Chương 45
Khu liên hợp các cơ quan hành pháp của hạt Dreyfus nằm ở số 1, đường Criminal Justice, một địa chỉ đầy tham vọng có thể xem là tuyên bố của sự phấn đấu hay chỉ là mộng tưởng. Tòa nhà trông hiện đại và thiết thực nhưng lại thiếu nét quyến rũ theo kiểu kiến trúc cũ của đồn cảnh sát, tòa án quận và tòa thị chính thành phố - những công trình hầu hết đã bị đẩy ra ngoài vì mảnh đất có giá trị lớn hơn giá trị lịch sử.
Desiree dùng gương chiếu hậu để chỉnh trang lại bản thân. Cuộc điện thoại của Audie Palmer vẫn luẩn quẩn trong đầu cô. Anh ta phủ nhận đã bắn chết hai mẹ con nhưng không cầu xin cô tin tưởng hay nài nỉ để được cảm thông. Giống như anh ta không quan tâm liệu cô có muốn nghe hay không. Anh ta cũng nói anh trai mình đã chết và nếu cô muốn bằng chứng thì có thể nạo vét sông Trinity.
Tại sao bây giờ anh ta mới nói cho cô biết. Tại sao không tiết lộ từ mười một năm trước khi mà nó còn có lợi cho anh ta? Tuy nhiên, sự thẳng thắn và không giảo hoạt của Audie khiến cô muốn tin anh ta.
Cô nhớ lại khoảnh khắc bước vào căn phòng khách sạn ấy. Bên cạnh sự bạo lực điên rồ, hiện trường còn có thứ gì đó cho thấy một tâm lý rất mâu thuẫn. Tại sao Audie lại giết Cassie và Scarlett? Có lẽ anh ta đã quy tội cho Cassie gọi cảnh sát, nhưng vì sao lại bắn cô ấy ngay tại thời điểm đó - đúng lúc Valdez gõ cửa và thông báo sự hiện diện của mình chứ?
Theo lời khai của viên cảnh sát trưởng, Audie đã bắn ra ba phát đạn, giết hai người, rồi phá cửa thông sang phòng liền kề, chạy qua đó, ra hành lang, xuống cầu thang và ngang qua bãi đậu xe, mặc quần áo chỉnh tề, không để lại bất kỳ đồ đạc cá nhân nào trong căn phòng mà anh ta đã ở hai ngày. Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong khoảng thời gian viên cảnh sát trưởng gõ cửa, giới thiệu chức vụ và dùng khóa thẻ từ. Nó có vẻ phi logic. Trái với lẽ thường. Bảo sao cô luôn cảm thấy nghi ngờ.
Văn phòng của cảnh sát trưởng Valdez trên tầng bốn nhìn ra một nhà máy chẳng có gì nổi bật, không bảng tên trên cổng hay có manh mối chỉ dẫn nào đó về sản phẩm nó buôn bán hoặc sản xuất. Valdez không ngẩng đầu lên lúc Desiree gõ cửa và bước vào phòng. Anh ta đang bận nghe điện thoại, nên chỉ giơ tay lên, ra hiệu mời Desiree ngồi.
Cuộc điện thoại kết thúc. Valdez ngả người ra ghế.
“Tôi hy vọng là mình không đến đúng lúc anh đang bận,” cô mở đầu.
“Thật khó để bận rộn khi mà bị đình chỉ công việc. Bất kỳ cảnh sát nào phải giao nộp vũ khí đều buộc phải tạm nghỉ cho đến khi cuộc điều tra hoàn tất.”
“Đó là quy định.”
“Tôi biết.”
Desiree ngồi xuống ghế. Cô đặt túi xách lên đầu gối, nắm chặt miệng túi bằng cả hai tay. Hành động này khiến cô thấy hơi bối rối vì cô có cảm giác như bà Marple [70] mang theo que đan tới cuộc thẩm vấn. Cô lại đặt chiếc túi xuống sàn, giữa hai chân.
Viên cảnh sát trưởng vòng hai tay ra sau gáy, xem xét cô. “Cô rất không có thiện cảm với tôi, phải không đặc vụ?”
“Tôi không tin anh, khác biệt đấy.”
Valdez gật đầu, cứ như sự tin cậy đối với anh ta đó là vấn đề ngữ nghĩa mà thôi. “Tại sao cô lại đến đây.”
“Tôi muốn xin lỗi. Dường như anh cảm thấy bị xúc phạm vì các câu hỏi của tôi ngày hôm đó.”
“Cô đã thực sự không đúng mực.”
“Tôi chỉ làm công việc của mình thôi.”
“Cũng không có nghĩa là cô được phép nói chuyện với mọi người theo cách đó, nhất là với một nhân viên thực thi pháp luật. Cô đối xử với tôi như rác rưởi… như tội phạm.”
“Tình trạng của người phụ nữ trẻ cùng con gái cô ấy, nằm chết, tôi đoán là mình đã mất khả năng suy xét.”
“Đúng, cô đã mất bình tĩnh.”
Desiree đã chuẩn bị những điều cần nói với Valdez, nhưng từ ngữ tiếp tục nghẹn trong cổ họng như thể cô đang cố nuốt miếng bánh mì không phết bơ ấy.
“Tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác chứng kiến người chết gần như thế,” cô nói. “Anh rõ ràng là rất quen với nó.”
“Ý gì?”
“Theo tất cả các thông tin thì vụ cướp xe tải bọc thép là một cuộc tắm máu. Cảm giác khi bắn vào thân thể những người đó thế nào?”
“Tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình.”
“Kể lại cho tôi về vụ cướp.”
“Cô đã đọc hồ sơ.”
“Anh đã báo cáo về một chiếc suv đậu kế bên chiếc xe tải bọc thép, nhưng trong các cuộc điện đàm không hề nhắc tới bất kỳ chiếc suv nào.”
“Nó đậu ở phía xa, khuất sau xe tải. Lúc đầu chúng tôi không nhìn thấy nó.”
“Nghe có vẻ hợp lý,” Desiree nói.
“Hợp lý? Sự thật chính là thế.”
Desiree che giấu cảm giác thỏa mãn mơ hồ vì khiến cảnh sát trưởng phát cáu. “Tôi cũng hy vọng được nói chuyện với Lewis và Fenway.”
“Họ đã không còn làm việc cho hạt từ lâu rồi.”
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu anh có thể cung cấp địa chỉ hoặc số điện thoại liên lạc của họ.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi. Desiree liếc ra ngoài cửa sổ nơi khói bụi từ đám cháy phía xa đã che mờ mặt trời và biến nó thành màu vàng.
“Tôi có thể cho cô địa chỉ của Lewis. Cô có giấy bút chưa?” Valdez hỏi.
“Tôi có rồi đây.”
“Nghĩa trang Magnolia, Beaumont, hạt Jefferson, Texas.”
“Cái gì?”
“Anh ta đã chết trong một vụ tai nạn máy bay hạng nhẹ.”
“Khi nào?”
“Sáu, bảy năm trước.”
“Còn Fenway?”
“Lần cuối tôi nghe tin là anh ta đã mở một quán bar ở Florida Keys.”
“Địa chỉ?”
“Không biết.”
“Tên quán là gì?”
“Tôi nghĩ là pa Bar.”
Vẻ mỉa mai của anh ta đã kích động thứ gì đó bên trong Desiree. “Chuyện gì xảy ra với đoạn phim của máy quay hành trình trang bị trên xe?”
Valdez hơi ngập ngừng, song lập tức khôi phục, nghiến hàm dưới. “Đoạn phim nào?”
“Ảnh chụp hiện trường cho thấy trên xe tuần tra của anh có máy quay hành trình. Tôi không thể tìm được bất kỳ tài liệu nào đề cập đến phim của nó.”
“Máy quay bị hỏng.”
“Tại sao?”
“Một trong số những viên đạn bắn về phía chúng tôi đã trúng phải nó.”
“Đây có được coi là lời giải thích chính thức không?”
Valdez dường như đang nhai một viên kẹo cao su có tên là tức giận và lăn nó quanh miệng như viên bi. Anh ta cố nặn ra một nụ cười. “Tôi không biết cái gì được gọi là lời giải thích chính thức cả. Chắc hẳn lúc đó tôi còn đang bận rộn tránh né đạn của những kẻ muốn giết tôi. Cô đã bao giờ bị bắn chưa, đặc vụ?” Anh ta cũng không chờ cô trả lời. “Chưa, tôi đoán là chưa. Những người như cô được sống nhàn nhã trong tòa tháp ngà, tách biệt khỏi các sự kiện cùng thực tiễn của thế giới. Cô mang theo súng, huy hiệu và săn đuổi những tên tội phạm trí thức, gian lận thuế và tội phạm liên bang, nhưng cô không biết cảm giác thế nào khi phải đối mặt với tên nghiện đang vung vẩy dao hay một gã buôn ma túy với khẩu bán tự động đâu. Cô chưa bao giờ phải xử lý những tên cặn bã. Cô chưa bao giờ phải mạo hiểm tính mạng của mình vì đồng nghiệp hay bạn bè. Bao giờ cô phải trải qua bất kỳ hoàn cảnh nào như thế thì hãy quay lại và đặt câu hỏi về hành động, động cơ của tôi. Giờ thì hãy nhấc mông ra khỏi văn phòng của tôi đã.”
Valdez đứng dậy. Các cơ ở cổ phồng lên giận dữ, còn trán thì lấm tấm mồ hôi.
Chiếc điện thoại trên bàn réo vang. Anh ta giật nó ra khỏi giá.
“Em nói gì?… Anh không gọi cho họ… Nhà trường để cho thằng bé đi?” Anh ta liếc nhìn Desiree. “Được rồi, được rồi, bình tĩnh… nói rõ ràng cho anh nào… lần cuối cùng em cầm điện thoại là ở đâu? Nghĩa là có thể nó bị ăn trộm… Bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm ra thằng bé… Anh biết… Sẽ ổn thôi… Anh sẽ gọi đến trường. Em đang ở đâu? Anh sẽ cử một xe tuần tra tới đón em.”
Anh ta hạ điện thoại xuống, che ống nói. “Có người giả danh tôi gọi điện tới trường học của con trai tôi.”
“Khi nào?”
“Bốn mươi lăm phút trước.”
“Bây giờ con trai anh đang ở đâu?”
“Họ không biết.”