Chương 52
Hoàn toàn tỉnh táo, Audie nhìn chằm chằm lên trần nhà và cảm thấy sửng sốt về những hành động phi lý mà anh đã làm - bắt cóc một đứa trẻ, mong chờ một sai lầm nữa bằng cách nào đó sẽ cân bằng với các sai lầm khác và đưa mọi chuyện trở lại đúng hướng. Xung đột không thể thay đổi chỉ vì đồng xu rơi xuống cùng một mặt trong cả chục lần tung. Và cũng chẳng có thước đo vô hình hay sổ sách kế toán nào của một đời người cần phải cân bằng cả.
Mỗi khi người ta sống sót từ một thảm họa - lũ lụt, mưa bão chẳng hạn - phóng viên thường hỏi họ đã đương đầu như thế nào. Một số sẽ bảo rằng Chúa đã nghe thấy lời cầu xin của họ hoặc là “chưa đến thời điểm chết của tôi” như thể mỗi người đều có một thời hạn nhất định. Thông thường, họ không có câu trả lời rõ ràng. Không bí mật. Cũng chẳng có kỹ năng đặc biệt nào cả. Đó chính là lý do tại sao rất nhiều người sống sót cảm thấy tội lỗi.
Bởi vì họ đã không giành được may mắn bằng lòng dũng cảm, sự thông minh hay mạnh mẽ. Đơn giản chỉ là họ gặp may mà thôi.
Audie đứng dậy, đi vào bếp và nhìn ra cửa sổ. Anh có thể thấy các bụi cỏ sáng bóng bám chặt vào cồn cát, gió vẫn nện rầm rầm vào căn nhà, quất ràn rạt vào cửa chớp. Những buổi sáng như thế này, lạnh lẽo và hoang dại, giống như vừa chiến thắng trong cuộc chiến với bóng đêm.
Tiếng giật nước nhà vệ sinh, rồi tiếng lục lạc vang lên. Max đi chân trần, tựa vào khung cửa, mái tóc bù xù, trên má hằn những vết nhăn từ gối.
“Cháu muốn ăn gì?” Audie hỏi. “Chúng ta có cà phê hòa tan, nhưng không có sữa.”
“Tôi không uống cà phê.”
“Mừng là cháu không uống.”
Audie khuấy bột trứng trong một cái bát, tiếp tục nói: “Cháu ngủ ngon chứ? Giường đệm thế nào? Chú có thể đổi chăn khác cho cháu.”
Max không đáp.
“Cháu không cần trả lời,” Audie nói. “Chú thường hay tự nói chuyện một mình.” Anh đổ bột trứng vào cái chảo nóng. “Xin lỗi vì chú không biết làm bánh mì, nhưng chú có thể làm bánh quy giòn.” Anh nhìn ra ngoài cửa chớp. “Chú nhớ là đã hứa đưa cháu đi câu cá, nhưng gió vẫn rất mạnh. Bão chưa hoàn toàn tan hết. Chú vừa nghe dự báo trên đài. Có một cơn áp thấp nữa xuất hiện ở Cuba. Họ nói có thể nó sẽ phát triển thành bão, nhưng cho rằng nó không thể nhanh chóng di chuyển theo hướng tây bắc.”
“Tôi không muốn đi câu cá. Tôi muốn về nhà,” Max đáp.
Audie đặt cái đĩa xuống trước mặt thằng bé. Cả hai ăn trong im lặng.
Lúc bữa ăn kết thúc, Audie rửa dọn và lau khô bát đĩa. Max ngồi bất động.
“Hôm nay ông định nói cho tôi nguyên nhân vì sao ông biết tôi.”
“Đúng vậy.”
Audie nhìn quanh căn phòng như đang ước lượng kích thước của nó. Anh đi tới chỗ túi đồ của mình, lấy ra một quyển sổ và bức ảnh cho Max xem lần trước.
“Còn nhớ chú đã kể là chú kết hôn rồi chứ?”
Cậu thiếu niên gật đầu.
“Chú đã mất rất nhiều thòi gian mới tìm được bức ảnh này. Thợ chụp ảnh ở nhà thờ tổ chức lễ cưới đã bị đuổi việc do say rượu và rời khỏi Las Vegas. Anh ta không thông báo địa chỉ sẽ chuyển đến và đi du lịch châu Âu vài năm. Anh ta đã xóa các tập ảnh kỹ thuật số, nhưng vẫn lưu trữ vài đĩa cứng.”
Max cau mày, song đâu đó trong đầu có thứ gì đấy vụt hiện ra. “Sao ông lại cho tôi xem nó?”
“Đây là cháu,” Audie chỉ vào thằng bé trong bức ảnh.
“Cái gì?”
“Lúc đó cháu mới lên ba. Và người phụ nữ đang nắm tay cháu chính là mẹ cháu.”
Max lắc đầu. “Đấy không phải Sandy.”
“Cô ấy tên là Belita Ciera Vega, đến từ El Salvador.”
Im lặng tiếp, lần này kéo dài hơn.
“Tên đầy đủ của cháu là Miguel Ciera Vega,” Audie tiếp tục. “Cháu sinh ra ở bệnh viện San Diego, ngày 4 tháng Tám năm 2000. Chú đã xem giấy khai sinh của cháu.”
“Tôi sinh ngày 7 tháng Hai,” Max bực bội nói. “Tôi là người Mỹ.”
“Chú không nói cháu không phải.”
“Tôi không phải con hoang. Tôi có bố, có mẹ.”
“Chú biết.”
“Nhưng ông vừa nói tôi là con nuôi.”
“Chú vừa nói đây là mẹ cháu.”
“Thật vớ vẩn,” Max hét lên. “Tôi chưa bao giờ đến Las Vegas hay San Diego cả. Tôi được sinh ra ở Houston.”
“Để chú giải…”
“Không, ông đang nói dối!”
“Cháu có một món đồ chơi yêu thích lúc còn nhỏ - nhớ chứ? Nó có cái nơ màu tím và hai mắt bằng hai cái khuy đen, cháu gọi nó là Boo Boo, giống tên người bạn nhỏ của Yogi [74] .”
Max ngập ngừng. “Sao ông biết?”
“Nó chỉ còn một tai,” Audie mô tả tiếp. “Cháu đã mút đứt tai kia, giống như vẫn thường mút ngón tay cái của mình.” Max im lặng. “Lúc đó chúng ta đang đi từ California đến Texas. Chúng ta đã dừng lại để làm lễ cưới ở Las Vegas, rồi lái xe xuyên qua Arizona và New Mexico. Chúng ta đã ghé thăm hầu hết các địa danh trên đường đi. Cháu còn nhớ hang Carlsbad chứ? Nó có rất nhiều măng và nhũ đá. Cháu còn bảo trông giống như que kem màu hồng nữa.”
Max lắc đầu nguầy nguậy như thể cố gắng xua đuổi ý nghĩ nào đó ra khỏi đầu.
Audie bắt đầu kể từ đầu câu chuyện, cố gắng sử dụng chất giọng cùng ngôn từ mà Belita đã dùng lúc nói về vụ động đất, cái chết của chồng, chị gái cùng bố mẹ cô. Anh kể lại chi tiết cuộc di cư, hành trình đi qua sa mạc, cái chết của em trai Belita và con đường tới California của cô. Hai mắt Audie ngập nước, nhưng anh không thể ngừng lại vì lo sợ ngôn từ sẽ rời bỏ anh, những lời yêu thương và mất mát.
“Cô ấy đang mang bầu cháu,” anh nói. “Cháu sinh ở San Diego, nhưng mãi về sau chú mới được gặp cháu. Lúc đó chú đã yêu Belita. Nó rất dễ dàng, giống như sẵn sàng quên mất bản thân và chỉ suy nghĩ đến duy nhất người đó. Chúng ta đã bỏ trốn cùng nhau - thoát khỏi người đàn ông xấu xa đó. Chúng ta đã định tới Texas để bắt đầu một cuộc sống mới. Cô ấy sẽ có thêm em bé nữa. Con của bọn chú. Là em trai hoặc em gái của cháu…”
Lúc nói chuyện, Audie có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của anh trong đôi mắt thằng bé và bắt đầu tự hỏi liệu có phải anh đang mắc sai lầm. Anh đã thay đổi xuất thân của nó, phá hủy tất cả những thứ mà thằng bé từng biết và tin tưởng.
“Không đúng,” Max thì thầm. “Ông nói dối.” Lời tuyên bố lạnh lùng đầy chắc chắn và thù hận này khiến Audie cảm thấy chóng mặt khủng khiếp, như thể anh đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy khổng lồ mà chỉ có con đường chết.
Suốt những năm trong tù, Audie đã hình dung ra quá trình khôn lớn của Miguel: cưỡi chiếc xe đạp đầu tiên, gãy chiếc răng sữa đầu tiên, chập chững tới trường, học đọc, viết, vẽ cùng hàng ngàn điều thú vị khác. Anh cũng tưởng tượng mình đưa thằng bé đi xem một trận bóng chày, lắng nghe tiếng chày gỗ gãy vụn giòn tan và cảm nhận đám đông dâng trào lúc bóng bay bổng lên trời, rơi vào rừng cánh tay đang giơ lên. Anh tưởng tượng được gặp mặt bạn gái đầu tiên của nó, mua cho nó vại bia đầu tiên, đưa nó đi nghe buổi nhạc rock đầu tiên. Anh nghĩ bọn họ sẽ cùng tới El Salvador, thăm họ hàng còn lại của Belita và dạo bước trên bãi biển mà cô từng chơi đùa lúc nhỏ. Họ sẽ cùng leo lên các ngọn tháp, đạp xe thật nhanh, ngắm hoàng hôn, cùng đọc một cuốn sách, xem một bộ phim, chia sẻ ổ bánh mì và ngủ chung dưới một mái nhà.
Thật nhảm nhí. Mọi thứ đã bị hủy hoại. Đã mất quá nhiều thời gian.
Max sẽ không cảm ơn anh vì cứu mạng thằng bé - mà sẽ trách móc anh vì đã phá hủy cuộc sống của nó.