← Quay lại trang sách

Chương 50

Căn hộ ở tầng hai của Desiree đối diện với công viên Milroy trong khu Houston Heights, dẫn xuống một con ngõ hẹp và đi lên bằng một dãy cầu thang gỗ. Theo người môi giới cho thuê nhà thì diện tích mặt sàn khoảng ba trăm mét vuông, nhưng cô luôn nghi ngờ nó mỗi khi cố gắng sắp xếp đồ đạc.

Lúc leo lên bậc cầu thang gỗ, cô chợt có cảm giác như mình đã quên gì đó. Cô kiểm tra túi xách. Chìa khóa. Điện thoại. Không thiếu gì cả.

Lên đến đầu cầu thang, cô nhận thấy cửa nhà hơi mở ra. Cô đứng im lìm, tự hỏi liệu có phải mẹ cô đã ghé qua hay không. Bà có chìa khóa, nhưng thường sẽ gọi điện báo trước. Và chắc chắn bà sẽ đóng chặt cửa.

Còn ai có chìa khóa nữa nhỉ? Ông chủ nhà Sackville có thể thực hiện một cuộc kiểm tra bất ngờ. Có lẽ ông ta vẫn còn ở bên trong, đang lục lọi đồ lót của cô.

Rút khẩu bán tự động của hãng Glock trong bao da ra, cô suy nghĩ về khả năng gọi cứu trợ, nhưng lại không chắc chắn liệu có phải nó chỉ là báo động giả. Thử tưởng tượng họ sẽ cười thối mũi thế nào nếu như cô nhầm lẫn. Senogles sẽ không để cô sống yên ổn.

Cô áp tai vào cánh cửa, lắng nghe tiếng bước chân, các chuyển động hoặc tiếng nói chuyện. Mẹ cô sẽ bật tivi vì nó vốn được tôn sùng như một vị thần ở chỗ của bố mẹ.

Dùng chân đẩy nhẹ cửa, cô bước vào khoảng hành lang ngắn. Khẩu súng ấm áp và dính chặt vào tay cô một cách kỳ lạ. Ở cuối hành lang là phòng khách cùng một phòng bếp hẹp. Phòng ngủ bên trái, nhà tắm bên phải. Lúc này cô thấy nó thật khác biệt. Bóng tối trở thành nơi ẩn nấp và làm các góc bị khuất.

Cô tìm kiếm trong phòng ngủ trước, chĩa súng từ bên này sang bên kia, kiểm tra phía sau cánh cửa. Căn phòng hẹp có một giường ngủ cỡ lớn đặt sát cuối phòng, một tủ ngăn kéo, một tủ đứng bằng gỗ cùng chiếc ghế to màu đỏ. Đồ đạc vẫn y nguyên như lúc cô rời đi, với đống quần áo giặt khô vứt trên giường, áo vét màu đen cùng quần dài còn nằm trong túi nylon. Trên chiếc bàn bên cạnh là khung ảnh bằng bạc cổ có tấm hình đen trắng chụp trong ngày cưới của bố mẹ cô.

Đối diện phòng ngủ qua hành lang là phòng tắm. Trong bồn rửa là đống lộn xộn gồm dầu gội đầu, sữa tắm tạo bọt và bột talc. Những sản phẩm khác nằm ngay ngắn trên kệ thủy tinh, nơi cô có một giỏ mây đầy những chai mỹ phẩm mini miễn phí lấy từ khách sạn. Rèm được kéo che kín bồn tắm. Cô đã kéo rèm à? Hay rèm chỉ vừa được kéo ra?

Với tay ra sau, cô bật đèn trần lên. Tấm rèm trắng chuyển sang màu trắng đục. Phòng tắm sáng choang. Bồn tắm trống rỗng. Một vòi nước bị rò rỉ.

Cô quay ra hành lang, đi vào phòng khách. Có một sofa, một ghế bành, một bàn uống nước cùng giá sách đầy những cuốn sách của các tác giả mà cô nghĩ mình nên đọc. Rồi cô nhìn đống quần áo đã giặt chưa được gấp, giỏ đồ đã là ủi và đĩa ăn sáng trong chậu rửa - bằng chứng cho thấy sự bỏ bê hoặc sao lãng của cô, cô cũng không biết nữa.

Chẳng phải có một tập hồ sơ trên bàn sao? Là bản sao các bức ảnh chụp hiện trường vụ cướp xe tải bọc thép, đặc biệt là tấm ảnh cho thấy máy quay trên xe tuần tra. Bản lời khai. Các ghi chú. Những mẩu báo.

Cô xem xét kỹ căn phòng. Tập hồ sơ không có trên giá sách hay trên ghế dài. Hay cô đã mang nó vào phòng ngủ? Cô quỳ một gối xuống, nhìn vào gầm bàn và sofa. Áp sát má xuống sàn, cô cảm thấy một làn gió rất nhẹ. Chắc hẳn một cửa sổ nào đó đang mở - hoặc cửa trượt ra ban công.

Gần như lập tức cô nhớ ra mình hiếm khi mở cửa trượt ban công, trừ khi để tưới cái cây duy nhất ở đó. Cô nên kiểm tra ban công. Đó cũng là ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi một cái bóng lướt qua ánh đèn và vật gì đó đập mạnh vào gáy cô.

Moss thức dậy một giờ trước bình minh với chai whiskey kẹp dưới nách và cái ly bẩn nằm trên gối sát đầu anh. Bất động, anh lắng nghe nhịp đập chầm chậm của mạch máu và tiếng gió gào thét bên ngoài. Anh không nhớ mình đã ngủ thiếp đi mà chỉ nhớ tới giấc mơ rời rạc - hàng loạt các khuôn mặt anh đã gặp trong tù. Người ta thường bảo một kẻ giết người thường nằm mơ về các nạn nhân mà hắn đã sát hại, nhưng Moss chưa từng nghĩ quá hai lần về gã mà anh đã đánh đến chết bằng thanh cử tạ trong sân tập thể dục. Chẳng phải vì Dewie Heartwood không xứng đáng mà vì giờ Moss đã già hơn, khôn ngoan và điềm tĩnh hơn.

Lảo đảo đi vào phòng tắm tối om, anh cúi xuống uống nước từ vòi để làm dịu đôi môi khô nứt nẻ của mình. Bên ngoài anh có thể nghe tiếng đám người vô gia cư đang tranh giành một hộp carton rỗng hoặc mẩu thuốc.

“Kẻ chạy trốn bị truy nã từ vụ giết hai mẹ con ở Houston được cho là đã bắt cóc con trai một cảnh sát trưởng của hạt, cậu bé được nhìn thấy lần cuối lúc rời khỏi trường học chiều hôm qua.”

Moss vặn to âm lượng.

“Audie Palmer đã trốn thoát khỏi nhà tù liên bang một tuần trước đây và hiện là đối tượng của một cuộc săn lùng quy mô lớn của cảnh sát, FBI và Lực lượng Tư pháp Hoa Kỳ.

Cậu bé bị mất tích, mười lăm tuổi, là Maxivell Valdez, con trai của Ryan Valdez, cảnh sát trưởng hạt Dreyfus, người đã bắt giữ Palmer một thập kỷ trước trong vụ cướp xe tải bọc thép. Gia đình nạn nhân dự kiến sẽ tổ chức một cuộc họp báo vào cuối ngày hôm nay…”

Moss không tập trung vào phần cuối của bản tin. Anh cố gắng suy nghĩ tại sao Audie lại làm chuyện đó. Trong suốt thời gian ở tù, Audie luôn là người thông minh nhất mà Moss từng gặp. Cậu ấy là Yoda. Là Gandall. Là Morpheus [73] . Còn giờ cậu ấy lại cư xử như một kẻ muốn tự tử. Tại sao chứ?

Đầu Moss đau nhức và nguyên nhân không chỉ vì rượu whiskey ngô. Động cơ được đánh giá quá cao với vai trò kiểm soát hành động của con người, anh thầm nghĩ. Lắm khi chỉ là chuyện không may. Chẳng có logic nào hết. Cũng chẳng có kế hoạch vĩ đại nào cả.

Anh lục lọi trong túi áo, lấy ra lọ aspirin và cắn nát hai viên trong miệng. Rồi thực hiện năm mươi lượt chống đẩy nhưng chỉ càng khiến cơn đau đầu tồi tệ hơn. Gồng mình làm các cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, anh soi gương, nhận ra bản thân ngày càng trở nên yếu ớt.

Anh tắm rửa, cạo râu, mặc quần jean, áo sơ mi. Rồi nhặt chiếc áo khoác lên, nghe thấy tiếng giấy sột soạt trong túi trước khi móc ra tờ giấy ghi chú mà anh đã viết ở thư viện. Anh đọc kỹ lại một lượt, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt của vụ cướp cùng hậu quả của nó. Những cái tên và mốc thời gian đã bị nhòe vì mồ hôi của Moss. Anh nhớ lại cuộc gặp với ông già đã chứng kiến vụ đấu súng và huyên thuyên về chuyện đã giữ mồm giữ miệng.

Lão Theo McAllister đã hoảng sợ - nhưng không phải sợ Moss. Chuyện gì khiến người đàn ông sống một mình trong rừng với khẩu súng luôn gác cạnh cửa sợ hãi được cơ chứ?