← Quay lại trang sách

Chương 54

Moss đậu chiếc bán tải ở lùm cây thông, cách căn nhà gỗ tạm bợ khoảng tám mươi thước và đi xuyên qua đám cỏ cao ngang thắt lưng tới chỗ hiên nhà. Gió chỉ còn thổi nhẹ, mưa cũng đã ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như màu khói thuốc. Anh lau mồ hôi tay vào quần trước khi kéo cánh cửa bên ngoài, dùng chân chặn lại. Anh gõ cửa. Cánh cửa gỗ đột ngột bị giật mở. Một cặp mắt xanh da trời hiện ra từ khoảng không tối tăm bên trong như hai cụm mây nhạt màu, và chuyển đổi hình dạng lúc ánh đèn chiếu vào chúng. Bị giật mình, Moss lùi lại, cánh cửa ngoài theo đó cũng đóng sầm.

“Lại là anh! Anh muốn ăn đạn hả?” Theo McAllister đang giơ khẩu súng săn bằng cả hai tay. Ông ta đội một cái mũ len, đuôi tóc màu xám thò ra từ dưới cánh mũ. “Anh muốn gì?”

“Tôi muốn hỏi thêm một chuyện nữa.”

“Xéo đi!”

“Là về một cậu bé.”

Theo ngập ngừng, nheo hai mắt. “Sao anh biết chuyện thằng bé đó?”

“Giống ông thôi.”

“Cảnh sát trưởng cử anh tới à?”

“Phải.”

“Anh ta muốn gì?”

“Duy trì sự hợp tác với ông.”

Moss chẳng có tí khái niệm nào về chuyện họ đang nói - nhưng anh đang suy nghĩ xem có thể giả bộ đến bao giờ trước khi bị Theo phát hiện ra mình đang tay không bắt cá.

Ông già săm soi anh, vừa gãi vết côn trùng cắn ở cổ. “Chà, tốt nhất anh nên vào trong.”

Moss đi theo Theo vào hành lang tối om, có mùi dầu nấu ăn và cà phê. Một phụ nữ châu Á đang ngồi trên ghế bành, xem đĩa hài, cô ta khoảng một nửa số tuổi của ông già, mặc quần soóc bò cùng áo ba lỗ.

“Ngài cảnh sát trưởng đề nghị đưa thêm tiền à?”

“Đó là thứ ông muốn hả?”

“Tôi vừa cưới vợ. Bà vợ đầu của tôi chết cách đây ba năm. Lấy cô này châu Á, nhưng vẫn là người Mỹ, anh hiểu tôi đang nói gì chứ - chắc là hiểu.”

Sàn bếp bẩn thiu, lớp vải dầu bị sờn rách vài chỗ, lót bằng giấy báo đã ngả sang màu vàng.

“Báo với cảnh sát trưởng rằng tôi không hé răng nửa lời với bất kỳ ai về thằng bé. Không một ai. Tôi luôn tuân theo thỏa thuận.”

“Ông đã được trả tiền.”

“Nhưng không đủ.”

“Ông muốn thêm bao nhiêu nữa?”

Theo lại gãi cổ và cân nhắc về con số. “Hai ngàn.”

“Con số quá cao đấy.”

“Không phải tôi đang đe dọa đâu. Đừng để cảnh sát trưởng có cảm giác như thế. Chỉ là một đề nghị thôi. Tôi không muốn làm người vô ơn.”

“Tôi hiểu rồi - tức là ông muốn ngài cảnh sát trưởng trả thêm tiền để giữ bí mật về thằng bé.”

“Đúng thế.”

Theo bước tới cạnh bồn rửa, mở vòi nước, uống bằng vỏ một lọ mứt. Nước chảy tràn qua chòm râu, rơi xuống áo sơ mi kẻ ô vuông của ông ta. Sau đó, ông ta đổ đầy nước vào lọ và mang ra mời Moss.

“Không, cảm ơn,” Moss từ chối. “Ông tìm thấy thằng bé ở đâu?”

Theo uống hết nước ở cái lọ. “Đằng kia.” Ông ta chỉ qua tấm rèm rách. “Thằng bé đi lạc - bẩn thỉu kinh khủng - không quá ba hoặc bốn tuổi, đội mũ cao bồi, đeo khẩu súng đồ chơi bằng nhựa sơn màu bạc. Thật ngạc nhiên là nó không chết ở đó. Nó có thể bị ngã xuống suối, gãy chân hoặc chặn đầu một chiếc xe đang chạy. Nó chỉ bị vấp vào thứ gì đó. Đầy bùn đất. Ướt nhẹp. Tôi tìm thấy nó và hỏi, “Cháu từ đâu đến thế, anh hùng tí hon?” nhưng nó không nói câu nào.”

Moss nhận ra vẻ mặt của ông ta thay đổi lúc kể lại. “Nó có bị thương không?”

“Tôi cũng không nhận ra.”

Theo ấn ngón cái vào một bên mũi, rồi xì mũi bên kia vào bồn rửa.

“Thằng bé từ đâu đến?”

Theo lại xì mũi bên còn lại. “Tôi có nghi vấn của mình, nhưng sẽ không tiết lộ.”

Moss gật đầu. “Đưa tôi ra chỗ ông tìm được thằng bé.”

“Để làm gì?”

“Chỉ là tò mò thôi.”

Theo dẫn Moss ra ngoài, đi dọc hàng rào, xuyên qua cái cổng ọp ẹp chỉ còn một bản lề. Họ vạch lối đi giữa đám cỏ dại mọc cao cùng cây bụi gai.

“Tôi thường bắt lũ chó ở ngoài này. Chúng phải tự săn lấy thức ăn. Thằng bé có thể đã bị ăn thịt nếu gặp phải lúc chúng đang đói, nhưng nó lại ngồi đó, giữa bọn chúng như trong cùng một bầy. Bẩn thỉu. Lặng im. Tôi đoán là nó đã ngồi đó cả đêm.”

“Ông đã làm gì?”

“Tôi đưa nó về nhà, cho nó ăn. Nó bị vài vết cắt và bầm tím khắp chân. Tôi đã nghĩ mẹ nó sẽ đến đây, gõ cửa, bất cứ lúc nào, nhưng chẳng bao giờ thấy cô ta. Rồi tôi bật tivi và nghe tin tức. Tôi đoán nếu ai bị lạc mất con, họ sẽ gọi cảnh sát và dẫn người tới tìm. Anh hiểu ý tôi chứ?”

Moss gật đầu. “Rồi ông làm gì nữa?”

“Cảnh sát trưởng đã tới gặp tôi để hỏi về vụ cướp và nổ súng. Lúc ấy, anh ta mới chỉ là trợ lý thôi.”

“Cũng cùng ngày xảy ra vụ nổ súng à?”

“Không, ngày hôm sau… hoặc hôm sau nữa.”

“Ông vừa nói là ông chứng kiến màn đấu súng.”

“Tôi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đêm tối.”

“Và đó cũng là lúc ông gặp cảnh sát Valdez?”

“Anh ta nói tôi sẽ nhận được một phần thưởng và sẽ giúp tôi viết một bản tường trình.”

“Về cậu bé à?”

“Cả vụ nổ súng nữa.”

“Anh ta đã nói gì với ông?”

“Anh ta bảo nếu có ai đến hỏi về thằng bé thì nói là tôi tìm được nó ở chỗ khác.”

“Ở đâu?”

“Hồ chứa - cách đây khoảng hai dặm.”

“Anh ta có giải thích tại sao phải làm thế không?”

“Không.” Theo kéo cái mũ len ra khỏi đầu, nhìn lại ngôi nhà, đám cây leo cùng các bộ phận rỉ sét của xe tải. “Đó là lúc anh ta trao cho tôi phần thưởng. Tôi nhận được hai ngàn đô vì đã tìm ra cậu bé cao bồi cùng một tờ giấy viết câu chuyện về tôi.”

“Từ đó ông có gặp lại thằng bé ấy không?”

Theo lắc đầu. “Tôi thấy viên cảnh sát đó trên báo. Anh ta nhận được huy chương anh dũng vì đã chiến đấu với bọn cướp có vũ trang.”

“Và ông cũng không gặp lại anh ta kể từ lúc đó à?”

“Cứ vài năm anh ta lại đột xuất ghé qua đây. Nhờ thế mà tôi biết được anh ta đã lên chức cảnh sát trưởng. Tôi nghĩ anh ta rất hy vọng tôi đã chết, nhưng tôi vẫn sống nhăn. Đây là lần đầu tiên anh ta cử người khác tới. Hẳn là anh ta rất tin tưởng anh.”

“Tôi đoán thế.”