← Quay lại trang sách

Chương 49

Valdez vớ lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà, phớt lờ đám phóng viên đang chen chúc trên lối dẫn vào nhà. Anh ta đi về phía tây, hướng tới Magnolia, vẫn bực bội sau trận cãi vã với Sandy. Người đàn bà ấy có cái lưỡi sắc bén cùng cái đầu đa nghi. Một phút trước cô còn đang gào la tự trách móc bản thân, phút sau đã lại sẵn sàng đổ lỗi cho anh ta.

Mọi chuyện ít phức tạp hơn khi anh ta còn độc thân. Lúc đó anh ta chỉ phải lo lắng cho bản thân. Còn bây giờ, anh ta có cảm giác như bị đeo xích quanh cổ và cho dù bay cao đến đâu thì anh ta vẫn luôn bị kéo trở lại bằng một cái giật nhẹ của cô.

Victor Pilkington sống trong một căn biệt thự nhìn ra hồ Old Mill. Căn biệt thự có kiểu kiến trúc gothic miền Nam với hàng hiên bao quanh nhà và được sơn khiến nó trông giống chiếc bánh cưới. Ngôi nhà với trang thiết bị hiện đại, tinh vi như phòng chơi bi-a, rạp chiếu phim tư nhân và một căn phòng an toàn có thể chống đạn hoặc biến thành hầm tránh bom, được ngụy trang bằng mặt tiền kiểu dáng cổ điển.

Một phụ nữ da đen ra mở cửa. Bà ta đã làm quản gia cho gia đình Pilkington được hai mươi năm, nhưng hiếm khi mở miệng trừ lúc cần thiết. Những người làm trong nhà vẫn luôn cố lấy lòng chủ, còn bà ta thì chỉ lướt quanh nhà như một bóng ma không biết phải làm gì.

Bà ta đưa Valdez vào phòng khách. Lát sau, cánh cửa đôi mở ra, dì Mina thoăn thoắt vào phòng trong chiếc váy ngủ dài. Bà là chị gái lớn nhất của mẹ Valdez, khoảng sáu mươi lăm tuổi, các nét sắc sảo nhưng khuôn mặt lại mềm mại. Bà lao tới, ôm chầm lấy anh ta, nức nở.

“Dì rất tiếc. Dì đã nghe tin. Thật bàng hoàng, chỉ có thể nói là vô cùng choáng váng.” Bà không muốn buông anh ta ra. “Sandy thế nào? Con bé vẫn chống đỡ được chứ? Dì cũng định gọi điện cho nó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.” Bà vuốt ve từ bờ vai dọc xuống cánh tay anh ta. “Max đáng yêu là thế. Dì tin chắc là nó sẽ ổn thôi. Cảnh sát cũng đang tìm kiếm thằng bé. Họ sẽ bắt được gã đàn ông khốn kiếp ấy.”

Valdez cố thoát ra khỏi vòng tay của bà.

“Chú Victor đâu ạ?”

“Trong văn phòng.” Bà liếc nhìn lên gác. “Cả hai chúng ta đều không ngủ được. Lên đó đi.”

Pilkington đang xem một trận đấu quyền anh trên tivi. Ông ta nhoài người về phía trước trong chiếc ghế bành da to tướng, hai vai chìm xuống như thể sắp sửa tung ra một cú đấm. “Nào, đấm đi, đồ con lừa!” Ông ta vẫy tay ra hiệu cho Valdez ngồi xuống, vẫn không rời mắt khỏi màn hình. Rồi nói tiếp. “Hít thật sâu đi Ryan. Đừng có nổi giận ở đây.”

“Chúng ta sẽ làm thế quái nào đây?”

Pilkington phớt lờ anh ta. “Cháu có biết vấn đề của các võ sĩ ngày nay là gì không? Họ không sẵn sàng tiến về phía trước và chịu đòn. Ví dụ như anh chàng này - anh ta là người Puerto Rico. Anh ta thắng trận này và nỗ lực trong trận đấu với Pacquiao [72] , nhưng cách duy nhất để anh ta có thể hạ gục Manny là sáp lại và chịu đòn đau.”

“Chú có nghe cháu nói gì không?”

“Chú đã nghe.”

Pilkington đứng dậy. Vươn vai. Rót một tách cà phê từ bình thủy tinh. Không đưa ra ý kiến gì. Mặc dù chỉ cách biệt mười lăm tuổi, Pilkington vẫn là chú thuộc đằng họ nhà mẹ của Ryan. Tuổi tác không làm suy giảm thể lực của ông ta.

“Cô vợ xinh đẹp của cháu thế nào?” Ông ta hỏi.

“Lạy Chúa! Chú không nghe cháu nói hả?”

“Đừng gọi Chúa một cách vô ích như thế.”

“Con trai cháu đang mất tích, còn chú tỏ ra như thể chẳng có gì xảy ra hết ấy.”

Pilkington không để ý tới lời buộc tội đó. “Cháu đã cưới được một người vợ tuyệt vời. Biết sao chú biết không?”

Valdez không đáp.

“Mùi của cô ấy.” Pilkington thả một viên đường vào tách cà phê. “Con người không khác chó là mấy. Thứ đầu tiên tác động lên cảm giác của chúng ta là mùi. Đó là bản năng nguyên thủy. Nhanh chóng. Mạnh mẽ. Hiểu chứ?”

Không, Valdez thầm nghĩ, ai mà hiểu được chứ. Pilkington có thể ngủ với một con gà tây nếu muốn, miễn là tránh xa Sandy… và giúp tìm được Max.

Trận đấu kết thúc. Anh chàng võ sĩ Puerto Rico thua.

Pilkington tắt tivi, cầm tách cà phê ra cửa sổ, nơi có chiếc kính viễn vọng cổ, nhằm thẳng vào nhà đối diện.

“Là lỗi của cháu.”

“Cái gì?”

“Palmer. Cháu nên xử lý vấn đề này ngay khi có cơ hội.”

“Chú cho là cháu không cố sao! Một nửa đám cặn bã trong tù đã nhận tiền để cố giết hắn.”

“Lời bào chữa của cháu như rác ấy, Ryan. Cháu có nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi Palmer được tự do không hả? Cháu cho là hắn sẽ mua một cái áo khoác rồi đi chơi golf hả?”

“Cháu nghĩ chú không có tư cách dạy dỗ cháu.”

“Cái gì?”

“Cháu không muốn bị giảng giải.”

“Thật hả?”

“Chú đã làm gì trong chiến tranh hả? Chú đã bắn bao nhiêu viên đạn rồi?”

Pilkington nhặt cái chặn giấy hình con gấu xám lên, ước lượng trong tay. Valdez vẫn tiếp tục nói và xả hết cơn giận của mình, mặt đối mặt với ông ta.

“Cháu không muốn bị dạy dỗ bởi một người bắt người khác làm những việc bẩn thỉu cho mình, rồi sau đó lại phàn nàn về mùi hôi thối của nó.”

Anh ta há mồm định nói gì đó, nhưng không kịp. Pilkington đã vung cái chặn giấy, đấm mạnh vào bụng anh ta, khiến anh ta ngã quỵ xuống. Với tốc độ đáng kinh ngạc của cơ thể to béo như vậy, ông ta ấn chặt con gấu màu vàng vào đầu Valdez.

“Với một kẻ trắng tay, mày đã nói nhảm nhí quá nhiều rồi đấy Ryan. Mày chẳng là gì nếu như không có tao. Công việc của mày, ngôi nhà đẹp đẽ, cùng hàng loạt danh mục bất động sản mà không ai biết - là nhờ có tao. Tao đã mua chuộc Frank, để hắn ta xóa mọi dấu vết cho mày, bao che mày và giờ tao sẽ không lãng phí bất kỳ vốn liếng chính trị nào cho mày nữa. Mày nên làm cho Palmer câm miệng ngay khi có cơ hội.”

“Cháu phải làm gì bây giờ?” Valdez hỏi, vẫn vật lộn để hít thở.

“Tìm hắn.”

“Một mình à?”

“Không, Ryan, cháu có sự trợ giúp từ các nguồn lực của hạt, bang và đặc vụ liên bang. Chú nghĩ thế là đủ. Và khi tìm thấy hắn, chú sẽ giám sát để chắc chắn mọi việc được thực hiện đúng kế hoạch.”

“Còn con trai cháu?”

“Cháu nên hy vọng thằng bé không gây trở ngại.”