Chương 40
Ẩn náu trong rạp chiếu phim Old Granada, Audie cuộn tròn cố gắng ngủ, nhưng anh lại mơ thấy con sông Trinity vào một ngày mưa bão hàng chục năm trước. Đứng sát mép nước, anh nhìn xoáy vào lòng sông lúc tia sét xuất hiện và nứt ra từ đám mây tối đen phình to phía trên đầu anh. Đột nhiên một bộ xương từ từ nổi lên trên mặt nước, mang theo một cơn sóng đen xì. Giữa lồng ngực là một sinh vật giống như hải cẩu với hàm răng trắng ớn, sắc nhọn. Bị mắc kẹt. Nó đang gào thét đòi được giải thoát. Bộ xương lại chìm xuống nước, để lại những gợn sóng. Vài thứ khác nổi lên từ lòng sông, những nỗi kinh hoàng mới ào ra từ bóng tối, đòi được tự do.
Anh bừng mở mắt, tiếng thét câm nín trong cổ họng. Audie ngồi thẳng dậy và vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua mảnh gương vỡ, không nhận ra nổi bản thân, cái bóng hốc hác này, trò đùa này, kẻ bất hạnh này nữa…
Đêm trôi qua. Audie tựa lưng vào bức tường ẩm ướt và liệt kê những thứ anh cần. Những người khác có lẽ đã chạy trốn. Họ có thể bán đồng hồ, răng vàng, một quả thận; có thể bắt xe bus tới Mexico hay Canada; làm việc trên tàu chở hàng hoặc đi tới Cuba. Có lẽ anh ao ước sự hủy diệt của bản thân, mặc dù Audie rất hoài nghi mình liệu có đủ tư cách đạo đức cần thiết để nhận được cái chết như mong muốn hay không.
Anh còn cần thứ gì nữa nhỉ?
Băng dính
Túi ngủ
Sim điện thoại
Nước
Anh nhớ mình cũng đã từng lập một bản danh sách tương tự, để xoa bóp vết bầm tím khắp người sau khi bị hai gã cháu Urban đánh đập và yêu cầu anh không được gặp lại Belita nữa. Anh đã thuê một nhà trọ rẻ tiền gần biên giới Mexico, nằm trên giường như một bệnh nhân chờ đợi được chăm sóc. Thỉnh thoảng lại lết vào nhà tắm, nhổ máu ra bồn rửa, xem xét chiếc răng bị gãy. Ngày thứ tư, anh đã mất một tiếng đồng hồ đi bộ qua hai dãy nhà để tới hiệu thuốc và cửa hàng rượu, nơi anh mua thuốc giảm đau, thuốc chống viêm, túi chườm lạnh cùng một chai whiskey ngô.
Anh vật vờ trở lại nhà nghỉ dưới tác dụng của hàng đống thuốc và rượu. Trên đường đi, anh nghĩ là mình đã nhìn thấy Belita. Cô đang đi về phía anh, chiếc váy bay phần phật rồi lại lập tức dính chặt vào chân cô. Tóc cô được vén ra sau, cố định bằng một chiếc kẹp mà anh biết nó được làm từ mai rùa vì đó là đồ vật duy nhất còn sót lại trong chuyến hành trình của cô từ El Salvador.
Dáng đi của cô rất thanh lịch, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao. Người đi bộ dường như đều nhường lối cho cô, tránh sang bên và mỉm cười với cô. Cô chỉ còn cách khoảng năm mươi thước lúc anh gọi cô. Anh cố chạy thật nhanh, gọi tên cô lần nữa. Nhưng cô không dừng lại hay lỡ nhịp bước nào.
“Belita,” anh gào lên to hơn và cô cũng đồng thời rảo bước nhanh hơn, băng ngang qua đường. Một chiếc xe phanh gấp. Còi kêu inh ỏi.
“Belita!”
Cô dừng chân. Xoay người. Sao cô lại trở nên gầy gò thế. Quá già. Không phải Belita. Người phụ nữ đó bảo anh biến đi một cách bực bội. Audie á khẩu, lùi lại, hai tay mở ra.
Trở lại nhà nghỉ, anh liệt kê một loạt những việc mình cần làm. Anh biết chi tiết các tài khoản của Urban, các chi nhánh ngân hàng, tên và số tài khoản.
Thứ Sáu, ngày 9 tháng Một, một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai đã bước vào tám chi nhánh ngân hàng và rút một ngàn đô la ở mỗi địa chỉ. Người này có thể rút số tiền gấp mười hoặc hai mươi lần - và đã có thể rút toàn bộ - nhưng anh chỉ lấy đúng số tiền anh cho là của mình cộng thêm một chút gọi là bồi thường cho vết thương của anh. Đó là điều người đàn ông tự nhủ khi điền vào giấy rút tiền và giả mạo chữ ký của Urban. Sau đó anh mua ít quần áo mới, rồi tìm kiếm trong mục rao vặt xe cũ.
“Một lần nữa thôi,” Audie thầm nghĩ, anh phải gặp cô một lần nữa. Anh sẽ không cầu xin, đơn giản chỉ là anh muốn hỏi cô, để biết rằng niềm tự hào của anh vẫn còn ngay cả khi trái tim anh vỡ tan thành nghìn mảnh.
Audie đến nhà thờ sớm một tiếng trước buổi lễ sáng, đậu xe bên cạnh con ngõ cụt, chờ đợi cánh cửa mở ra. Anh đã sắm một chiếc túi ngủ nhỏ, để ở thùng xe cùng tiền mặt. Vệt mờ mờ của đường chân trời mới le lói phía trên các mái nhà và anh có thể nghe tiếng động trên đường cao tốc cách đó chưa đầy một dãy nhà. Rồi anh tự hỏi liệu cô có tới không? Liệu Urban có cho phép cô đi nhà thờ không?
Khi linh mục mở cửa, Audie ngồi trong bóng tối của khu vực rửa tội, quan sát các giáo dân lục tục kéo đến. Belita là một trong số những người cuối cùng. Hai gã cháu họ của Urban đưa cô đi, nhưng đợi ở bên ngoài, hút thuốc và nghe nhạc. Audie đã không chú ý tới một cậu bé. Cậu bé ngồi ở phía trên, cách đó bốn hàng ghế cùng một phụ nữ Mỹ gốc Tây Ban Nha có khuôn mặt tròn như trăng rằm và mái tóc nhuộm đen lộ ra bên dưới tấm khăn rực rỡ cũng không giúp làm mềm mại các đường nét của cô ta.
Belita nhúng ngón tay vào nước thánh, làm dấu thánh giá, mắt vẫn cụp xuống lúc đi ngang qua anh. Cô quỳ gối, di chuyển dọc theo hàng ghế, vòng tay ôm chặt thằng bé, nó chìm vào vòng tay cô như thả mình vào đống tuyết vừa mới rơi.
Chỉ có khoảng ba mươi người tới dự lễ Misa. Audie trượt vào hàng ghế phía sau Belita và có thể nhìn thấy một nửa gương mặt của cô. Cô mặc chiếc váy mùa hè màu xanh nhạt, thắt đai quanh eo, đi đôi xăng đan màu trắng đã mòn, có khóa cài màu vàng phía trên ngón chân. Ở khoảng cách gần anh mới nhận ra các vết bẩn trên má cô hóa ra là những vệt bầm tím. Cô đã bị đánh, là do lỗi của anh, như thể chính anh đã ra tay. Thằng bé ngồi cạnh cô mặc quần soóc, đi tất dài cùng đôi giày đen bóng. Hai chân duỗi thẳng, nó bám chặt lấy tay cô, ngước mặt lên chạm vào mặt cô, hai hàng lông mi dày rậm như rẻ quạt.
Tất cả đứng lên. Buổi lễ bắt đầu. Một vị linh mục đẫy đà bước dọc lối đi ở giữa trong tiếng đàn organ và lẩm bẩm bài thánh ca. Hai đứa trẻ, một trai một gái, có lẽ là hai anh em, mặc áo thụng dài trắng theo sau, mang theo cây nến cùng quyển Kinh thánh. Belita quay sang nhìn. Cô phát hiện ra Audie. Anh thoáng thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt cô, sau đó là sợ hãi. Cô quay đi. Người phụ nữ đội khăn nhìn qua vai và dường như đã hiểu. Nét mặt cô ấy hơi cứng lại. Có lẽ đây là chị họ Belita, anh thầm nghĩ, người đang chăm sóc con trai cô ấy.
Ánh mắt Audie không rời khỏi Belita. “Anh cần nói chuyện với em,” anh thì thầm.
Cô không đáp. Vị linh mục đã tới bục, ông ta nhận lấy cuốn Kinh thánh, đặt nó vào bệ giảng. Bài thánh ca sắp hết. Giọng hát cao vút trong điệp khúc cuối cùng. Belita làm dấu thánh giá. Lúc này Audie đang đứng sau lưng cô, cằm anh gần như chạm vào vai cô. Anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Không hẳn, còn có một thứ mùi khác. Không phải xà bông, dầu gội hay bột talc, thứ gì đó trần tục và chân thực, thứ mùi đặc trưng của riêng cô. Anh đã ngu ngốc khi tin rằng mình có thể sống mà thiếu cô.
Đứa bé túm chặt gấu váy cô, tay kia ôm một con gấu. Nó có một quyển sách thánh ca đặt ngay ngắn trong lòng và đang giả vờ đọc các từ trong đó.
“Hãy bỏ trốn cùng anh,” Audie thì thầm. Belita không ngó ngàng đến anh.
“Anh yêu em,” anh nói.
“Ông ấy sẽ giết cả hai chúng ta,” cô thì thầm.
“Chúng ta có thể đi thật xa. Ông ta sẽ không thể tìm được.”
“Ông ấy luôn luôn tìm được.”
“Sẽ không nếu chúng ta đến Texas. Gia đình anh ở đó.”
“Đó sẽ là nơi đầu tiên ông ấy tìm kiếm.”
“Chúng ta sẽ lẩn trốn.”
Họ cố nói chuyện thật nhỏ, nhưng mọi người đã bắt đầu chú ý. Chị họ Belita quay lại, nạt nộ Audie.
“Fuera! Usted es el Diablo.” [69]
Cô ấy chọc chọc vào ngực Audie, đuổi anh ra ngoài. Ai đó quay sang, ra hiệu cho họ im lặng. Vị linh mục nhìn qua đôi gọng kính.
Audie cúi sát cô hơn, hơi thở của anh phả vào gáy Belita. “Em đã mất mát rất nhiều mới tới được đất nước này. Em xứng đáng có được nhiều hơn thế. Em xứng đáng được sống cùng con trai. Em xứng đáng được hạnh phúc.”
Một giọt nước mắt xuất hiện trên khóe mi và hai tay đặt trên bụng cô run run.
“Cuộc sống vốn ngắn ngủi,” Audie nói.
“Tình yêu thì rộng lớn,” cô thì thầm.
Cằm anh đặt trên vai cô. “Nếu em rời đi theo lối cửa bên, hãy đi dọc hàng rào, em sẽ thấy một cái cổng. Đừng để chúng thấy em. Anh sẽ đợi. Anh có tiền cùng một chiếc xe.”
Lúc bài thuyết giảng kết thúc, Audie lẻn ra ngoài, trở về chiếc xe Pontiac. Có một sân ván trượt bên kia đường với nửa máng trượt bằng xi măng, bị phun đầy sơn theo trường phái nghệ thuật đường phố. Các tay trượt ván lướt tới lướt lui, thực hiện các động tác xoay người trên không, rồi rơi xuống phía trên bờ máng. Miệng Audie khô rang. Cô ấy không tới thì sao? Tại sao cô phải tin tưởng anh chứ? Anh đã đưa ra kế hoạch, một viễn cảnh không chắc chắn, mang theo niềm hy vọng mù quáng hơn là kỳ vọng thực sự.
Buổi lễ kết thúc. Không ai tới cả. Audie chầm chậm lái xe ngang qua nhà thờ, nhìn thấy hai gã cháu hộ tống Belita ra xe. Cô ôm chặt lấy thằng bé vẫn đang đu lên người cô, úp mặt vào nếp gấp trên váy cô, không muốn cô rời đi. Cô cúi xuống, vén tóc khỏi mắt nó. Thằng bé òa khóc, cô cũng khóc, rồi cửa xe sập xuống, cô nhanh chóng biến mất.
Audie nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó trọn một phút, như thể hy vọng các diễn viên sẽ quay trở lại. Chắc chắn đây không phải là màn kết thúc. Cảm giác mất mát, anh ngửa mặt nhìn trời, như thể một nô lệ đang mơ tưởng tự do, ngước thẳng lên bầu trời xanh bao la đang phản chiếu sự trống rỗng của mình. “Được rồi, hãy chỉ đường cho tôi,” anh muốn hét lên. “Hãy chỉ cho tôi làm thế nào để chịu đựng nỗi đau này.”
Có người đang gõ vào cửa kính xe. Khuôn mặt cáu kỉnh của người chị họ ra hiệu cho Audie hạ kính xuống. Cô ấy đang nắm tay thằng bé.
“Viết địa chỉ của anh,” cô ấy nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Audie cuống cuồng tìm bút và… giấy. Tìm thấy hóa đơn bán xe, anh liền viết nhanh địa chỉ tên nhà nghỉ. Phòng 24.
“Cô ấy sẽ liên hệ với anh.”
“Bao giờ?”
“Ăn mày đừng có đòi xôi gấc.”
Chờ đợi dường như là một chuyện buồn chán, nhưng không đúng với Audie. Cả đêm thức trắng của anh tràn đầy háo hức hơn bao giờ hết. Anh đi đi lại lại. Anh lý luận. Anh tập hít đất. Anh không xem tivi. Không ngủ. Không thể giết được thời gian. Anh có thể đâm cọc nhọn vào tim nó, cắt vụn nó ra, thiêu đốt, chôn vùi nó thật sâu, nhưng nó vẫn sống nhăn.
Anh chờ đợi suốt ba ngày cho đến khi nhận được tin nhắn của chị họ Belita, và mất thêm hai ngày nữa trước khi anh đứng ở trạm xe bus trên đại lộ National, chờ đợi tới lúc hành khách xuống hết, nhìn chăm chăm từng khuôn mặt. Nếu cô ấy bị lỡ xe? Nếu cô ấy thay đổi suy nghĩ thì sao?
Nhưng rồi cô bước xuống bậc cuối cùng, đứng giữa hai hàng xe, trên tay là chiếc vali nhỏ. Audie đột nhiên không biết nói gì. Ngơ ngẩn. Khoảng cách giữa bọn họ dường như trở nên mênh mông. Cô mỉm cười. Hốc hác. Mệt mỏi. Cô nắm chặt chiếc vali màu da cam xấu xí và một cậu bé đang áp sát vào bụng cô. Tỏ ra sợ hãi, thằng bé mặc quần kẻ nhung màu be, áo phông và đi giày màu đỏ tươi.
Audie không biết phải nói hay làm gì. Anh đón lấy vali của Belita. Đặt xuống. Ôm cô. Anh siết cô quá chặt.
“Bình tĩnh,” cô nói, nhích người ra.
Anh tiu nghỉu nhìn cô. Cô nắm tay anh, đặt lên bụng mình. Đôi mắt anh nghi hoặc.
“Là con anh,” cô nói, chờ đợi phản ứng của anh.
Anh cúi xuống, bế bổng cô lên, ôm hông, nâng cô lên cao để mặt anh úp vào bụng cô, hôn lên đó qua lớp váy cotton. Cô cười to và bảo anh đặt cô xuống.
Thằng bé đang đứng canh chiếc vali. Nó có mái tóc màu chocolate cùng đôi mắt nâu lạ lùng.
“Xin chào…” Audie nói. “Tên cháu là gì?”
Thằng bé quay sang nhìn mẹ.
“Miguel,” cô đáp.
“Rất vui được gặp cháu, Miguel.”
Audie nắm tay thằng bé, lắc lắc. Thằng bé nhìn các ngón tay mình, như thể lo lắng Audie sẽ trộm mất một ngón.
“Giày đẹp đấy,” Audie bắt chuyện.
Miguel lại nhìn xuống chân.
“Màu đỏ tươi.”
Miguel xoay một chân vào trong để nhìn kỹ hơn chiếc giày, rồi lại úp mặt vào váy mẹ.
Họ bỏ đi ngay tối hôm đó, lái xe cho tới tận nửa đêm. Miguel nằm ngủ ở ghế sau, ôm chặt con gấu cũ nát mà nó mang theo khắp nơi. Thằng bé không quá lớn so với độ tuổi và tự động đưa ngón cái lên miệng mỗi khi mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Họ hạ hết cửa kính trong lúc lái xe và bắt đầu bàn về tương lai. Belita kể cho anh nghe về thời thơ ấu của mình, bỏ qua các chi tiết vụn vặt, chỉ muốn Audie lắng nghe và hỏi cô. Cũng có lúc họ không trò chuyện. Cô ngả đầu vào vai anh, những ngón tay đặt lên đùi anh và vuốt ve.
“Đây là điều anh muốn phải không?” Cô hỏi.
“Dĩ nhiên.”
“Anh yêu em.”
“Phải”
“Nếu anh lừa dối em, phản bội em hay bỏ đi…”
“Không đời nào.”
“Vậy chúng ta sẽ kết hôn chứ?”
“Phải.”
“Khi nào?”
“Ngày mai.”
Một bài hát vang lên trên radio.
“Em không thích nghe nhạc đồng quê,” cô nói. “Và em sẽ không kết hôn trong nhà thờ của Elvis Presley đâu.”
“Thật hả?”
“Thật.”
“Đồng ý.”