dây chuyền có mặt làm bằng ngọc mắt mèo màu lửa, bao quanh là những hạt kim cương nhỏ.
“Đêm nay tôi sẽ giới thiệu em với mọi người,” ông ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Ông sẽ giới thiệu như thế nào?”
“Tôi sẽ nói em là bạn gái của tôi.”
Cô vẫn nhìn ông ta chăm chú. Hai má ông ta từ từ nóng lên.
“Đó là điều em muốn phải không?”
Cô không đáp.
“Tôi không thể cưới em. Hai lần đổ vỡ, em hiểu chứ, nhưng em sẽ có tất cả mọi thứ mà một người vợ xứng đáng được nhận.”
“Con trai tôi thì sao?”
“Nó sẽ hạnh phúc với nơi nó đang ở. Em vẫn có thể gặp nó mỗi cuối tuần.”
“Tại sao thằng bé không thể tới đây?”
“Mọi người sẽ dị nghị.”
Bữa tiệc bắt đầu lúc hoàng hôn. Công việc của Audie là hướng dẫn khách mời đi qua cổng đá lớn và đánh xe vào chỗ đậu. Phần lớn đều là xe hơi đắt tiền. Nhãn hiệu châu Âu. Anh có thể thấy Urban hòa lẫn vào đám khách mời, bắt tay, cười đùa, đóng vai trò một ông chủ vui tính. Lúc mười một giờ, Belita mang cho ông ta một đĩa thức ăn. Bộ váy lụa của cô có một lớp ren màu đen mờ mờ che khuất phía trên ngực, dường như phô bày tất cả đường cong của cơ thể. Chiếc váy hờ hững, mỏng manh, nhẹ hơn cả không khí, trông như bất kỳ lúc nào cũng có thể trượt xuống, nó mềm mại như nước quấn quanh gót chân cô.
“Vậy hãy cưới anh,” anh nói.
“Em sẽ không cưới anh đâu.”
“Tại sao chứ? Anh yêu em. Anh nghĩ là em cũng yêu anh.”
Cô lắc đầu, ngoái nhìn qua vai về phía bữa tiệc. “Em không nhớ lần cuối cùng mình khiêu vũ là khi nào.”
“Anh sẽ nhảy với em.”
Cô buồn bã vuốt má anh. “Anh phải ở lại chỗ này.”
“Anh có thể gặp em sau bữa tiệc không?”
“Urban sẽ muốn em.”
“Ông ta sẽ say rượu. Em có thể lẻn ra.”
Cô vẫn lắc đầu.
“Anh sẽ chờ em ở gần cổng,” Audie nói với theo lúc cô bước đi.
Anh dành cả buổi tối hôm đó lắng nghe tiếng nhạc và theo dõi Belita khiêu vũ, mái tóc cô búi lên, cằm ngẩng cao, hông chuyển động mềm mại như nước, mọi gã đàn ông đều bị hấp dẫn bởi cô như lũ bướm đêm bị cuốn hút bởi ánh đèn bên hiên nhà.
Lúc nửa đêm, anh nghe bài hát Auld Lang Syne và ngắm pháo hoa nổ tung thành những hình cầu với vô số giọt ánh sáng rơi xuống sườn núi, khiến lũ chó nhảy dựng lên, sủa ầm ĩ.
Những vị khách cuối cùng rời đi lúc bốn giờ sáng. Urban vẫy tay tạm biệt họ. Ông ta đã say rượu, lắc lư. Rồi Audie đóng cổng, thu thập những vỏ rượu rỗng bị vứt dọc lối đi.
“Cậu có buổi tối vui vẻ chứ?” Urban hỏi.
“Với việc đánh xe hả?”
Ông ta cười vang, khoác vai Audie. “Sao cậu không tới Pleassure Chest nhỉ? Chọn lấy một cô nàng. Tôi sẽ thanh toán.”
“Chúc mừng năm mới,” Audie nói.
“Cậu cũng thế, chàng trai.”
Anh đứng ngoài cổng chờ Belita. Cây cối trong vườn vẫn lấp lánh ánh đèn như trong chuyện cổ tích. Một tiếng trôi qua. Rồi hai tiếng. Cô vẫn chưa đến. Trong tay có chìa khóa, Audie lẻn vào từ cửa phía sau của căn nhà, rón rén đi dọc hành lang vào phòng Belita, cởi quần áo và trườn vào giường, không muốn đánh thức cô. Nhưng thay vì chạm vào làn da cô, anh chỉ nắm vạt váy ngủ của cô, quan sát ngực cô phập phồng theo hơi thở, gần như không một tiếng động.
Rồi anh ngủ thiếp đi.
Cô gần như đánh thức anh ngay sau đó. “Anh phải đi mau.”
“Tại sao?”
“Ông ấy đang đến.”
“Làm sao em biết.”
“Em chỉ biết thôi.”
Cô nhìn ra cửa. “Anh để cửa mở à?”
“Không.”
Lúc này nó đang mở toang, tối tăm.
“Ông ấy đã thấy chúng ta.”
“Em không thể chắc chắn như thế.”
Cô đẩy Audie xuống giường, giục anh mặc quần áo. Anh len lén rời khỏi ngôi nhà, đi chân trần, cầm theo tất và giày. Anh nghe tiếng radio vang ra từ một căn phòng. Mùi cà phê. Anh lẻn ra khỏi bếp, xuống bậc thang và rón rén nhảy loi choi trên lớp sỏi rải trên lối đi.
Audie lái xe về phòng mình. Đó là ngày đầu năm mới, các con phố gần như vắng tanh. Lác đác mấy chiếc xe đậu bên ngoài quán bar. Vài cô gái chắc được trả thêm tiền ngoài giờ, Audie thầm nghĩ.
Vừa bước qua cánh cửa phòng, anh đã bị đẩy ngã từ phía sau. Ba gã đè anh xuống. Băng dính quấn quanh đầu, ngang miệng và mắt anh, tiếng kéo băng dính rít lên như bị xé ra từ ống chỉ. Anh bị trùm kín đầu và lôi xuống cầu thang, nhét vào ghế sau ô tô. Anh nhận ra giọng nói của bọn chúng. Urban lái xe, còn hai đứa cháu họ của ông ta đang kèm chặt hai bên Audie. Anh chỉ biết tên gọi tắt của chúng là J.C và R.D và nhận ra kiểu quần bò bó sát cùng áo sơ mi dập nút đồng giống nhau của chúng. Chúng cũng để râu ria lởm chởm theo kiểu mà các tạp chí đã từng gọi là mốt, nhưng Audie ngờ rằng để lôi cuốn người đồng tính hơn là hấp dẫn phụ nữ.
Miệng Audie khô đắng và cảm thấy da mặt đang co rúm. Urban đã biết. Làm sao ông ta biết được? Ông ta nhìn thấy họ ngủ với nhau. Thôi thúc mạnh mẽ nhất là chối phăng tất cả. Rồi anh nghĩ tới khả năng sẽ quỳ gối và thừa nhận mọi chuyện. Anh sẽ chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình. Anh sẽ chấp nhận trừng phạt miễn là Belita được tha tội.
Audie cố đếm các điểm rẽ, nhưng quá nhiều. Một gã cháu đùa cợt với gã còn lại. “May cho nó là không phải ở Mexico, nếu không người ta sẽ tìm thấy đầu nó trong một cái rãnh.”
Chiếc xe rẽ ra khỏi đường đi. Các vết lún quá sâu làm gầm xe đập vào mặt đất và bánh xe trượt vào ổ gà. Xe dừng lại. Cửa mở. Anh bị kéo ra ngoài và bị ép phải quỳ xuống.
Urban nói: “Chúng ta không thể chọn thời điểm được sinh ra, cậu bé, nhưng thời điểm chết đi thì có thể được xác định bởi một viên đạn, hoặc một vài sự can thiệp chết người khác.”
Ông ta kéo mũ trùm đầu ra, ánh sáng đột ngột đâm vào mắt Audie. Anh chớp mắt cho đỡ nhức và nhìn thấy bức tường đã bị đẽo lung tung của một mỏ đá cùng lớp nước dưới đáy, tạo thành một cái hồ nhỏ, còn đen hơn cả hồ nước thải.
Lớp băng dính được xé đi, giật cả tóc và da của anh. Urban đã lấy mất ví của Audie. Ông ta lôi ra một giấy phép lái xe, thẻ an sinh xã hội, ném chúng xuống đất. Ông ta tìm thấy một bức ảnh Belita ngồi trong lòng Audie được chụp trong tiệm ảnh ở Sea World. Urban ném bức ảnh xuống nước, nó xoay tròn như chiếc lá, bị cơn gió đưa đẩy trên mặt nước. Rồi ông ta ngồi xổm xuống cạnh Audie, đặt hai tay lên đầu gối.
“Cậu có biết tại sao cậu lại ở đây không?”
Audie không trả lời. Urban ra hiệu cho hai gã cháu kéo Audie đứng lên. Urban đấm thật mạnh vào vùng bụng, phía dưới xương sườn khiến cả nửa người trên của Audie gập xuống và anh phải kêu lên đau đớn.
“Mày nghĩ là mày thông minh hơn tao hả,” Urban chất vấn.
Audie há mồm ra thở và lắc đầu.
“Mày cho tao là một trong số những thằng Nam Mỹ gốc Tây Ban Nha ngu dốt, không phân biệt nổi thật hư hả?”
“Không,” Audie thở hổn hển.
“Tao đã tin tưởng mày. Tao đã cho mày ở cạnh tao.”
Giọng Urban run run và mắt ông ta sáng rực. Ông ta gật đầu với gã cháu, ra hiệu kéo Audie tới mép nước, bắt anh quỳ xuống. Audie có thể thấy bóng mình phản chiếu trên bề mặt bằng phẳng, sáng như thủy tinh, nhận ra mình đã già đi nhanh chóng chỉ trong vài giây. Anh thấy bố anh đầu tóc trắng xóa. Mặt nhăn nheo. Thất vọng. Hối tiếc.
Mặt anh chạm vào mặt nước, hình ảnh đó tan biến. Anh cố vùng vẫy thoát khỏi tay chúng, nhưng chúng càng ấn đầu anh xuống sâu hơn. Chân anh đá lung tung, mồm cố ngậm lại, song chẳng mấy chốc cơ thể anh gào thét đòi không khí và não anh phản ứng theo bản năng. Anh hít vào, phổi đầy nước. Bọt nước thoát ra từ miệng, trôi qua mắt anh. Đầu anh bị giật lên. Anh ho và thở phì phò, miệng mở ra, đóng vào hệt một con cá đang hấp hối. Chúng lại ấn anh xuống, đè cả người lên gáy, ấn đầu anh sâu tới nỗi trán anh gần chạm đáy. Càng vùng vẫy, anh càng nhanh mất sức hơn. Anh bám vào chân và thắt lưng chúng, cố bò lên người chúng như một người đàn ông đang bám vào dây leo trên vách đá.
Anh mất ý thức và không biết được kéo ra khỏi nước từ lúc nào. Đến khi nhận ra thì anh đang nằm sấp, phun nước phì phì, cả người nặng trĩu. Urban ngồi cạnh, đang vỗ vỗ lưng anh như một người cha. Ông ta ghé sát mặt, hơi thở nhẹ như lông chồn trên mặt anh.
“Tao đã cho phép mày bước vào nhà tao, ăn cơm của tao, uống rượu của tao… Tao đối xử với mày như con trai. Tao đã định nhận mày làm con nuôi. Nhưng mày lại phản bội tao.”
Audie không trả lời.
“Mày có biết câu chuyện về Oedipus [63] không? Ông ta đã giết cha mình rồi cưới mẹ ruột và gây ra thảm họa cho vương quốc của ông ta, chỉ vì lời tiên tri lúc ông ta được sinh ra. Vị vua già đã cố ngăn cản lời tiên tri đó. Nhà vua ra lệnh vứt con mình ở sườn núi, nhưng một người chăn cừu đã cứu sống và nuôi dưỡng đứa trẻ, vì vậy Oedipus đã lớn lên và hoàn thành lời tiên tri đó. Tao không tin những câu chuyện thần thoại như thế, nhưng tao biết vì sao nó tồn tại mãi mãi. Có lẽ vị vua già nên giết chết Oedipus. Có lẽ gã chăn cừu chỉ nên quan tâm chuyện của mình.”
Urbam túm cổ Audie chặt hơn. “Belita đã yêu tao cho đến khi mày xuất hiện. Tao đã cứu cô ta. Dạy dỗ cô ta. Cho cô ta cơm ăn áo mặc và một mái nhà.” Ông ta phẩy phẩy tay. “Tao đã có thể nhét đầy ma túy vào bụng cô ta và bắt cô ta qua lại biên giới, nhưng tao đã cho phép cô ta ngủ trên giường của mình.”
Ông ta nhìn hai gã cháu rồi lại nhìn Audie, cao giọng. “Nếu nhìn thấy mày lần nữa, tao sẽ giết mày. Nếu mày còn lởn vởn quanh Belita, tao sẽ giết cả hai. Nếu mày muốn làm một kẻ tử vì đạo, tao sẽ cho mày toại nguyện. Nếu mày muốn chết như Romeo và Juliet, tao có thể giúp. Nhưng nó sẽ không kết thúc nhanh chóng đâu. Tao có vài tay đàn em, có thể giữ một người sống sót nhiều tuần dù có khoan lỗ qua xương, đổ axít lên da, móc mắt, cắt đứt gân tay gân chân. Chúng rất thích thú việc đó. Với chúng, chuyện đấy hoàn toàn tự nhiên. Mày sẽ cầu xin được chết, nhưng còn lâu. Mày sẽ từ bỏ tất cả những điều mày đã từng tin tưởng. Mày sẽ tiết lộ hết bí mật. Mày sẽ van nài, cầu xin và hứa hẹn, nhưng chúng sẽ không nghe đâu. Hiểu chưa?”
Audie gật đầu.
Urban nhìn mu bàn tay, kiểm tra chỗ da bị xước, rồi quay đi, bước về phía chiếc xe.
Audie gọi với theo. “Tiền của tôi.”
“Nó được coi như khoản bồi thường.”
“Đồ đạc của tôi thì sao?”
“Tao hy vọng chúng dễ cháy.” Urban mở cửa xe, với lấy áo khoác từ ghế, nhún vai và kéo mạnh tay áo. “Nếu là mày, tao sẽ quên Belita đi. Cô ta bị sử dụng còn thường xuyên hơn một cái bao cao su trong tù đấy.”
“Vậy hãy để cô ấy đi.”
“Ý mày là gì?”
“Tôi yêu cô ấy,” Audie buột miệng.
“Thật là một câu chuyện cảm động.” Urban đáp. Ông ta ra hiệu cho hai gã cháu, hai tên vung chân đá vào Audie. Một tên đá trúng bụng, tên kia đá trúng lưng anh. Cơn đau khiến anh có cảm giác như ruột bị đứt ra.
“Sống cho thật tốt,” Urban nặng nề nói. “Hãy biết ơn tao.”