← Quay lại trang sách

Chương 47

Xe tuần tra đậu kín lối vào nhà Valdez và xe cảnh sát không gắn đèn hiệu chật hai bên đường phố. Thám tử đi gõ cửa từng nhà, một đội pháp y lấy dấu vân tay cùng mẫu tóc trong phòng ngủ của Max.

Vài giọng nói vang lên trong bếp. Buộc tội. Trách móc. “Chúng ta không biết chắc có phải Audie Palmer không,” Desiree lên tiếng, cố làm dịu những cơn nóng nảy.

“Còn ai vào đây nữa,” Valdez gào lên.

“Hắn đã từng đe dọa chúng tôi,” Sandy vừa nói vừa lau nước mắt bằng khăn giấy.

“Anh ta đe dọa cô như thế nào?”

“Dĩ nhiên là bằng cách chuyển đến đây… và nói chuyện với Max.”

Desiree gật đầu, nhìn Senogles đang ngồi trên ghế, vuốt cằm, tỏ ra là một người khôn ngoan.

“Như thế cũng không thể kết tội anh ta đã bắt cóc Max,” Desiree phản đối.

Sandy nổi giận. “Cô không nghe hả? Ryan đã bắn hắn. Ryan bắt hắn. Ryan đã tống hắn vào tù.”

“Được rồi, tôi biết chuyện đó, nhưng vẫn chẳng có nghĩa lý gì.” Desiree cố gắng tiếp cận từ góc độ khác. “Max bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn mười lăm.”

“Đã bao giờ anh để lộ cho Palmer biết mình có con trai chưa?”

Valdez lắc đầu.

“Anh có từng liên lạc hay gửi thư cho Palmer sau khi anh ta bị kết án không?”

“Không. Cô đang định ám chỉ cái gì?”

“Tôi đang cố tìm hiểu lý do tại sao Palmer lại có mặt ở đây Chủ nhật trước. Nếu Max là mục tiêu thì tại sao anh ta không bắt cóc thằng bé ngay hôm ấy? Sao lại phải đợi đến tận bây giờ?”

Valdez nhìn cô đầy giận dữ. “Gã đó bị điên! Hỏng não!”

“Theo bác sĩ tâm thần chữa trị cho anh ta trong tù thì không đúng.” Desiree cố giữ giọng điềm tĩnh và bình thản. “Anh ta đã nói gì với Max?”

“Có gì khác nhau đâu?”

“Tôi đang cố tìm ra động cơ của anh ta.”

Valdez vung vẩy hai tay. “Lẽ ra chúng tôi phải được bảo vệ. Lẽ ra anh phải đảm bảo an toàn cho cả nhà tôi.”

Senogles đốp lại. “Tôi hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho gia đình anh, Ryan, nhưng anh không yêu cầu.”

“Vậy ra là lỗi của tôi hả Frank?”

“Anh đã nói mình có thể kiểm soát mọi chuyện.”

Cả hai trừng mắt nhìn nhau. Desiree băn khoăn từ khi nào, họ lại gọi tên nhau thân thiết như thế, có lẽ là từ quá trình điều tra ban đầu.

“Max không nên đi học,” Sandy than vãn, nức nở gục vào ngực chồng. “Là lỗi của em. Đáng lẽ em nên nghe lời anh.”

Valdez vòng tay ôm cô. “Không phải lỗi của ai hết. Chúng ta sẽ đưa thằng bé về nhà an toàn và khỏe mạnh.” Anh ta liếc nhìn Senogles. “Anh nói với cô ấy đi Frank.”

“Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức.”

Senogles đứng dậy, xoa hai tay vào nhau. “Được rồi, tóm lại như thế này, điện thoại của Sandy và Max đều còn tín hiệu cho đến mười phút sau khi Max rời khỏi trường. Tín hiệu cuối cùng được tìm thấy là trên xa lộ 1-45, khoảng mười sáu dặm về phía bắc của Woodlands. Chúng tôi đang kiểm tra các cuộn băng ghi hình trên xa lộ và khu mua sắm để xem có thể xác định Palmer đi chiếc xe nào không. Ngay khi tìm được, chúng tôi có thể theo dõi đường đi của hắn ta và thu hẹp khu vực tìm kiếm.” Anh ta nhìn Sandy. “Chúng tôi cần bức ảnh gần đây nhất của Max để đưa thông báo lên các phương tiện truyền thông. Và có thể chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Cô đã chuẩn bị bài phát biểu thế nào chưa?”

Sandy nhìn chồng.

“Nó có thể giúp tạo dư luận rộng rãi hơn,” Senogles tiếp tục. “Lời cầu xin đầy cảm động từ gia đình: Làm ơn trả con trai cho chúng tôi… đại loại như thế.”

Desiree thêm vào. “Max có bị bệnh gì không? Hoặc dị ứng?”

“Nó bị hen suyễn.”

“Thuốc?”

“Có mang theo một ít.”

“Cô có biết thằng bé thuộc nhóm máu nào không?”

“Có gì khác biệt à?”

“Chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi,” Desiree giải thích. “Chúng tôi sẽ tóm lược cho cứu hộ và bác sĩ để họ có chuẩn bị.”

Sandy khóc nấc lên, Valdez trợn mắt nhìn Senogles. “Đưa cô ta ra khỏi đây, Frank.”

Senogles đẩy Desiree ra cửa trượt, dẫn cô ra sân. Lúc chỉ có hai người, anh ta quay sang nhìn chăm chú vào bể bơi, khuôn mặt tắm trong ánh đèn màu xanh lạ lùng hắt lên từ bể bơi.

“Tôi thấy cô đối xử với những người này giống như họ đang phạm phải tội lỗi gì đó.”

“Tôi không nghĩ thế.”

“Tôi cũng có cảm giác cô đang bao che cho Audie Palmer. Tôi nói đúng chứ? Có phải đồ cặn bã giết người đó đã khiến cô mê muội không, đặc vụ?”

“Anh có tư cách chết tiệt nào mà dám hỏi tôi như thế?”

“Thằng khốn chết tiệt này là cấp trên của cô đấy, và tôi nghĩ đây là lúc cô phải chấp nhận thực tế đi.”

Desiree đứng cách xa ánh sáng, mái tóc bay phất phơ, dính vào má, hai mắt sáng rực trong bóng tối.

“Audie Palmer không bị thần kinh. Anh ta cực kỳ thông minh, gần như không thể đánh giá được. Tại sao anh ta lại mạo hiểm quay lại đây nếu đã có số tiền trong tay chứ? Tại sao anh ta lại bắt cóc con trai của cảnh sát trưởng một hạt? Không nguyên nhân nào khả dĩ cả. Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Desiree ngừng lại, hít một hơi thật sâu, vén lọn tóc trên trán ra.

“Nếu không có thành viên thứ tư của băng cướp thì sao? Nếu chính cảnh sát đã lấy đi số tiền đó thì sao?”

“Cái gì?”

“Hãy nghe tôi nói hết.”

Senogles chờ đợi.

“Hãy tưởng tượng thời điểm mà Palmer và băng cướp đã cướp được chiếc xe tải nhưng cảnh sát lại tình cờ bắt gặp trước khi chúng kịp chuyển số tiền đi. Một cuộc rượt đuổi tốc độ cao, một màn đấu súng. Băng cướp chết hết. Số tiền nằm ngay đó chờ người lấy.”

“Còn Audie Palmer?”

“Anh ta là thành viên của băng cướp.”

“Hắn có thể tố cáo họ.”

“Họ đã bắn anh ta. Họ không nghĩ anh ta sẽ sống sót.”

“Nhưng hắn thật sự đã sống sót.”

“Có lẽ chính vì thế mà anh ta quay lại - đòi phần chia của mình.”

Senogles lắc đầu, lau môi bằng ngón trỏ và ngón cái. “Cho dù những điều cô vừa nói là đúng - mà chắc chắn là không. Palmer đã có thể gọi cho luật sư và cố gắng đạt được một thỏa thuận có lợi.”

“Có thể anh ta đã làm chính xác như thế - anh ta chỉ bị giam giữ mười năm trong khi đáng lẽ phải chịu án phạt nặng hơn.”

“Không phải là mười năm tù giam đơn thuần đâu. Nhà tù khủng khiếp nhất đấy.”

Desiree định phản bác, nhưng Senogles đã gạt đi. “Cô đang nói về một âm mưu có liên quan đến cảnh sát, Văn phòng Biện lý quận, luật sư bào chữa, nhân viên điều tra, thậm chí là cả thẩm phán đấy.”

“Cũng có thể không,” Desiree đốp lại. “Một tập tài liệu đã biến mất. Án phạt bị thay đổi.”

Nhấc một chân lên, Senogles chà xát mũi giày bóng loáng vào ống quần.

“Cô có tự hỏi bản thân không hả?” Anh ta cao giọng giận dữ. “Audie Palmer là một tên giết người máu lạnh, còn cô thì cứ cố bào chữa cho hắn. Đề phòng cô không nhớ - hắn đã nhận tội. Hắn thừa nhận tội lỗi của mình.” Senogles xì mũi, khạc đờm vào vườn. “Cô không hiểu tại sao tôi khó khăn với cô hả, đặc vụ Fumess, lý do là đây. Tôi làm việc dựa trên bằng chứng, còn cô thì dựa vào tưởng tượng. Trưởng thành đi. Cô không còn là đứa trẻ bảy tuổi chơi đùa với con ngựa Pony nhỏ bé đâu. Đây là cuộc sống rất thực. Giờ tôi muốn cô đi vào trong và nói với những con người lương thiện kia rằng chúng ta sẽ làm mọi cách để đưa con trai họ trở về.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”

“Vâng, thưa ngài!”