← Quay lại trang sách

Chương 48

Cơn bão ập đến lúc gần sáng, càn quét khắp vùng Vịnh, hắt nước mưa và nước biển vào cửa sổ, gió lạnh luồn qua khe cửa cùng khe hở trên sàn nhà. Những tia chớp ầm ì phía sau đám mây xa xa, tạo nên các hình thù rõ nét trong giây lát. Hồi còn nhỏ, Audie rất thích những đêm mưa bão thế này, anh thường nằm lỳ trên giường, lắng nghe tiếng mưa gõ nhịp trên cửa sổ và xối ào ào xuống máng nước. Lúc này anh đang nằm trên sàn nhà bởi cơ thể đã trở nên quen thuộc với bề mặt cứng và lớp chăn mỏng.

Anh ngắm nhìn cậu bé đang ngủ say hồi lâu, băn khoăn không biết nó đang lang thang nơi nào trong giấc mơ. Đi chơi với những cô nàng xinh đẹp, hay giành được cú home run cho đội bóng chày, hoặc ghi bàn thắng cho đội bóng bầu dục?

Trong quá trình lớn lên, Audie tự nói với bản thân, anh có thể là bất cứ ai anh muốn: lính cứu hỏa, cảnh sát, phi hành gia, thậm chí là tổng thống… Năm lên chín, anh muốn trở thành phi công lái máy bay chiến đấu, không phải như Tom Cruise trong phim Top Gun, nó có vẻ giống trò chơi trên máy tính hơn là một cuộc chiến. Mà anh muốn giống Baron Von Richthofen - viên phi công huyền thoại của nước Đức. Anh có một cuốn truyện tranh về Red Baron và một bức tranh đặc biệt luôn hiển hiện trong đầu anh. Đó là cảnh Baron dõi theo chiếc Sopwith Camel đang bốc cháy lúc nó lao về Trái Đất. Thái độ của ông không giống một người chiến thắng, mà có vẻ đang than thở vì mất đi một đối thủ dũng cảm.

Cuối cùng, Audie chìm dần vào giấc ngủ, anh lại mơ về chuyến hành trình Las Vegas tới Texas, vượt qua Arizona cùng những ngọn núi ở miền Nam New Mexico. Dọc đường đi, họ dừng chân ở các điểm du lịch nổi tiếng như Bảo tàng Trẻ em ở Phoenix, Lâu đài Montezuma gần CampVerde và các hang động Carlsbad trong công viên quốc gia Guadalupe Mountains. Họ nghỉ hai đêm tại một trang trại dành cho khách ở New Mexico, nơi họ được cưỡi ngựa và chăn thả gia súc. Audie mua cho Miguel một chiếc mũ cao cùng khẩu súng lục đồ chơi đựng trong bao giả da.

Họ thường qua đêm ở các khách sạn ven đường hoặc nhà gỗ nhỏ trong khu cắm trại. Thi thoảng Miguel sẽ nằm giữa hai người, còn không thì họ sẽ có giường phụ. Một buổi sáng Belita tỉnh giấc và tát vào mặt Audie.

“Cái tát này là vì chuyện gì?”

“Em mơ thấy anh bỏ đi,” cô đáp.

“Sao?”

“Em nằm mơ thấy lúc em thức dậy thì anh đã bỏ đi rồi.”

Anh vòng tay ôm cô, tựa đầu lên bụng và hít hà mùi chiếc váy vải bông sạch sẽ của cô. Cô vòng tay, cởi váy ra, để lộ toàn bộ cơ thể. Rồi cô nắm tay anh đặt nó vào bất kỳ nơi nào cô cảm thấy dễ chịu và họ làm tình thật chậm rãi.

“Anh sẽ mãi yêu em chứ?” Cô hỏi.

“Mãi mãi.”

“Em không phải là người vợ tốt, đúng không?”

“Em là người vợ tốt nhất.”

Ngày thứ năm họ vượt qua ranh giới vào bang Texas. Bầu trời mênh mông trên đầu cùng những dải mây nhợt nhạt, máy bay quá cao nên họ không thể thấy chúng. Miguel bắt đầu hay nói hơn, tỏ ra vui vẻ với các câu chuyện cười của Audie và cưỡi lên cổ anh. Hằng đêm nó luôn muốn Audie đọc truyện trước khi ngủ.

Belita không để tâm lắm. Cô trông chừng cả hai, chưa bao giờ thả lỏng hoàn toàn và luôn luôn kiểm tra dây xích cửa. Chỉ trong giấc ngủ cô mới có thể thư thái, hơi thở mỏng manh tới nỗi Audie phải kiểm tra mạch đập của cô bằng cách ấn nhẹ ngón tay anh trên cổ cô, và rồi cảm thấy máu chảy dưới lớp da cô, ngân nga như một điệu hát.

Cho đến lúc đó, Audie chưa từng tin rằng một người có thể chết vì tình yêu. Anh cho rằng nó chỉ là sản phẩm của văn thơ như John Donne và Shakespeare, nhưng bây giờ anh đã hiểu nỗi đau khổ tột cùng và mất đi tất cả niềm vui trong cuộc sống mà họ ám chỉ là thế nào.

Bên ngoài, gió ngày càng mạnh hơn, đập rầm rầm vào cửa. Chớp lóe sáng rực, và gần như ngay lập tức sấm nổ đùng đoàng, chia tách không gian. Max đột ngột bật dậy, lao ra khỏi giường, đâm sầm vào cánh tủ. Audie chộp lấy thằng bé lúc nó ngã lăn tròn, dùng kỹ thuật vừa kéo vừa nâng trong cử tạ để nhấc nó lên một cách vụng về. Ôm chặt. Anh nhấc nó cách hẳn mặt đất vì hai chân thằng bé vẫn đang vùng vẫy muốn chạy, tiếng lục lạc kêu inh ỏi.

Max ho dữ dội, hớp không khí như đang bị nghẹn một miếng bánh và cố nuốt xuống thật nhanh.

“Cháu ổn chứ?”

Thằng bé không thể trả lời.

Audie giúp nó nằm xuống giường. Khuôn mặt nó tái nhợt, đẫm mồ hôi, ngực co thắt, môi dần chuyển sang màu tái xanh.

“Thuốc xịt hen của cháu ở đâu?”

Anh chụp lấy ba lô của Max, lục tung các túi. Thằng bé bắt đầu khò khè.

“Cố thả lỏng. Thở thật chậm,” Audie nói.

Anh dốc ngược cái túi, lắc mạnh để đồ đạc rơi ra hết. Lọ xịt hen lăn xuống sàn. Audie bò bằng cả chân và tay. Anh lắc cái lọ thật mạnh và cố nhét vòi xịt vào hai hàm răng nghiến chặt của Max. Thằng bé không phản ứng.

“Nào, hít đi.”

Max quay mặt đi.

“Đừng làm thế với chú,” Audie nài nỉ.

Anh giữ chặt đầu thằng bé, đặt vòi xịt giữa miệng nó rồi ấn đầu vòi. Anh đợi Max hít vào, bóp mũi để buộc nó giữ hơi thở trong phổi.

Cuối cùng, anh để nó thở bình thường. Max thả lỏng. Ngực giãn ra. Nó nhắm mắt, hai má ướt đẫm.

“Tôi muốn về nhà.”

“Chú biết.”

Sấm nổ đì đùng trên đầu.

“Tôi ghét bão.”

“Cháu vẫn luôn ghét nó từ khi còn rất nhỏ,” Audie đáp.

“Sao ông biết?”

Audie thở dài, sợ hãi phải tiếp tục. Có lẽ anh không còn lựa chọn nào khác. Max ngồi dậy, tựa vào đầu giường, lúc này hơi thở đã bình thường trở lại.

“Ông biết tôi bị hen?”

“Ừ.”

“Sao ông biết?”

Nhắm mắt lại, Audie vẫn nhớ cảnh tượng ấy rõ mồn một: trong khách sạn ven đường ở vùng ven của Thoreau thuộc New Mexico - là một dãy những căn phòng một tầng nên có thể đậu xe ngay ngoài cửa phòng. Trong bãi đậu chật kín xe đầu kéo, xe bán tải, xe chở khách cùng xe dã ngoại. Cô lễ tân tươi tỉnh và rạng rỡ như thể vẫn đang tràn đầy năng lượng dù lúc ấy là nửa đêm.

“Hãy cho cậu bé này ngủ một lát,” cô ấy nói. “Bữa sáng phục vụ cho đến tận mười giờ. Chúng tôi có bể bơi, nhưng có thể sẽ hơi lạnh cho tới tận trưa đấy.”

Audie đưa Miguel vào phòng, đặt thằng bé trên chiếc giường nhỏ. Anh lấy làm kinh ngạc sao thằng bé có thể mảnh dẻ đến thế, thân hình hoàn hảo đến thế. Căn phòng cách đường cao tốc chưa đầy hai mươi thước, đèn xe liên tục lướt qua phòng, mỗi chiếc xe tải chạy qua lại khiến bóng đèn rung lên và có vẻ như sắp sửa đâm xuyên qua mặt tường phía trước.

Bất chấp tiếng ồn, họ vẫn ngủ ngon lành. Mỗi ngày mới lại giúp họ cách xa thêm California, nhưng vẫn không thể giũ bỏ được cảm giác Urban Covic đang săn lùng họ.

Đột nhiên Audie giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh gần như là tiếng thét. Miguel đang co giật trong một cơn ác mộng, ngực thít chặt như thể thằng bé cố đấu tranh cho từng hơi thở. Belita lấy lọ thuốc trị hen suyễn từ trong túi, xịt vào miệng và mũi Miguel, giữ chặt cho đến khi cô biết thuốc đã tác dụng lên phổi thằng bé. Rồi cô ôm nó vào ngực, vỗ về trong lúc nó thút thít ở cổ cô tới khi thằng bé ngủ thiếp đi, cuộn tròn như quả bóng, khuôn mặt bị ánh đèn pha của xe tải chạy qua rọi sáng.

“Anh phải hứa với em một điều,” sau đó, lúc tựa đầu vào ngực Audie, cô đã bắt anh phải hứa.

“Bất cứ điều gì.”

“Em không muốn bất cứ điều gì - em đủ muốn duy nhất một điều thôi.”

“Được.”

“Hãy hứa với em là anh sẽ chăm sóc Miguel.”

“Anh sẽ chăm sóc cả hai mẹ con em.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra với em...”

“Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em hết. Em đừng bi quan như thế.”

“Bi quan nghĩa là gì?”

Audie cố giải thích, nhưng không thể nghĩ ra được từ nào tương đương bằng tiếng Tây Ban Nha. Belita bảo anh yên lặng.

‘‘Hãy hứa với em bằng nỗi sợ hãi của cái chết… bằng mạng sống của mẹ anh… với sự chứng giám của Chúa… Hãy hứa với em, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ chăm sóc Miguel.”

“Anh không tin vào Chúa,” Audie nói đùa.

Cô nhéo môi dưới của anh cho đến khi nó đỏ bầm. “Hứa đi.”

“Anh hứa.”

Gió gầm rú trong cơn cuồng nộ khiến các bức tường run rẩy. Max vẫn ngồi tựa đầu giường, chờ đợi Audie trả lời câu hỏi của nó, nhưng Audie đã rơi vào im lặng, mắt nhắm nghiền, quằn quại vì một vài ký ức. Cậu thiếu niên gần như thấy hối hận nhưng không thể giải thích tại sao. Cảm giác như Audie đang tuyệt vọng. Không, bị mắc kẹt thì đúng hơn. Anh giống con thỏ bị rơi vào bẫy dây thép, vùng vẫy đạp chân xuống đất, cố dứt ra khỏi sợi dây ngay cả khi nó đang thít chặt lại.

“Sinh nhật cháu là ngày nào?” Audie bỗng nhiên hỏi.

“Mùng 7 tháng Hai.”

“Năm?”

“2000.”

“Cháu sinh ra ở đâu?”

“Texas.”

“Điều đầu tiên cháu nhớ được là gì?”

“Ông định nói gì?”

“Ký ức đầu tiên của cháu.”

“Tôi không biết.”

“Cháu vẫn luôn sống ở ngôi nhà đó hả?”

“Phải.”

“Cháu đã từng đến California chưa?”

“Chưa.”

Audie lăn ra khỏi giường, với lấy chiếc ba lô của mình. Nằm trong một ngăn túi là bức ảnh một người phụ nữ đang đứng dưới cổng vòm làm bằng hoa, tay cầm bó hoa cưới. Nấp phía sau lớp váy cưới của cô là một cậu bé, bẽn lẽn nhìn vào máy ảnh.

Audie đưa nó cho Max. “Cháu có biết ai đây không?”

Thằng bé ngắm nghía bức ảnh hồi lâu, rồi lắc đầu.

“Đó là vợ chú.”

“Giờ cô ấy đang ở đâu.”

“Chú không biết.”

Audie lấy lại bức ảnh, trìu mến giữ nó bằng ngón trỏ và ngón cái. Ánh mắt anh lấp lánh. Anh cất bức ảnh đi, rồi trở về chỗ ngủ trên sàn nhà.

“Ông vẫn chưa nói tại sao ông biết tôi,” Max chất vấn.

“Để đến ngày mai cũng được.”