Chương 43
Desiree gõ cửa một ngôi nhà gỗ giản dị trong vùng Conroe. Cô nghe tiếng phụ nữ vọng ra, bảo ai đó tên là Marcie “vặn nhỏ nhạc xuống” và “đừng để chó xổng ra”.
Một cô bé tuổi thiếu niên hé cửa ra. Nó mặc quần bò rách rưới cùng áo phông in hình chuột Minnie. Một con chó đang sục sạo trên sàn gỗ, cố chen qua khoảng trống giữa hai chân con bé. “Chúng tôi không mua gì cả.”
Desiree giơ huy hiệu ra.
Marcie ngoái cổ, gọi với vào trong. “Mẹ! Là FBI.”
Cô bé này xem tivi quá nhiều rồi.
Marcie ôm cổ con chó trông có vẻ bị ướt và kéo nó dọc hành lang, để Desiree đứng ngay ngưỡng cửa. Một phụ nữ xuất hiện, đang lau khô tay.
Desiree giơ huy hiệu lên. “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô.”
“Theo kinh nghiệm của tôi thì khi ai đó nói thế tức là họ chả thấy áy náy gì hết.”
Vợ của Beauchamp dùng cổ tay gạt lọn tóc xõa xuống mắt ra. Cô ấy mặc quần soóc cùng chiếc áo bò quá khổ lấm tấm vệt nước. “Tôi đang tắm cho con chó. Nó đã lăn vào đống thối rữa nào đó.”
“Tôi muốn hỏi vài câu liên quan đến người chồng quá cố của cô.”
“Anh ấy đã biến mất vào tháng Một mười hai năm trước, chẳng tin tức nào mới hơn thế.”
Họ bước vào một căn phòng khách lộn xộn. Tạp chí được thu dọn khỏi ghế để lấy chỗ ngồi. Desiree ngồi xuống. Vợ của Beauchamp liếc nhìn cổ tay, nhưng cô ấy không đeo đồng hồ.
“Tôi đang có cách nhìn khác về vụ tấn công và cướp xe tải bọc thép Armaguard,” Desiree bắt đầu.
“Hắn ra ngoài rồi phải không? Tôi đã xem tin tức.”
Desiree không đáp.
“Tôi vẫn bị người ta nhìn với ánh mắt chế nhạo… ở siêu thị, trạm xăng, hay khi đưa Marcie đến trường - họ đều có chung suy nghĩ là: Tôi biết số tiền đó ở đâu.” Cô ấy cười châm biếm. “Họ cho là chúng tôi sẽ sống thế này nếu có mấy triệu đô sao?” Vành mũi trắng nhợt, như thể cô ấy nhớ tới ý nghĩ vẫn chưa nói xong. “Họ đổ lỗi cho Scotty.”
“Ai đổ lỗi cho anh ấy?”
“Tất cả - cảnh sát, hàng xóm, những người lạ hoắc, nhưng đặc biệt là Armaguard. Đó là lý do tại sao họ từ chối trả bảo hiểm nhân thọ của anh ấy. Tôi đã phải kiện họ. Tôi thắng, nhưng lũ luật sư đòi tiền công gần như hết số tiền đó. Lũ ăn cướp cặn bã!”
Desiree lặng lẽ lắng nghe trong lúc người phụ nữ kể cho cô về vụ cướp, cô ấy đã nghe thông tin về vụ cướp trên đài như thế nào và cố gắng gọi điện cho chồng ra sao.
“Anh ấy không nghe máy. Lúc Marcie đi học về, tôi phải nói dối con bé là bố nó đã bị tai nạn. Tôi không thể cho nó biết chuyện gì đã xảy ra. Các điều tra viên của hạt nói rằng anh ấy chết vì bị thương nặng. Anh ấy chết trong khi cố bảo vệ số tiền đó. Anh ấy là một anh hùng, nhưng lại bị họ lôi ra làm nhân vật phản diện.”
“Cảnh sát đã nói gì?”
“Họ tung ra các tin đồn. Chẳng có bằng chứng gì, nhưng họ buộc phải bôi nhọ ai đó vì không thể thu hồi được số tiền bị mất, mà Scotty thì lại chẳng thể tự biện hộ cho mình.”
“Bình thường anh ấy có hay phải lái xe tới Chicago không?”
“Anh ấy đã đi năm, hoặc sáu lần.”
“Mỗi lẫn là một tuyến đường khác nhau à?”
Cô ấy nhún vai. “Scotty không nói chuyện công việc với tôi. Anh ấy là cựu quân nhân. Lúc còn chiến đấu ở Afghanistan, anh ấy cũng không cho tôi biết về kế hoạch hành quân của mình. Đó là hoạt động quân sự. Bí mật.”
Vợ Beauchamp đứng dậy, vén tấm rèm lót ra. “Thậm chí anh ấy còn không biết là mình phải đi chuyến hàng đó.”
“Tại sao?”
“Một chiếc xe tải bị hỏng trong một vụ tai nạn, nên họ bị lỡ chuyến giao hàng trước đó. Scotty vẫn đang trong kỳ nghỉ phép, nhưng họ yêu cầu anh ấy phải chạy chuyến này.”
“Ai yêu cầu anh ấy?”
“Đội trưởng của anh ấy.” Cô ấy lau một vết bẩn trên má. “Đó là lý do tại sao có quá nhiều tiền trên xe. Họ phải lấy tiền của bốn tuần thay vì chỉ hai tuần thôi.”
“Tại sao chiếc xe kia lại bị hỏng.”
“Có người đã bơm nhầm nhiên liệu.”
“Ai?”
“Tôi không biết - thợ học nghề hoặc người khờ khạo nào đó.” Vợ Beauchamp thả tấm rèm ra. “Tôi đã phải làm hai công việc một lúc - cả hai đều chỉ được mức lương hơn trung bình một chút, nhưng tôi vẫn phải chịu đựng ánh mắt cười cợt của người khác mỗi khi mua một món đồ mới.”
“Họ phải có lý do gì đó để nghi ngờ chồng cô chứ.”
Người phụ nữ cười nhạo và cau có. “Họ có một bức ảnh chụp một tháng trước khi xảy ra vụ cướp. Cô đã nhìn thấy bức ảnh đó chưa?”
Desiree lắc đầu.
“Hừ, cô nhìn nó xem! Scotty đang giữ cửa cho một người đi qua. Người đó là Vernon Caine. Có thể Scotty đang nói, “Rất vui được làm quen với anh!” Có thể họ đang bàn tán về thời tiết hay tỉ số các trận bóng đá. Điều đó không có nghĩa Scotty là thành viên của băng cướp.”
Cô ấy trở nên gay gắt. “Anh ấy đã chiến đấu cho đất nước và chết vì công việc, nhưng họ lại đối xử với anh ấy như một kẻ tội phạm đê tiện. Rồi gã trẻ tuổi đó nhận tội, nhưng lại chỉ bị mười năm tù giam thay vì ngồi ghế điện. Và giờ thì hắn chạy xung quanh, tự do như một con chim. Nếu cảm thấy tôi quá cay đắng và cáu kỉnh - thì hãy thử đặt mình vào địa vị của tôi đi. Scotty đã giành được nhiều huy chương. Anh ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn thế này.”
Desiree quay mặt đi, không biết phải nói gì. Cô xin lỗi vợ Beauchamp vì đã làm mất thời gian của cô ấy và chúc cô ấy một ngày Lễ Tạ ơn vui vẻ. Bên ngoài, bầu trời có vẻ sáng hơn, cây cối dường như xanh thẫm hơn. Desiree gọi điện cho Jenkins ở Washington, đề nghị tìm giúp danh sách nhân viên của Armaguard, bao gồm cả tên của người đội trưởng vào tháng Một năm 2004.
“Mười một năm rồi đấy,” anh ta kêu lên. “Có lẽ không còn sổ sách đâu.”
“Tôi hy vọng sẽ không như thế.”