Chương 46
Audie đi theo cao tốc South Freeway qua ngoại ô Houston, vào hạt Brazoria. Đến hồ Jackson, anh rẽ về hướng đông trên đường 614, hướng đến Đông Columbia. Chiếc xe tải rỉ sét chạy phía trước có dán đề can ở đuôi xe ghi: Ly khai hoặc Chết: người yêu nước Texas. Người tài xế búng điếu thuốc ra, nó tóe lửa và bật nảy trên mặt đường trải nhựa.
Hầu hết các trang trại đều rất gọn gàng và giàu có. Cánh đồng phủ kín hoa hướng dương, cây bông cùng thân cây gãy của đám ngô đã được thu hoạch. Họ đi qua tháp ủ thức ăn, cối xay gió, chuồng trại và máy kéo; mọi người vẫn đang tiếp diễn cuộc sống thường ngày nên chẳng mấy mà nhanh chóng quên đi chiếc xe Camry bình thường với một người đàn ông cùng một cậu thiếu niên.
Đôi lần Audie liếc nhìn Max, thấy những bọt bong bóng ở khóe miệng cùng vành mắt đỏ hoe của thằng bé. Nó đang sợ hãi. Nó không hiểu. Làm sao nó hiểu được chứ? Trẻ con thường lớn lên với niềm tin thế giới vốn tốt đẹp. Chúng nghe truyện cổ tích hay xem những bộ phim kết thúc có hậu nơi mà mọi đứa trẻ mồ côi đều tìm được một mái ấm, hay bất kỳ con chó đi lạc nào cũng tìm thấy một ngôi nhà. Đó là tính nhân văn của các câu truyện. Ở hiền thì gặp lành và tình yêu luôn đơm hoa kết trái, nhưng với rất nhiều đứa trẻ, thực tế lại khắc nghiệt hơn nhiều vì chúng học hỏi cuộc sống thông qua đòn roi và nắm đấm.
Audie có một người cậu luôn thích kéo anh vào lòng trong các cuộc họp mặt gia đình. Ông ấy cù anh bằng một tay, trong khi chọc mạnh ngón cái của tay kia vào phần xương sườn anh cho đến khi anh cảm thấy có thể ngất xỉu vì đau. “Nhìn thằng bé này,” ông ta sẽ nói, “nó không biết nên khóc hay cười.”
Audie không thể hiểu tại sao ông ta lại thích làm đau anh, điều gì khiến ông ta lấy làm hài lòng khi tra tấn một đứa trẻ. Lúc này anh liếc nhìn Max và hy vọng thằng bé không gặp phải một ông chú tàn bạo, những đứa bạn thích bắt nạt ở trường hay những kẻ thích làm tổn thương người khác.
Hai giờ sau khi rời khỏi Conroe, họ đến Sargent - nơi có vẻ giống như một bộ sưu tập các ngôi nhà trải rộng khắp vùng Caney Creek theo từng vòng cung rộng, uốn lượn hàng dặm tới sát bờ biển vùng Vịnh. Nhưng con đường nhựa xuyên qua nó lại thẳng tắp cho tới khi chạy ngang một chiếc cầu quay và đột ngột kết thúc ở bãi biển Sargent.
Đến ngã ba, Audie rẽ hướng đông vào con đường nhựa lồi lõm và chằng chịt vết nứt dọc theo kênh đào. Con đường kéo dài khoảng ba dặm nữa, song song bờ biển. Dần dần, các ngôi nhà trở nên thưa thớt. Hầu hết được xây dựng với mục đích làm nơi nghỉ mát, theo kiểu nhà sàn nhằm tránh những cơn sóng lớn trong lúc biển động hay giông bão có thể chạm tới tận nền nhà. Chúng đang đóng cửa vì hiện tại là mùa đông, những cột cờ trơ trọi, đồ nội thất ngoài trời đã được cất vào kho hoặc buộc lại chắc chắn, trong khi tàu thuyền được cất trong nhà thuyền hay neo đậu trước sân.
Bên trái đường là con kênh đào lớn, nơi các sà lan nạo vét sông có thể ra vào dễ dàng và thuận tiện cho các tàu du lịch đi dọc theo tuyến đường thủy nội địa Intoacoastal Waterway [71] . Sâu hơn vào đất liền là các đầm lầy cũng như thảo nguyên không bóng cây cối trải dài hàng dặm cùng vùng đất ngập mặn với các ao hồ nông và kênh rạch nhỏ hẹp. Trong ánh hoàng hôn lạ lẫm, Audie có thể thấy đàn ngỗng đang bay thành hình chữ V ngang qua bầu trời, giống như một mũi tên hướng thẳng tới phía bờ xa xôi.
Đối điện con đường là bãi biển phẳng lỳ, trải dài, rải rác những đống rong biển và vệt bánh xe. Audie ra khỏi xe, quan sát khắp bãi biển vắng vẻ. Ánh sáng đang nhạt dần, không gian trở nên mờ đục như màu nước bẩn. Anh bước sang phía ghế phụ, mở cửa xe.
“Tại sao chúng ta lại dừng ở đây?” Max hỏi.
“Chú sẽ tìm chỗ cho chúng ta nghỉ qua đêm.”
“Tôi muốn về nhà.”
“Cháu sẽ ổn thôi. Giống như qua đêm ở nhà người quen ấy mà.”
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi - lên chín hả?”
Audie trói hai tay thằng bé bằng băng dính. Rồi đẩy nó đi về phía trước, chỉ tay hướng ra bãi biển.
Họ tiến tới một ngôi nhà tối tăm, khuất sau cồn cát và đám cây bụi thấp. Nấp trong cái hốc ngay phía trên mép sóng, Audie quan sát cẩn thận trong vòng mười phút, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự hoạt động.
“Cháu phải hứa sẽ ngồi yên ở đây và thật yên lặng. Đừng cố chạy trốn. Nếu không chú sẽ bắt cháu lại và buộc phải nhốt cháu trong thùng xe đấy.”
“Tôi không muốn phải nằm trong thùng xe.”
“Được, chú sẽ không đi lâu đâu.”
Khi Audie khuất khỏi tầm nhìn của Max, thằng bé cho là mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng sự thật thì ngược lại. Nó không thích bóng tối. Nó không thích cách bóng tối khuếch đại âm thanh của tiếng côn trùng, hơi thở của chính nó hay tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Nhìn ra mặt biển, nó có thể thấy ánh sáng phía xa xa mà có thể là của con tàu hoặc dàn khoan dầu, có thứ gì đó như đang chuyển động hoặc không hề chuyển động tí nào.
Tại sao nó càng lúc càng không sợ hãi người đàn ông này? Đôi lần nó lén liếc nhìn Audie, bí mật nghiên cứu khuôn mặt anh, cố tìm ra nét đặc trưng của một kẻ giết người, cứ như chúng hiện rõ trong đôi mắt hoặc viết trên trán anh. Hẳn là chúng phải hiển hiện rõ ràng chứ - hận thù, khát máu, khao khát trả thù.
Trong suốt chuyến đi, Max đã cố âm thầm ghi nhớ các biển hiệu và địa danh nổi tiếng, nhằm có thể chỉ ra vị trí của mình nếu có cơ hội gọi điện cho cảnh sát. Họ hướng về phía nam, rời khỏi Houston, rồi ngoặt về phía tây, đi ngang qua Old Ocean và Sugar Valley tới Bay City.
Audie đã cố trò chuyện, hỏi han về bố mẹ cậu.
“Sao ông lại muốn biết?”
“Chú chỉ hiếu kỳ thôi. Cháu có gần gũi với bố không?”
“Có, tôi nghĩ thế.”
“Hai người có hay tham gia các hoạt động cùng nhau không?”
“Thi thoảng.”
Không nhiều. Hết rồi.
Lúc này, Max đang núp mình trong bóng tối, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích và cố nhớ lại khoảng thời gian hai bố con thân thiết. Có lẽ mọi chuyện sẽ khác hơn nếu Max chơi cho giải bóng chày Little League, bóng rổ hay thích đạp xe trên những con đường bụi bẩn. Thậm chí Max cũng không xuất sắc trong môn lướt ván - không, nếu so sánh với Dean Aubyn hay Pat Krein - hai đứa bạn cùng lớp của nó. Max không có nhiều điểm chung với bố, nhưng đó không phải lý do chính khiến họ trở nên xa cách. Nguyên nhân là những cuộc cãi vã nó ghét cay ghét đắng. Không phải cuộc tranh luận nó tham dự, mà là những cuộc cãi vã nó nghe lén được vào ban đêm, lúc nằm bất động trên giường.
Cô nên xem lại bản thân mình! Thật hả? Cô đang tán tỉnh hắn ta. Tôi biết mình thấy gì. Ghen tuông à? Tôi ấy hả? Còn lâu. Tại sao tôi phải ghen tuông vì con đàn bà lẳng lơ, khô cằn, lạnh lẽo như cô chứ?
Cuộc chiến sẽ kết thúc bằng đồ vật bị quăng ném, hoặc tiếng cửa đóng sầm lại hay đôi khi là những giọt nước mắt. Trong suy nghĩ của Max, dường như bố nó tin rằng vợ và con trai ông ta là những kẻ bạc bẽo, vô ơn, thậm chí là đáng khinh bỉ, song cuộc cãi vã hiếm khi kéo dài đến buổi sáng. Bữa sáng diễn ra bình thường, mẹ nó sẽ chuẩn bị bữa trưa cho bố nó và hôn tạm biệt ông ta.
Max nhớ cả hai người và mong bố đến đây. Nó tưởng tượng một đoàn xe tuần tra, đèn nhấp nháy, hú còi ầm ĩ, đang lao vun vút trên đường, hướng về phía nó, trong khi ánh đèn từ chiếc trực thăng rọi sáng bầu trời cùng một đội đặc nhiệm Mỹ gầm thét ập vào bãi biển trên những chiếc xuồng phao. Thằng bé vểnh tai nghe ngóng một hồi, nhưng chẳng thấy tiếng còi báo động, tiếng trực thăng hay tàu thuyền nào cả. Thận trọng, nó bắt đầu di chuyển dọc con đường, nhìn về phía sau, tự hỏi có bị Audie theo dõi không. Tới chỗ chiếc xe, nó dừng lại một lát, thở hổn hến trong bóng tối. Con đường chỉ còn cách một trăm thước nữa. Nó có thể vẫy một chiếc xe. Nó có thể báo động.
Nó đang chạy, dáng lom khom như con ngựa phi nước đại vì hai tay bị trói nên cánh tay không thể tự do vung vẩy. Đột nhiên nó bị vấp phải cái gì đó, ngã đập mặt xuống cát.
“Nào, giờ lại muốn trồng cây chuối bằng mặt hả?” Audie bước ra từ sau hàng rào, vác khẩu súng trên vai. Max nhổ cát trong miệng ra.
“Ông nói là sẽ không làm tôi đau.”
“Chú nói là chú không muốn làm thế.”
Audie giúp thằng bé đứng dậy, phủi cát bám trên người nó. Max giận dữ hất tay anh ra, không muốn Audie chạm vào nó. Họ quay ngược lại con đường, tiếp cận ngôi nhà từ phía bãi biển, leo lên các bậc thang dẫn tới ban công phía sau nhìn ra biển. Lan can và các con tiện đều đã bị bong tróc do nắng, gió và muối biển.
Sau khi kiểm tra cửa chớp và cửa ngoài, Audie quấn áo khoác quanh cánh tay, rồi thúc mạnh khuỷu tay vào một ô kính ngay phía trên tay nắm cửa. Với vào trong, mớ chốt, đẩy cửa ra, anh bảo Max chú ý nhìn, tránh mảnh kính vỡ. Anh dặn thằng bé ngồi ở bàn ăn, rồi nhanh chóng kiểm tra từng căn phòng. Căn nhà có mùi ẩm mốc và kín mít. Sofa được trùm kín bằng vải, giường được dọn gọn gàng, quấn màng nhựa.
Audie tìm thấy một giá sách báo có vài tờ bản đồ cùng báo cũ có đề ngày xuất bản từ ba tháng trước. Vài bức ảnh gia đình đặt trên mặt lò sưởi và treo trong phòng ngủ. Bố. Mẹ. Ba đứa trẻ. Từ những đứa trẻ sơ sinh dần trở thành thiếu niên trong suốt một thập kỷ hoặc hơn.
Anh quay sang kiểm tra tủ lạnh, các tủ đựng thực phẩm khô và không dễ hỏng. Không cần bật đèn, anh mở chiếc cửa chớp ở mặt hướng ra biển của ngôi nhà, nhìn ngang qua vịnh ra giàn khoan dầu trông như thành phố nổi trong không khí.
Max không hé răng nửa lời. Audie tìm khăn trải bàn cùng khăn ăn trong rương chứa đồ rồi bật bình nóng lạnh.
“Sẽ mất vài giờ nước mới nóng,” anh nói. “Chúng ta có thể tắm rửa vào sáng mai, có vài bộ quần áo trong tủ đấy.”
“Đó không phải đồ của chúng ta.”
“Đúng,” Audie đáp. “Nhưng đôi khi cần phải phá bỏ các quy tắc.”
“Tôi có bị trói không?”
Audie cân nhắc câu hỏi này. Trong một phòng ngủ anh tìm thấy một chiếc lục lạc trên kệ đồ. Anh cầm vào bếp, bảo Max đứng lên rồi buộc nó vào đầu gối thằng bé. Mỗi khi nó di chuyển chiếc lục lạc sẽ réo vang báo hiệu.
“Chú muốn cháu ngồi im trên ghế. Nếu nghe thấy cháu di chuyển, chú sẽ trói cả tay và chân cháu. Hiểu chưa?”
Max gật đầu.
“Cháu đói không?” Audie hỏi.
“Không.”
“À, chú sẽ làm món gì đấy. Cháu có thể ăn nếu muốn.”
Anh phát hiện ra một gói mì ống trong tủ đồ ăn và cho tất cả vào nồi nước sôi. Rồi anh tìm được lon cà chua xay, ít thảo mộc, bột tỏi cùng gia vị. Max theo dõi anh nấu nướng. Ít lâu sau họ ăn tối trong im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng lục lạc thi thoảng lại réo lên cùng tiếng dĩa lanh canh trên đĩa.
“Chú không giỏi nấu ăn,” Audie phân trần. “Chú ít khi nấu.”
Max đẩy đĩa của nó ra giữa bàn. Nó vén lọn tóc xõa vào mắt, nhìn vết sẹo như những đường chéo song song khắc vào cánh tay Audie.
“Ông bị những vết sẹo này trong tù à?” Nó hỏi sau vài phút im lặng.
Audie gật đầu.
“Tại sao?”
“Bất đồng quan điểm.”
Max chỉ vào mu bàn tay phải của Audie nơi có vết sẹo chạy từ cuối ngón cái cho tới tận cổ tay.
“Ông bị cái này như thế nào?”
“Một con dao làm từ thân bàn chải đánh răng được nung chảy.”
“Cái này?”
“Dao cạo râu cán gấp.”
“Sao tù nhân lại có được dao cạo cán gấp?”
“Một trong số quản ngục đã tuồn lậu vào.”
“Sao họ lại làm thế?”
Audie buồn bã nhìn thằng bé. “Để giết chú.”
Vừa rửa chén đĩa trong bồn, anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xét bầu trời. “Tối nay sẽ có bão, nhưng nếu ngày mai bão tan thì chúng ta có thể đi câu cá.”
Max không đáp.
“Cháu biết câu cá phải không?”
Thằng bé nhún vai.
“Đi săn?”
“Bố đưa tôi đi một lần.”
“Ở đâu?”
“Lên vùng núi.”
Audie nghĩ về Carl và những chuyến đi săn lúc họ còn thiếu niên. Luôn bình tĩnh khi bóp cò, Carl không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả một cái nháy mắt mỗi khi anh ấy nổ súng. Vịt, sóc, hươu đuôi trắng, bồ câu, thỏ, ngỗng - khuôn mặt anh ấy luôn lạnh tanh, trong khi Audie luôn lo lắng nhìn những con vật mình giết lên cơn co giật, chảy máu đến chết.
“Ông sẽ bắn tôi phải không?”
“Cái gì? Không.”
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Chú muốn chúng ta trở thành bạn bè.”
“Bạn bè!”
“Ừ.”
“Đồ thần kinh!”
“Đừng nguyền rủa. Chúng ta có rất nhiều điểm chung.”
Max chế giễu một cách chua cay.
“Cháu đã bao giờ đến Las Vegas chưa?” Audie hỏi.
“Chưa.”
“Chú đã từng kết hôn ở Las Vegas. Mười một năm trước. Chú đã cưới người phụ nữ xinh đẹp nhất.” Anh dừng lại, nhớ tới khoảnh khắc ấy với nụ cười mếu máo. “Ở một trong những nhà thờ mà cháu đã nghe tên.”
“Như nhà thờ Elvis Presley hả?”
“Không phải nhà thờ đó,” Audie đính chính. “Nó có tên là Chapel of the Bells trên đại lộ Las Vegas. Họ có “dịch vụ nhanh” giá 145 đô với âm nhạc và một giấy chứng nhận kết hôn. Bọn chú đã đi mua sắm trước. Chú nghĩ cô ấy muốn mua một chiếc váy, nhưng cô ấy lại tìm kiếm cửa hàng dụng cụ.”
“Sao lại thế?”
“Cô ấy mua hai thước dây dệt mềm. Và bảo chú phải tìm được mười ba đồng tiền vàng cho cô ấy. “Không phải vàng thật đâu,” cô ấy nói. “Chỉ là các biểu tượng thôi”.”
“Biểu tượng cho cái gì?”
“Chúng được cho là đại diện cho Chúa cùng mười hai tông đồ,” Audie giải thích. “Và khi đưa mười ba đồng tiền cho cô ấy, chú phải thề sẽ chăm sóc cô ấy cùng con trai cô ấy.”
“Con trai? Ông chưa hề nhắc tới thằng bé nào cả.”
“Ừ,” Audie vuốt ve vết sẹo trên cánh tay. “Đó là người bạn tốt nhất của chú. Chú để cậu ấy giữ nhẫn cưới.”
Max không đáp, trong một khoảnh khắc Audie cảm giác thằng bé sẽ nhớ ra. Nhưng rồi khoảnh khắc đó trôi đi.
“Tên nó là gì?”
“Miguel - đó là phiên âm tiếng Tây Ban Nha của Michael.”
Vẫn chẳng có gì xảy ra.
“Trong suốt buổi lễ, Belita buộc sợi dây mềm quanh cổ tay chú rồi cổ tay cô ấy. Cô ấy nói rằng nó đại biểu cho sự ràng buộc mãi mãi vì số phận của bọn chú đã gắn chặt vào nhau.”
“Nghe có vẻ khá mê tín dị đoan.”
“Ừ,” Audie đáp, đúng lúc này tia chớp đầu tiên lóe lên, xua tan bóng tối. “Chú đoán cô ấy khá mê tín, nhưng cô ấy không tin rằng cái xấu nằm ở sự vật, mà nằm ở con người. Một địa điểm không bao giờ bị đầu độc, chỉ có tâm hồn thôi.”
Max ngáp dài.
“Cháu nên đi ngủ đi,” Audie nói. “Ngày mai sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Có chuyện gì à?”
“Chú sẽ đưa cháu đi câu cá.”