Chương 42
Audie theo dõi Sandy Valdez qua cửa sổ kính lớn của trung tâm thể dục thẩm mỹ nơi cô đang chạy bộ trên máy tập, mái tóc nảy lên nảy xuống trên vai. Ít lâu sau, cô đi ra, đã tắm rửa, mặc quần soóc thể thao màu trắng cùng chiếc áo rộng không tay rất phù hợp, có vẻ đắt tiền, khéo khoe ở phần ngực. Cặp chân dài rám nắng. Cô cầm một cốc cà phê rời đi, lượn lờ ở các gian hàng trưng bày rồi thử một chiếc sơ mi.
Audie ngước lên từ một tờ báo, quan sát động thái của cô qua hình ảnh phản chiếu trên cửa kính hay tay vịn thang cuốn sáng choang. Họ đang ở bên dưới mái vòm trong suốt của một trung tâm thương mại, trang trí các dòng nước chảy dọc một bức tường kính, đổ vào cái hồ nhỏ được cho là tái hiện lại quang cảnh một khu rừng nhiệt đới. Cô vẫy tay với một người bạn đang từ trên thang cuốn đi xuống. Họ ra hiệu cho nhau. Điện thoại. Cà phê. Ở chỗ cũ. Lát nữa nhé.
Trong một cửa hàng khác, Sandy chọn một chiếc váy ngắn và áo cánh rồi đi vào phòng thay đồ. Vài phút sau, cô trở ra, quay lại kệ trưng bày, chọn kích cỡ khác.
Audie đã sống trong bất hạnh lâu đến nỗi gần như không thể nhận ra khi may mắn đến với mình. Sandy đã để túi thể thao của cô ở phòng thay đồ. Lẻn vào căn phòng nhỏ, anh kéo khóa, lấy điện thoại cầm tay của cô.
Một nhân viên cửa hàng đi qua. “Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Vợ tôi cần điện thoại,” anh đáp, chỉ vào Sandy vẫn đang xem xét một nhãn hàng. Đúng lúc này cô quay lại, bắt đầu đi về phía phòng thay đồ. Một khách hàng khác đã thu hút sự chú ý của người nhân viên. Audie cúi thấp đầu, đi sát qua người Sandy, chờ đợi một tiếng kêu báo động hay có người hô hoán gọi cảnh sát. Mười lăm… hai mươi… ba mươi bước… anh đã ở bên ngoài gian hàng… trên thang cuốn… băng ngang sảnh lớn.
Vài phút sau, anh đã ngồi sau tay lái chiếc Camry, lướt nhanh qua thư mục tin nhắn trong điện thoại của Sandy cho đến khi tìm thấy tin nhắn từ cậu bé. Anh bấm trả lời và gõ:
Kế hoạch thay đối. Mười lăm phút nữa mẹ sẽ tới đón con ở trường. Mẹ.
Anh bấm “Gửi” và chờ đợi. Chiếc điện thoại rung lên báo hiệu có tin nhắn.
Có việc gì thế ạ?
Mẹ sẽ giải thích sau. Gặp con ở bãi đậu xe nhé.
Audie lại tìm trong danh mục điện thoại và bấm vào một số mới. Giọng phụ nữ trả lời. Vui vẻ. Hoạt bát.
“Trường Trung học Oak Ridge.”
“Tôi là cảnh sát trưởng Ryan Valdez,” Audie nói, cố kéo dài nguyên âm.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa ngài cảnh sát trưởng.”
“Con trai tôi là Max, đang học cấp trung học cơ sở. Thằng bé cần phải về nhà. Tôi sẽ tới đón nó trong vài phút nữa.”
“Cậu ấy đã viết giấy phép chưa?”
“Chưa. Chính vì thế mà tôi phải gọi điện.”
“Vợ ông đã báo với chúng tôi là có vấn đề về an ninh.”
“Vâng, vì thế nên việc chúng tôi tới đón thằng bé là rất quan trọng. Tôi đang gọi từ số điện thoại di động của vợ tôi?”
Cô thư ký kiểm tra lại số điện thoại. “Đúng rồi. Tôi sẽ báo để giáo viên cho Max rời lớp học.”
Audie cúp máy, để điện thoại vào lòng. Tạm dừng ở đèn đỏ kế tiếp, anh với ra sau, kéo khẩu súng săn đã cưa nòng từ dưới ba lô đặt trên ghế. Anh có ba viên đạn. Lăn chúng trong lòng bàn tay, anh cảm nhận được sự mát mẻ của các gờ kim loại cong cong.
Dừng xe trong bãi ở cạnh cổng trường, anh vẫn để máy nổ, quan sát cửa chính. Bầu trời có màu xanh trong tinh khiết nhất, không phải màu xanh cô ban, hay trắng đục ẩm ướt, âm u sương khói.
Điện thoại đổ chuông. Max nhắn tin: Mẹ đang ở đâu?
Ra cổng đi.
Mẹ phải ký vài giấy tờ nữa.
Bảo họ là mẹ sẽ ký sau. Chúng ta đang rất vội.
Vài phút sau, anh thấy Max đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, chạy xuống bậc thang. Thằng bé đội mũ bóng chày sụp xuống tai, di chuyển với vẻ lóng ngóng đặc trưng của tuổi thiếu niên, tìm kiếm xe của mẹ nó.
Audie bật đèn hiệu cảnh báo. Max tiến lại gần hơn. Thằng bé cúi xuống nhìn qua cửa kính. Cửa xe hạ xuống.
“Vào xe đi.”
Thằng bé chớp mắt nhìn anh. Ánh mắt nó lướt xuống khẩu súng trong lòng Audie. Trong khoảnh khắc thoáng qua, dường như nó đang xem xét đến khả năng chạy trốn.
“Chú đang giữ mẹ cháu,” Audie nói. “Nếu không sao chú có thể làm được việc này.”
Max do dự. Audie chìa cho nó xem điện thoại của Sandy. “Vào xe đi. Chú sẽ đưa cháu đến chỗ mẹ.”
Thằng bé liếc nhìn phía sau. Không chắc chắn. Sợ hãi. Nó trèo vào ghế sau. Audie đặt khẩu súng lên sàn xe, cạnh tay trái và lái xe khỏi lề đường. Chốt cửa xe. Max cố tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi muốn nói chuyện với mẹ.”
“Nhanh thôi.”
Họ lái xe về phía bắc dọc theo xa lộ 1-45, chạy ở làn giữa. Audie kiểm tra gương chiếu hậu, thi thoảng chạy chậm hoặc tăng tốc, đảm bảo họ không bị theo dõi.
“Mẹ tôi đâu?”
Audie không đáp.
“Ông đã làm gì mẹ tôi?”
“Cô ấy ổn.”
Audie chuyển sang làn ngoài. “Đưa chú điện thoại của cháu.”
“Tại sao?”
“Cứ đưa đây.”
Max đưa nó cho anh. Audie hạ kính xe xuống. Anh ném cả điện thoại của Sandy lẫn của Max ra lề con đường cao tốc khiến chúng vỡ tan thành từng mảnh, nảy lên, bắn ra mặt đường nhựa.
“Này! Đó là điện thoại của tôi đấy!” Max la hét, nhìn qua cửa kính ở đuôi xe.
“Chú sẽ mua cho cháu cái khác.”
Max nhìn anh với ánh mắt muốn giết người. “Ông không đưa tôi tới chỗ mẹ phải không?”
Im lặng.
Max kéo tay nắm cửa, bắt đầu kêu gào. Thằng bé đấm bình bịch vào cửa kính, hét gọi các xe đang chạy qua. Các tài xế phớt lờ nó, tự đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của riêng họ. Nó thình lình nhào tới, giật vô lăng. Chiếc Camry lạng lách giữa hai làn xe, gần như lao vào hàng rào sắt bảo vệ trên đường. Các phương tiện bị chệch ra khỏi đường. Tiếng còi xe ầm ĩ. Max vẫn nắm chặt vô lăng. Audie thúc cùi trỏ vào mặt nó, thẳng bé bật lại ghế ngồi, ôm chặt mũi, máu chảy qua các kẽ ngón tay.
“Cháu sẽ giết cả hai đấy,” Audie hét lên.
“Đằng nào thì ông cũng giết tôi,” Max nấc lên.
“Cái gì?”
“Ông sẽ giết tôi.”
“Sao chú phải làm thế?”
“Để trả thù.”
“Chú không muốn làm đau cháu.”
Max hạ tay xuống. “Vậy ông gọi đây là gì?”
Tim Audie vẫn đập thình thịch. “Xin lỗi vì đã đánh cháu, Cháu làm chú sợ.” Anh rút khăn tay ra đưa cho Max. Cậu thiếu niên ấn chặt nó vào mũi.
“Ngửa đầu ra sau.” Audie hướng dẫn.
“Tôi biết phải làm gì,” Max giận dữ đáp lại. Audie lại nhìn gương, tự hỏi liệu vụ việc suýt gây ra tai nạn vừa rồi có rơi vào máy quay hay bị tài xế nào báo cáo không.
Mũi Max đã cầm được máu. Thằng bé rón rén chạm vào nó. “Bố tôi bảo rằng ông đã trộm một số tiền rất lớn. Đó là lý do tại sao ông ấy lại bắn ông. Ông ấy sẽ lại bắt được ông. Lần này ông ấy sẽ giết ông một cách hợp pháp.”
“Chú tin chắc là ông ta muốn thế.”
“Nghĩa là sao?”
“Bố cháu muốn chú phải chết.”
“Tôi cũng thế!”
Thằng bé buông thõng vai, cằm chạm vào ngực, nhìn chăm chú vào các cánh đồng cùng trang trại đang lướt qua.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Một nơi nào đó an toàn.”