Chương 41
Trong ánh nắng của buổi sớm mai, Desiree làm cho mình một bát ngũ cốc dinh dưỡng Grape-Nuts với vài lát chuối bên trên. Cô phải gọi cho bố mẹ để thông báo mình không thể tới thăm họ vào ngày mai. Thường thì thứ Bảy sẽ là ngày cô tới nhà bố mẹ, ăn một bữa cơm, sau đó ngồi xem bố cô làm trọng tài một trận bóng đá từ chiếc ghế bành của ông, la hét vào màn hình tivi và phất cờ tưởng tượng để phạt các đội chơi.
Cố tỏ ra cứng rắn, cô gọi điện. Mẹ cô nhấc máy, đọc lại số điện thoại của bà trước khi hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho bạn?” bằng chất giọng bề trên rất khách sáo. Mẹ cô cũng thường sử dụng chất giọng tương tự để gọi món trong nhà hàng và không thể hiểu tại sao bị cho là trịch thượng hay coi thường nhân viên phục vụ.
“Con đây ạ,” Desiree nói.
“Chào con yêu, bố mẹ cũng đang nói về con đấy, phải không Harold? Là Desiree. Phải, DESIREE, con bé đang gọi điện.”
Bố cô hơi nặng tai nhưng luôn không đeo trợ thính và Desiree nghi ngờ là ông bỏ nó ra để không phải nghe mẹ cô cằn nhằn.
“Mẹ vừa mua một khúc giăm bông,” mẹ cô tiếp tục. “Mẹ đã nướng theo kiểu con thích - với mù tạt và phủ mật ong.”
“Con không thể về được,” Desiree đáp. “Con bận việc rồi.”
“Ồ, thật đáng tiếc… Desiree sẽ không về nhà, Harold. CON BÉ BẬN VIỆC.”
“Nhưng chúng ta đã nướng giăm bông rồi,” giọng bố cô hét thật to, như thể ai cũng bị nặng tai giống ông vậy.
“Con bé biết rồi, Harold. Em vừa bảo nó.”
“Con bé có hẹn với bạn trai à?”
“Bố con muốn biết liệu có phải con đã tìm được một chàng trai tốt nào không,” mẹ cô thuật lại.
“Bảo bố là con đã kết hôn và có hai đứa sinh đôi. Timon và Pumbaa. Pumbaa rất hay đánh hơi, nhưng lại rất đáng yêu.”
“Mẹ ước chuyện đó là thật,” mẹ cô than thở.
Từ bên ngoài bố cô hét vọng vào, “Nói với con bé: Nếu nó là đồng tính nữ cũng chẳng sao, chúng ta sẽ không bận tâm đâu.”
“Con bé không phải đồng tính nữ,” mẹ cô vặc lại.
“Anh chỉ đang nói nếu nó là đồng tính nữ cũng chẳng sao, chúng ta cũng không bận tâm thôi.”
“Đừng nói với con bé như thế!”
Chẳng mấy chốc họ đã quay sang tranh cãi với nhau.
“Con phải đi rồi,” Desiree xen vào. “Con rất xin lỗi về chuyện ngày mai.”
Cô cúp máy và thu dọn đồ đạc. Rời khỏi căn hộ, cô đi xuống cầu thang ngoài trời, vẫy tay chào ông Sackville - chủ nhà, người đang kéo rèm ra nhìn. Giao thông cuối tuần thưa thớt lúc cô tới vùng ngoại ô phía bắc của Houston.
Nửa giờ sau, cô rẽ vào Tomball, đậu xe bên ngoài căn nhà màu xanh trắng gọn gàng với bãi cỏ màu ngọc bích cùng vườn cây bụi được cắt tỉa trông có vẻ trơ trụi và lạnh lẽo. Không ai trả lời khi cô bấm chuông cửa trước. Desiree có thể nghe tiếng bọn trẻ hò hét, cười đùa trong khu vườn sau nhà. Cô mở cổng bên, đi dọc theo con đường bên hông nhà.
Bóng bay và cờ đuôi nheo được trang trí trên một dàn lưới mắt cáo phía trên khoảng sân ngoài trời. Lũ trẻ đang nô đùa trong vườn, đuổi theo một con chó. Phụ nữ ngồi trò chuyện quanh một cái bàn, vừa đập trứng chuẩn bị làm bánh mì kiểu Pháp vừa quấy bột để làm bánh nướng. Vài người đàn ông tụ tập quanh lò nướng thịt, nơi mà đẳng cấp xã hội và danh tiếng của họ được đánh giá qua số lần họ lật miếng thịt nướng chứ không phải số tiền họ kiếm được hay loại xe mà họ đi.
Cựu bác sĩ giám định pháp y của hạt Dreyfus, Herman Willford hiện đang ngồi trên chiếc ghế gấp, ôm một cái đĩa nhựa trong lòng. Ông ta mặc quần tây dài thắt lưng phía trên eo cùng chiếc áo len cài khuy trước ngực. Ông ta trông chừng lũ trẻ, bồn chồn trước bất kỳ tiếng kêu ré lên nào, như thể tiếng ồn ào khiến Herman hết sức buồn bực.
Một phụ nữ có vẻ đoan trang tiến về phía Desiree, lau tay vào tạp dề. Bà ta nhìn huy hiệu của cô.
“Đây là một cuộc họp mặt gia đình.”
“Có việc rất quan trọng. Nếu không tôi sẽ không làm phiền ông ấy.”
Người phụ nữ thở dài, nhưng Herman lại tỏ ra nhẹ nhõm vì được giải thoát. Ông ta đưa Desiree vào nhà, mời cô một ly rượu nhẹ. Cô từ chối, ông ta bắt đầu vài câu chuyện nhỏ, phàn nàn về tuổi già, tính thiếu kiên nhẫn và muốn mọi người rời đi.
“Đó là vấn đề của gia đình,” ông ta nói, đôi mắt sắc lẻm dưới hàng lông mày rậm. “Cô chẳng bao giờ được nghỉ hưu.”
Desiree có mang theo các bức ảnh về hiện trường tội phạm cùng bản đồ. Cô rải chúng ra mặt bàn uống nước trong phòng khách. Vị giám định pháp y già nâng niu xem xét chúng như đang nhớ về thời tuổi trẻ đầy hữu ích của mình.
“Cô đang hỏi tôi là các vết đạn gây chết người ở vị trí nào hả?”
“Tôi chỉ đang cố hiểu sự việc đã xảy ra thôi.”
“Vemon và Billy Caine bị chết do trúng đạn của cảnh sát. Vemon bị bắn trúng cổ, còn Billy thì xuyên qua tim.”
“Audie Palmer thì sao?”
“Anh ta bị bắn ở khoảng cách rất gần.”
“Gần như thế nào?”
“Khoảng hơn một mét.” Vị giám định pháp y già nhặt lên một tấm ảnh. “Từ góc độ của viên đạn, tôi có thể khẳng định anh ta bị bắn từ phía trước.”
“Ông có tìm ra viên đạn không?”
“Có vết thương do đường đạn vào và ra, nhưng viên đạn thì không được tìm thấy.”
“Như thế có bất thường không?”
“Hôm đó có khoảng bảy mươi viên đạn được bắn ra - không phải viên đạn nào cũng được tìm thấy.”
“Ông có thể cho tôi biết viên cảnh sát nào đã bắn anh ta không?”
“Không thể khẳng định được.”
“Tại sao?”
Ông ta bật cười. “Tôi cố gắng không khám nghiệm trên người sống.”
“Tại sao anh ta được phát hiện ở vị trí cách xa những người khác.”
“Theo lời cảnh sát thì anh ta đang cố gắng tẩu thoát.”
“Anh ta bị bắn từ khoảng cách có một mét.”
Ông ta nhún vai.
“Hai tay anh ta còn bị bỏng nữa, ông giải thích thế nào?”
“Một bình xăng bị vỡ và bốc cháy.”
“Tại sao chỉ có tay anh ta bị bỏng?”
Vị giám định pháp y thở dài. “Nghe này, đặc vụ, có gì khác biệt nếu ai đã bắn anh ta hay tại sao chỉ có tay anh ta bị bỏng chứ? Anh ta còn sống. Công việc của tôi là báo cho các điều tra viên biết những người đó chết như thế nào?”
“Ông không lấy làm lạ về người phụ nữ không xác định được nhận dạng à?”
“Không.”
“Thật à?”
“Cứ đi một vòng tới bất kỳ nhà xác nào của quận, cô sẽ có hàng đống thi thể không có người nhận đấy.”
“Bao nhiêu người không xác định được?”
“Cô sẽ rất kinh ngạc đấy. Ở hạt Brooks, năm ngoái họ tìm được 129 thi thể. Có 68 người không nhận dạng được - phần lớn là người nhập cư bất hợp pháp và bị chết trong sa mạc. Đôi khi họ chỉ tìm thấy các bộ xương thôi. Người phụ nữ bị thiêu cháy không còn nhận ra được nữa. Thậm chí chúng tôi còn không thể tái tạo lại khuôn mặt cô ấy bởi vì nhiệt độ cao đã gây ra rất nhiều vết nứt ở xương. Không có âm mưu nào cả, đặc vụ. Chúng ta chỉ không thể cho người phụ nữ tội nghiệp đó một cái tên mà thôi.”
Desiree nhận ra con gái Willford đang nhìn lén qua khe cửa như sẵn sàng nhảy vào can thiệp để bảo vệ ông ta. Gom lại các bức ảnh, cô cảm ơn vị giám định pháp y và xin lỗi vì đã cắt ngang bữa tiệc của ông ta.
Bên ngoài tiếng trẻ con kêu ré lên, tiếp đó là tiếng khóc. Willford thở dài. “Người ta thường bảo con cháu đầy đàn là cái phúc, nhưng với tôi nó là một nỗi kinh hoàng. Giống như bị nhốt trong nhà thương điên với một lũ quỷ lùn.” Ông ta liếc nhìn Desiree. “Không có ý ám chỉ gì đâu, quý cô.”