← Quay lại trang sách

Chương 51

Desiree ngồi ở mép ghế sofa, cầm một túi đá lạnh chườm sau gáy. Một nữ y tá soi đèn điện nhỏ như cây bút máy vào mắt cô, yêu cầu cô nhìn lên xuống, liếc sang trái, sang phải.

“Tôi đang giơ lên bao nhiêu ngón tay đây?”

“Có tính ngón cái của cô không?”

“Bao nhiêu?”

“Ba.”

Senogles đang nhìn cô từ ban công. “Đáng lẽ cô phải kiểm tra cửa ban công trước,” anh ta nói, giọng điệu vô cùng hách dịch.

Desiree không đáp. Lưỡi cô bị sưng. Chắc cô đã cắn phải nó lúc bị nện vào đầu.

“Sao cô không gọi hỗ trợ?” Senogles lại hỏi.

“Tôi không chắc.”

Senogles đi một vòng quanh căn hộ của cô, miết ngón tay dọc theo gáy sách trên giá. Philip Roth. Annie Proulx. Toni Morrison. Alice Walker.

“Hung thủ có thể là bọn nghiện ngập.”

“Bọn nghiện thường không phá khóa cửa,” Desiree phản đối, cố cưỡng lại cảm giác buồn nôn.

“Cô nói là không bị mất đồ đạc gì.”

“Trừ một tập tài liệu.”

“Chứa những bức ảnh và bản lời khai mà lẽ ra không được phép xuất hiện ở đây.” Senogles đang xem một cuốn sách dạy nấu ăn. “Cô hiểu rõ tôi là người phụ trách điều tra vụ án này chứ? Cô nhận mệnh lệnh từ tôi.”

“Vâng, thưa ngài.”

Desiree hiểu thời điểm trách mắng đã tới và bản năng cho cô biết nên im lặng, ngoan ngoãn chịu đựng. Đồng thời cô cũng cố suy đoán xem ai là người có khả năng lấy đi tập tài liệu. Ai biết cô có bản sao ảnh hiện trường và bản lời khai nhỉ? Cô phải ghi tên vào sổ đăng ký ở phòng lưu trữ hồ sơ. Cô đến gặp Herman Willford. Cô cũng đã hỏi Ryan Valdez về máy quay hành trình.

Senogles vẫn đang xổ ra một tràng, nhưng Desiree đã giơ tay lên. “Chúng ta có thể tiếp tục sau được không? Tôi buồn nôn quá.”

Cuối cùng, các nhân viên y tế cùng giám định pháp y cũng rời đi, Senogles bảo Desiree không cần đến văn phòng vào sáng mai.

“Tôi bị đình chỉ à?”

“Cô được nghỉ ốm.”

“Tôi thấy rất khỏe.”

“Vậy thì cô bị đình chỉ hoạt động điều tra cho đến khi có thông báo mới. Và đừng có làm phiền Wamer. Ông ta đã chấp thuận đề nghị của tôi.”

Sau khi tắm, cô ngồi trên mép giường, suy nghĩ mù mờ trong bóng tối. Rồi đi chân trần ngang qua căn hộ, lấy túi đá nữa trong tủ lạnh. Điện thoại của cô báo hai tin nhắn mới. Desiree mở tin nhắn thoại và nghe thấy giọng của Jenkins ở Washington.

“Về con Pontiac 6000 năm 1985 mà cô muốn tôi truy nguồn gốc ấy, nó được bán lần đầu tiên ở Ohio năm 1985 và trải qua ba đời chủ. Người cuối cùng là một anh chàng tên Frank Robredo ở San Diego, California. Anh ta chuyên mua xe cũ, tân trang rồi bán lại. Anh ta cho biết đã bán nó cho một gã trả chín trăm đô vào tháng Một năm 2004. Anh ta đã ký giấy chứng nhận quyền sở hữu xe, giao hóa đơn bán hàng và gửi các giấy tờ hợp pháp đến người mua trong vòng năm ngày, nhưng vụ mua bán vẫn chưa kết thúc vì người mua không đến phòng quản lý phương tiện giao thông (gọi là DMV) để lấy đăng ký hay trả phí. Anh ta không nhớ tên của gã đó, nhưng lại nhớ đã nói chuyện với một trợ lý văn phòng cảnh sát trưởng hạt Dreyfus và viên trợ lý đó bảo với anh ta rằng có thể người mua đã dùng tên giả. Tôi cũng đã liên hệ phòng quản lý xe cộ ở California để xem họ có còn giấy tờ gốc của xe không. Tôi sẽ báo cho cô tình hình cụ thể.”

Tin nhắn kết thúc, tin thứ hai nối tiếp luôn, vẫn là Jenkins:

“Phòng quản lý xe California đã gọi cho tôi về con Pontiac 6000. Bản kỹ thuật số của giấy tờ đã mất, họ đang tìm bản cứng. Điều thực sự kỳ lạ là: Có người cũng yêu cầu họ y hệt thế này. Khoảng sáu tháng trước. Yêu cầu được đưa ra từ thư viện nhà tù Three Rivers FCI.”

Desiree nhìn đồng hồ. Đã quá muộn để gọi đến nhà tù đó. Tin nhắn vẫn tiếp tục:

“Tôi cũng đã kiểm tra những cái tên mà cô đưa. Timothy Lewis đã chết trong vụ tai nạn máy hay hạng nhẹ bảy năm trước. Tôi không thể tìm ra bất kỳ quán bar nào ở Florida có chủ tên là Nick Fenway, nhưng tôi sẽ tiếp tục thử xem sao.”

Tin nhắn kết thúc. Desiree nhìn qua cửa sổ ra con đường yên tĩnh. Audie Palmer đã truy cập vào máy tính của thư viện, nhưng tại sao anh lại quan tâm đến chiếc Pontiac? Toàn bộ vụ việc là một mớ lộn xộn, những thông tin trái ngược nhau, giống như một đứa trẻ đập loạn lên phím đàn piano, tạo ra thứ âm thanh hỗn loạn hơn là nhạc điệu.

Ngồi xuống bàn, cô mở túi xách, lấy ra chiếc iPad. Cô lướt qua các email cũ. Một trong số chúng có tài liệu đính kèm - hồ sơ phạm tội của Audie Palmer, cùng tên những người đã tới thăm anh trong suốt thập kỷ qua.

Cô kiểm tra danh sách, nó chỉ dài độ nửa trang giấy. Chị gái Audie tới thăm hơn chục lần. Có tám cái tên khác nữa. Trong đó có Frank Senogles, chắc hẳn anh ta đến thẩm vấn Audie khi còn thụ lý vụ án khó nhằn ấy. Anh ta đến ba lần, hai trong năm 2006, và thật kỳ lạ lần cuối cùng chỉ cách đây có một tháng. Lúc đó anh ta đã giao hồ sơ cho Desiree rồi mà. Tại sao cần phải gặp Audie khi anh ta không còn thụ lý vụ việc nữa?

Cô xem xét các khách tới thăm khác trong danh sách. Có một người tên Urban Covic, sử dụng giấy phép lái xe ở California thay cho giấy tờ nhận dạng. Desiree gõ tên ông ta vào công cụ tìm kiếm, nó lập tức hiện ra thông tin về một doanh nhân ở San Diego. Covic được nhắc đến trong một số bài viết về dự án phát triển sân golf có tên Sweetwater Lake và đã vấp phải sự phản đối của một nhóm bảo vệ môi trường địa phương vì nó có thể gây nguy hiểm cho vùng đất ngập mặn. Trụ sở của nhóm này đã bị đánh bom và có những cáo buộc về sự tham gia trái luật của các luật sư thành phố.

Desiree đăng nhập vào cơ sở dữ liệu của FBI, gõ tên người dùng và mật khẩu của mình. Cô thiết lập một tầng bảo mật bằng cách xác thực qua một thiết bị mà mỗi lần sẽ cho một mã số ngẫu nhiên. Quyền truy cập được chấp thuận, cô tìm kiếm Urban Covic và lập tức hiện ra dữ liệu phù hợp. Covic có bốn mật danh và theo thông tin tình báo thì ông ta từng làm việc cho gia đình tội phạm Panaro ở Las Vegas, nhưng đã chấm dứt quan hệ với gia đình này vào giữa những năm 90 khi Benny Panaro cùng hai con trai bị kết tội gian lận. Kể từ đó Covic kiếm bộn tiền nhờ điều hành các hộp đêm và câu lạc bộ múa thoát y trước khi mở rộng sang các lĩnh vực xây dựng, phát triển bất động sản và nông nghiệp.

Tại sao Urban Covic lại đến nhà tù thăm Audie Palmer?

Dữ liệu còn có cả danh sách các địa chỉ cùng phụ tá thân cận của Covic lẫn số điện thoại liên hệ. Desiree nhìn đồng hồ: Giờ đã gần nửa đêm. Khoảng mười giờ tối ở California. Cô gọi điện. Giọng nam giới trả lời, có vẻ cáu kỉnh hơn là chào đón.

“Ông Urban Covic phải không?”

“Ai đấy?”

“Tôi là đặc vụ điều tra Desiree Fumess của FBI.”

Một thoáng im lặng.

“Sao cô lại có số điện thoại này?”

“Chúng tôi có hồ sơ lưu trữ.”

Ngừng một lúc.

“Tôi có thể giúp gì được, đặc vụ?”

“Mười năm trước ông đã đến một nhà tù liên bang ở Texas. Ông nhớ chứ?”

“Không.”

“Ông tới thăm một tù nhân tên là Audie Palmer.”

“Thì sao?”

“Sao ông lại quen biết Palmer?”

“Cậu ta từng làm việc cho tôi.”

“Anh ta làm việc cho ông bao lâu.”

“Tôi không nhớ rõ.”

Covic tỏ ra chán ghét cuộc trò chuyện.

“Vậy anh ta không phải là nhân viên mẫu mực, có giá trị à?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng ông vẫn sẵn sàng lái xe đi cả nửa đất nước để thăm anh ta trong tù.”

Im lặng chờ đợi phản hồi. Covic thở dài.

“Nếu cô định buộc tội gì đó cho tôi, đặc vụ, thì mau ọe ra đi.”

“Audie Palmer bị kết tội cướp xe tải bọc thép và ăn cắp bảy triệu đô la.”

“Chẳng liên quan gì tới tôi hết.”

“Tức là ông đến thăm Audie Palmer với tư cách một người bạn à?”

“Bạn bè!” Covic cười to.

“Có gì buồn cười sao?”

“Câu ta đã ăn trộm của tôi.”

“Trộm gì?”

“Thứ mà tôi cực kỳ yêu thương - cùng tám ngàn đô.”

“Ông có báo cáo vụ trộm không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Tôi đã quyết định tự xử lý, nhưng rồi sau đó, tôi không cần phải bận tâm nữa.”

“Nghĩa là sao?”

“Audie Palmer đã tự tay phá hỏng tất cả.”

“Vậy tại sao ông lại tới thăm anh ta?”

“Để chế nhạo.”