Chương 44
Moss đậu chiếc bán tải phía sau một dãy nhà có các cửa hàng phía dưới và văn phòng làm việc ở tầng trên. Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại, cảm giác bộ não như bị moi ra, treo lên, phơi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Đây là lần đầu tiên trong thế kỷ anh cảm thấy nôn nao và có lẽ sẽ phải vui vẻ chờ đợi thêm hàng trăm năm nữa.
Có lẽ họ sẽ sớm biết những kẻ đã kéo anh ra khỏi tù. Họ sẽ biết anh không tóm được Audie Palmer, nghĩa là họ sẽ thông báo rằng anh mất tích hoặc tệ hơn nữa. Dù chuyện gì xảy ra thì cũng không có cái kết là anh sẽ được thả tự do. Hoặc anh sẽ bị bắt lại, hoặc bị giết - vùi xác trong rừng, hoặc sa mạc, hoặc dìm trong vịnh. Theo các câu chuyện truyền miệng thì Eddie Barefoot có phương thức rất mới để xử lý các thi thể. Gã ta thuê một chiếc máy bào gỗ di động, kéo nó tới địa điểm phù hợp. Ý tưởng dòng máu đỏ thẫm tràn trên mặt đất khiến Moss buồn nôn.
Câu hỏi lớn nhất là tại sao? Tại sao họ muốn Audie phải chết? Mọi chuyện sẽ trở nên dễ chấp nhận hơn nếu anh hiểu rõ được nguyên nhân. Có lẽ anh sẽ sẵn sàng tha thứ và bỏ qua nếu ai đó có thể giải thích cho anh.
Anh vẫn luôn nhớ tới ánh mắt Audie trong khu rừng trống đó. Bị săn đuổi. Sợ hãi. Trong suốt thời gian sống cùng nhau trong tù, Moss chưa bao giờ thấy Audie tỏ ra lo lắng hay sợ sệt. Cậu ấy chỉ đơn giản là cao quý hơn những người khác thôi. Giống cái cách cậu ấy vẫn luôn sống từ khi Adam cắn trái táo và Eva che giấu nó. Cậu ấy không cảm thấy choáng váng hay kinh ngạc bởi vì vốn đã chứng kiến tất cả từ trước.
Moss nhìn xuống hai cánh tay trần của mình. Mặt trời đang chói chang bên ngoài, song anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Anh muốn ở cùng Crystal… ôm cô… lắng nghe giọng nói của cô.
Có một trạm điện thoại công cộng trong góc. Anh sờ soạng trong túi, móc tiền lẻ, nhét vào khe và làm theo hướng dẫn. Cô nhấc máy sau tiếng chuông thứ ba.
“Chào em yêu?”
“Chào anh.”
“Em đang làm gì thế?”
“Nghe như anh vừa uống rượu ấy.”
“Anh uống một hai cốc.”
“Mọi chuyện ổn chứ?”
“Anh đã tìm được Audie Palmer, nhưng cậu ta lại trốn mất rồi.”
“Anh có bị thương không?”
“Không.”
“Anh đang gặp rắc rối à?”
“Anh không nghĩ mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của anh.”
“Em ghét phải nói là “Em đã nói rồi mà”.”
“Anh biết. Anh xin lỗi.”
“Sao anh lại cho là em đang trách móc anh?”
“Em nên làm thế.”
“Giờ anh định làm gì?”
“Anh không biết.”
“Đầu thú đi. Nói với cảnh sát chuyện đã xảy ra.”
“Anh sẽ làm thế nếu biết người nào có thể tin tưởng được. Nghe này, anh muốn em rời đi, ở với người thân vài ngày.”
“Tại sao?”
“Anh không tin tưởng những người này và anh muốn chắc chắn em được an toàn.”
Liếc nhìn qua cửa kính, anh nhận thấy một người đàn ông quá khổ mặc áo sơ mi, đeo cà vạt xanh đang mở cửa con Mercedes. Ông ta bước ra ngoài, kéo chiếc áo vét từ móc treo, xách theo chiếc cặp trước khi bước lên bậc cầu thang, với tay ra sau bấm nút khóa cửa xe.
“Anh phải đi đây, em yêu,” Moss vội nói.
“Đi đâu?”
“Anh sẽ gọi cho em sau.”
Moss đi nhanh qua đường, nhảy lên hai bậc cầu thang một, kịp thời ngáng chân, chặn cánh cửa trước khi nó tự động khép lại. Viên luật sư kẹp chiếc cặp ở cổ, đang loay hoay với chùm chìa khóa nặng cùng chiếc khóa kép.
“Ngài Clayton Rudd?”
Viên luật sư quay lại. Clayton Rudd khoảng sáu mươi lăm tuổi với cái bụng phệ và mái tóc bù xù trắng xóa, điểm đáng nhớ nhất của ông ta là bộ ria kiểu phương Nam xoáy tròn ở mỗi bên mép giống như người bán gà rán. Ông ta đang mặc bộ comple mà có lẽ chỉ phù hợp khi ông ta còn trẻ, các khuy áo hiện đã chật căng ra, trông như thể sẵn sàng bắn vào mắt ai đó.
“Chúng ta có hẹn trước à?”
“Không, thưa ngài.”
Moss đi theo Rudd vào văn phòng, ông ta treo áo khoác lên móc, rồi ngồi xuống sau bàn làm việc. Cặp mắt lồi lờ đờ của ông ta lướt khắp căn phòng, không dừng lại ở bất kỳ đồ vật nào.
“Nói cho tôi biết, chàng trai. Đòn roi nghiệt ngã nào của số phận đưa cậu tới đây thế?”
“Gì cơ?”
“Cậu bị kiện cáo? Bị thương? Gặp rắc rối à?”
“Không, thưa ngài.”
“Chà, vậy sao cậu lại cần gặp luật sư?”
“Không phải vì tôi, ngài Rudd. Tôi đến đây là để hỏi về Audie Palmer.”
Viên luật sư hơi cứng người, đôi mắt ông ta trở nên khôn khéo dưới cặp kính không gọng. “Tôi không biết ai có tên như thế.”
“Ông đã biện hộ cho cậu ấy.”
“Cậu nhầm rồi.”
“Vụ cướp xe tải ở hạt Dreyfus.”
Khuất tầm nhìn của anh, Rudd dùng chân mở ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc.
Moss rướn mày lên. “Nếu ông đang định rút khẩu súng từ ngăn kéo đó ra, thưa ngài Rudd, thì hãy vui lòng suy nghĩ lại.”
Viên luật sư nhìn vào ngăn kéo, rồi đóng lại. “Cậu không thể quá cẩn thận như vậy,” ông ta tỏ vẻ xin lỗi. “Cậu là bạn của Palmer à?”
“Chúng tôi có quen biết nhau.”
“Cậu ta nhờ cậu tới à?”
“Không.”
Rudd nhìn điện thoại. “Tôi không được phép bàn luận về các vụ việc. Mối ràng buộc luật sư - khách hàng mà. Cậu hiểu chứ? Audie Palmer không có quyền khiếu nại. Cậu ta đã quá may mắn.”
“May mắn?”
“Vì được tôi biện hộ! Tôi đã giúp cậu ta giành được một thỏa thuận để đời. Đáng lẽ phải ngồi ghế điện thì cậu ta chỉ phải ngồi tù mười năm.”
“Làm cách nào ông đạt được nó?”
“Tôi cố gắng làm tốt công việc của mình.”
“Tôi hy vọng là cậu ta biết ơn ông.”
“Hiếm khi họ cảm thấy thế lắm. Nếu một khách hàng thoát tội, anh ta sẽ cho là mình đã thắng được cả hệ thống pháp luật. Còn nếu thua, anh ta sẽ đổ lỗi cho tôi. Dù thế nào thì cũng không phải công lao của tôi.”
Moss biết chuyện này là thật. Bất kỳ tù nhân nào cũng sẽ nói với bạn rằng họ bị kết tội là do luật sư của họ hoặc bị rơi vào bẫy của cảnh sát hay đơn giản là kém may mắn. Chẳng ai chịu thừa nhận là do họ ngu dốt, tham lam hay thù hận. Audie là một ngoại lệ. Cậu ta không bao giờ biện hộ cho mình hay phàn nàn về bản án. Cậu ta giúp các tù nhân khác kháng cáo và viết đơn kiến nghị nhưng chưa một lần đề cập đến hoàn cảnh của chính mình.
“Ông có ý tưởng nào về nguyên nhân Audie lại trốn khỏi tù ngay trước ngày được tự do không?”
Clayton Rudd nhún vai. “Lượng kim loại trong đầu cậu ta còn nhiều hơn ở lò nướng bánh đấy.”
“Sai rồi,” Moss phản đối. “Tôi nghĩ cậu ấy biết chính xác những việc mình sẽ làm. Cậu ấy có bao giờ nhắc đến số tiền không?”
“Không.”
“Tôi đoán là ông cũng không hỏi.”
“Đó không phải việc của tôi.”
“Xin lỗi về ngôn từ của mình, nhưng tôi nghĩ ông nói như điên ấy.”
Rudd ngả người ra sau, chỉ ngón tay vào ngực mình. “Để tôi nói cho cậu biết, chàng trai. Số phận đã vô cùng hối tiếc khi Audie Palmer chỉ phải chịu hình phạt mười năm tù.”
“Sao cậu ấy lại thoát được tội giết người?”
“Cậu ta bị kết án, nhưng tôi đã khiến mức án giảm xuống.”
“Một vụ thương lượng tuyệt đỉnh nhỉ.”
“Như đã nói - tôi chỉ làm việc của mình.”
“Tại sao Văn phòng Biện lý quận lại đồng ý? Vì sao chứ?”
Viên luật sư thở dài mệt mỏi. “Cậu muốn biết tôi nghĩ gì hả? Tôi nghĩ là chẳng ai muốn Audie Palmer còn sống cả. Họ không muốn. Thậm chí ngay cả khi vì phép lạ nào đó mà cậu ta sống sót, các bác sĩ cũng xác định cậu ta sẽ chỉ là một kẻ ngớ ngẩn, đó là lý do tại sao Văn phòng Biện lý đưa ra một đề nghị, Bằng cách nhận tội, chúng tôi sẽ tiết kiệm cho bang một khoản tiền án phí. Palmer cũng đồng ý.”
“Không, sự việc không đơn giản như thế.”
Rudd đứng lên, mở một tủ tài liệu. Ông ta rút ra một tập tài liệu pháp lý trông còn nặng hơn cả một bao cát. ‘“Đây! Cậu tự đọc đi.”
Tập tài liệu lưu trữ các bài báo viết về phiên tòa, cùng bức ảnh Audie ngồi ngay cạnh Clayton Rudd trong phòng xử án, đầu vẫn quấn băng trắng.
“Tôi không thể cho cậu ta đứng trên bục vì cậu ta còn không thể nói rõ ràng được. Đám phóng viên la hét om sòm như lũ chó dại, gào thét đòi cậu ta phải chịu án tử hình vì cái chết của một phụ nữ vô tội cùng nhân viên bảo vệ.”
“Người ta đổ lỗi cho Audie.”
“Họ còn có thể đổ lỗi cho ai khác được chứ?” Rudd nhìn ra cửa. “Nào, giờ thì thứ lỗi cho tôi, tôi còn có việc phải làm.”
“Chuyện gì đã xảy ra với số tiền đó?”
“Đó là một trong những câu hỏi vượt quá giới hạn đấy. Đừng có để cánh cửa đập vào mông cậu.”