← Quay lại trang sách

Chương 55

Mặt trời vàng rực rỡ, treo cao trên bầu trời, hơi nước bốc lên ngùn ngụt từ cầu tàu và mặt đường trải nhựa lấp lánh. Max ngồi trên ghế sofa, cúi người ngắm bức ảnh chụp Belita. Audie quan sát thằng bé từ chiếc ghế bành. Chờ đợi. Nếu nhìn nghiêng, anh vẫn thấy bóng dáng đứa trẻ lên ba đang ngồi cạnh mẹ, giả vờ đọc thánh ca trong nhà thờ. Bây giờ nó đã khôn lớn - gần như trưởng thành. Audie đã không có mặt để đọc truyện cổ tích hằng đêm cho nó nghe, hay dán băng cá nhân lên vết thương của nó, giải thích cho nó rằng cuộc sống đôi khi là một bi kịch, nhưng cũng có lúc rất tuyệt vời.

“Vậy là ông vừa nói rằng đây mới chính là mẹ ruột của tôi và bà ấy là người El Salvador nhập cư bất hợp pháp.”

“Không giấy tờ.”

“Và tôi được sinh ra ở San Diego?”

“Phải.”

Cậu thiếu niên ngả người ra sau, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Audie tiếp tục nói. “Cô ấy rất xinh đẹp với mái tóc dài đen mượt, sáng bóng dưới ánh mặt trời, tạo nên những đốm vàng như tổ ong trong mắt cô ấy.”

“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”

Audie không đáp. Đây là thời điểm anh sợ hãi nhất kể từ khi lên kế hoạch bắt cóc Max. Không còn đường lùi nữa. Hoặc anh kể nốt câu chuyện, hoặc anh tiếp tục im lặng.

“Chú đã không chắc chắn liệu có gặp được cháu không. Chú nghĩ mình có thể bị bắn trong lúc chạy trốn, bị chết đuối trong hồ hoặc bị bắt lại trước khi gặp được cháu. Vì thế chú đã viết lại toàn bộ câu chuyện đề phòng có gì xảy ra với chú thì cháu vẫn có cơ hội hiểu rõ sự thật. Cháu có thể đọc nó hoặc đốt đi. Tùy thuộc vào cháu.”

Anh đưa cuốn sổ tay cho Max, nhưng thằng bé không nhận. “Kể cho tôi toàn bộ câu chuyện.”

“Cháu chắc chứ?”

“Phải.”

Và Audie đã kể lại từ ký ức và trái tim, làm sống dậy những sự kiện trong quá khứ:

Vào ngày cuối cùng họ lái xe qua Austin, hướng về phía đông theo đường cao tốc 290, chạy qua Elgin, McDade và Giddings. Tại Brenham, họ rẽ vào đường 105 hướng về Navasota rồi Montgomery vì Audie muốn chỉ cho Belita hồ nước mà anh tới câu cá khi còn nhỏ.

Khi cảm giác cấp bách đã qua, họ rẽ vào con đường nông thôn, đi qua đồng ruộng cùng các nhà máy sản xuất rượu vang, hạ cửa kính xe, bật radio và hát những bài hát về chàng chăn cừu từ bãi chăn thả trở về nhà. Miguel chưa bao giờ nhìn thấy trâu. Audie chỉ cho nó một con.

“Đấy là con bò có lông,” thằng bé phản đối. Họ cười vang. Audie hỏi Miguel có thể đếm từ một đến mười không. Thằng bé đếm được.

“Cháu có biết bảng chữ cái không?”

Miguel lắc đầu. “Cháu chỉ biết các chữ ABC của cháu thôi.”

“Là một mà.”

Họ lại cười to và Miguel cau mày vì nó không hiểu chuyện gì đáng buồn cười thế.

Nhưng bất chấp sự vui vẻ và hài hước ấy, Audie dần dần trở nên mất bình tĩnh khi mỗi dặm trôi qua. Họ đang càng lúc càng đến gần hồ Conroe - một nơi gắn liền với Carl, gắn liền với bao kỷ niệm thời thơ ấu của anh, cũng là một trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của Audie trước khi Carl vào tù và phát hiện các khối u trong phổi bố anh. Câu cá. Bơi lội. Chạy ca nô. Họ đốt lửa trại và kể các câu truyện ma, truyện cười, hay chơi trò trốn tìm bằng đèn pin.

Từ chỗ rẽ, đi tiếp khoảng một dặm nữa, Audie chạy xe qua một chiếc cầu. Ở đó có khu dã ngoại nằm giữa các lùm cây. Một cầu tàu nhỏ bằng gỗ, bạc trắng bởi ánh mặt trời, chạy thẳng ra mặt hồ chừng trăm thước, nối với một bến cảng nổi. Nước hồ đen thẫm, mát lạnh, cảm giác như dải lụa mềm mại trên đầu ngón tay Audie.

Họ dùng bữa trưa trong khu dã ngoại, bên bờ hồ Conroe, đối diện với đảo Ayer. Sau đó ném vỏ bánh mì cho bầy vịt và ăn kem. Miguel đứng áp vào lòng Audie, làm kem chocolate rơi vào áo sơ mi của anh. Thằng bé không chịu bỏ mũ hay súng ra. Lát sau, họ nhìn thấy những du thuyền neo tại bến, tự hỏi liệu những người nổi tiếng thế nào mới có thể sở hữu chúng.

Audie vòng tay ôm Belita, cuộn bím tóc tết sam của cô quanh nắm tay mình. Trông cô tươi tắn, trẻ trung và xinh đẹp.

“Anh có tin bất kỳ vật nào cũng có ý nghĩa riêng của nó không?” Cô hỏi.

“Như kiểu số phận ấy hả?”

“Vâng.”

“Anh nghĩ chúng ta tự tạo ra bi kịch và may mắn của chính mình.”

Audie siết cô thật chặt, cô cũng ôm lại anh và anh cảm nhận được cử động của hông cô bên dưới làn váy.

“Hôm nay anh có vẻ không vui. Anh đang suy nghĩ chuyện gì?” Cô hỏi.

“Về Carl - anh trai anh.” Audie hôn lên mái tóc cô. “Hồi còn nhỏ bọn anh thường tới đây nghỉ ngơi. Anh đã từng nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được quay lại nơi này, nhưng giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi.”

“Có một câu nói nổi tiếng ở El Salvador là: Kỷ niệm giúp bạn cảm thấy ấm áp ,” cô vuốt ve má anh, “nhưng em nghĩ nó không đúng với anh.”

Cuối buổi chiều, họ tiếp tục lên đường. Audie định dừng lại ở ngoại ô Houston. Anh sẽ gọi điện cho mẹ vào sáng mai. Anh không muốn đến chỗ bà cho đến khi chắc chắn Urban không cử ai đợi sẵn ở đó.

“Cháu cần đi tiểu,” Miguel lên tiếng.

“Cháu có thể chịu thêm một chút không?”

“Cháu phải chịu cái gì?”

Audie dừng lại ở rìa đường. “Thôi được anh bạn, chúng ta sẽ đi tiểu ở sau một cái cây.”

“Giống cao bồi.”

“Phải, giống dân cao bồi.”

Họ đi bộ qua đám cây cối trong bầu không khí ẩm ướt, đạp lên lớp lá và lá thông rụng. Muỗi dày đặc như đám mây bám theo từng bước chân họ.

“Cháu có muốn chú bế cháu không?”

“Không.”

Miguel đứng dạng chân, kéo khóa quần, nhìn dòng nước nhỏ màu vàng bắn vào thân cây.

“Người lớn cũng làm thế này,” thằng bé nói.

“Đúng thế,” Audie đáp.

Nó bắt đầu nói gì đó, nhưng sự chú ý của Audie đã bay đi nơi khác. Ở đâu đó, dường như rất cao trong không khí, anh nghe tiếng còi báo động.

“Có phải xe cứu hỏa không ạ?” Thằng bé hỏi.

“Chú không nghĩ thế,” Audie nói, nhìn qua vai, về phía sau, nhưng chẳng thể nhìn xa hơn ngoài chỗ rẽ của con đường.

Tiếng còi mỗi lúc một đến gần. Ban đầu anh không thể phân biệt được nó đến từ hướng nào. Anh nhìn Belita, đang vẫy tay từ bên ghế phụ chiếc Pontiac. Rồi anh quay đầu và nhìn thấy chiếc xe tải, đèn pha sáng rực. Phải mất một lúc anh mới nhận ra nó đang chạy nhanh thế nào, quá nhanh để ngoặt vào chỗ rẽ. Nó đánh sang phía đường ngược chiều, bánh xe bên trái bị lún xuống phần vai đường mềm. Tài xế bẻ lái quá mức, chiếc xe xoay sang trái. Audie có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi sau tay lái đang vật lộn để kiểm soát chiếc xe, sau đó vung hai tay lên theo một cách kỳ cục mà người ta thường phản ứng khi cố gắng tránh một cuộc va chạm. Đã quá muộn. Chiếc xe tải nghiêng hẳn sang một bên, rồi đổ rầm xuống, trượt ngang mặt đường hai làn xe.

Một giây trước, con Pontiac còn nằm ở rìa đường, giây sau đã biến mất. Audie nghe tiếng kim loại va chạm khủng khiếp, các tia lửa lóe lên và âm thanh rầm rầm vang dội. Thời gian như chậm lại. Rồi đứng im. Với nỗ lực phi thường, anh cúi xuống, bế xốc Miguel lên như bế cắp nách một đứa trẻ vài tháng tuổi. Anh chạy xuyên qua rừng cây, cho đến khi tới được mép đường.

Anh nhìn thấy con xe tải, nhưng không thấy chiếc xe con đâu. Anh đặt Miguel xuống đất, nắm chặt tay thằng bé, ngón tay anh siết chặt bắp tay gầy gò của nó. “Đứng yên ở đây. Đặt tay lên cái cây này. Đừng bỏ ra đấy.”

“Mẹ đâu rồi?”

“Cháu không nghe chú nói gì hả?”

“Mẹ đi đâu rồi?”

“Đừng đi đâu đấy.”

Ôi Chúa ơi! Chúa ơi! Chúa ơi!

Chạy. Loạng choạng. Anh leo dốc lên mặt đường, cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chắc mắt anh đã bị lừa. Anh sẽ tìm thấy cái xe và mọi thứ vẫn yên ổn.

Còi báo động và ánh đèn loang loáng phía sau anh. Con xe tải đang nằm nghiêng một bên, rách toạc như thể có thứ gì vừa phát nổ bên trong. Audie cố hít thở nhưng không khí dường như không vào đến phổi anh. Anh nhìn thấy chiếc Pontiac bị lật ngửa cách đó khoảng ba mươi thước dọc con đường. Trông nó không giống một con xe: Một đống sắt vụn rúm ró, hai bánh xe vẫn quay tròn trong không khí.

Audie gào thét một cái tên. Anh cố kéo miếng kim loại vốn là một cánh cửa, nhưng có vẻ nó đã bị bít chặt do lực tác động. Áp sát bụng xuống mặt đường, anh trườn qua cửa kính vỡ vụn, kéo lê người qua nắp ô tô méo mó của chiếc Pontiac. Xăng thấm ướt áo sơ mi và kính vỡ cứa đứt tay cùng đầu gối của anh. Giữa một đống bùng nhùng của dây dợ cùng ghế gãy vặn vẹo, anh nhìn thấy một cánh tay đầy máu chảy dọc xuống từ các ngón tay. Trong một thoáng, anh đã nghĩ trong xe chẳng có ai.

Nắm chặt chiếc ghế trước mặt, anh kéo người về phía trước, gần như bị trật khớp vai. Rồi anh thấy cô. Cơ thể cô bị kẹt dưới bảng điều khiển, bẹp dúm một cách không tự nhiên. Anh rướn tới, chạm vào mặt cô. Cô mở mắt ra. Còn sống. Hoảng sợ.

“Chuyện gì thế?”

“Một vụ tai nạn.”

“Miguel?”

“Nó không sao.”

Khói cay xè mắt Audie, chui vào họng làm anh muốn bịt miệng. Anh có thể nghe tiếng xăng rò rỉ kêu xèo xèo lúc chạm vào kim loại nóng.

“Em có thể cử động được chân không?”

Cô ngọ nguậy ngón chân.

“Còn tay thì sao?”

Cô động đậy ngón tay. Cánh tay cô bị gãy. Kính vỡ cào rách má và trán cô.

Cô cố di chuyển, nhưng hai chân bị phần đầu xe đè chặt. Audie nghe tiếng súng nổ. Có hai gã đàn ông trong xe tải. Chúng đang cố gắng bò ra từ cửa sổ và nhảy xuống đất.

Một trong số chúng xoay tròn rồi ngã nhào, tay ôm chặt cổ, máu chảy tràn qua kẽ ngón tay. Gã còn lại cũng gần như bị trúng đạn cùng lúc, một viên đạn găm vào đầu gối gã. Viên cảnh sát mặc thường phục, hai tay nắm chặt một khẩu súng, lom khom tiến lại gần. Anh ta có mái tóc cứng ngắc, cắt kiểu quân đội cùng làn da rám nắng sẫm màu.

Audie đang nhìn ra từ cửa sổ vỡ vụn của chiếc Pontiac bên dưới bánh xe vẫn đang quay. Anh chú ý thấy một viên cảnh sát nữa cách đó khoảng ba mươi thước, phía bên kia con xe tải.

Một trong hai gã bị thương cố đứng lên. Gã ta nhìn Audie đầy bất lực, ánh mắt hoảng hốt, một khẩu súng lục lủng lẳng vô ích trên tay. Viên cảnh sát còn lại nổ súng. Hai viên đạn trúng mục tiêu, đẩy gã bắn về phía sau, gắn những bông hoa máu đỏ tươi lên áo gã. Dư lực của viên đạn cuối khiến gã quay tròn và ngồi sụp xuống theo tư thế quỳ, như thể bộ xương của gã đã biến mất.

Viên cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra Audie. Đồng nghiệp của anh ta gọi to. Anh ta cất súng vào bao da, rồi biến mất. Audie định gọi nhờ giúp đỡ, nhưng rồi trực giác ngăn anh lại. Hai viên cảnh sát lại xuất hiện. Lần này họ mang theo những gói đóng kín về phía thùng xe đang mở của chiếc xe tuần tra. Họ đi đi lại lại giữa hai chiếc xe. Một trong các túi bị vướng vào miếng kim loại vỡ và rách ra, làm những cọc tiền giấy rơi tung tóe, gió thổi chúng bay tung trên mặt đường nhựa, vướng vào đám cỏ dại và thân cây.

Thêm nhiều tiếng còi báo động nữa.

Audie trườn về phía Belita, dùng cánh tay và khuỷu tay kéo người đi. Đầu cô quay một góc kỳ lạ do nắp ô tô bị bẹp. Audie với lấy tay cô. Anh nắm chặt cổ tay cô rồi kéo mạnh và nghe thấy tiếng lên đau đớn.

Audie vội buông ra và gọi to hai viên cảnh sát. Một trong hai người quay lại, tiến về phía anh. Quần anh ta có li được là phẳng. Giày da đen bóng. Audie ngước nhìn lên. Hai má trắng nhợt của anh ta hơi đỏ lên do vừa cố sức. Anh ta hạ một bao tiền xuống đất.

“Chúng ta phải đưa cô ấy ra ngoài,” Audie nài nỉ.

Viên cảnh sát quay đầu. “Này, Valdez?”

“Gì thể?”

“Chúng ta gặp rắc rối rồi.”

Valdez tiến lại gần, cúi xuống, chống hai tay lên đùi, khẩu súng lục treo lủng lẳng trong bao da trên cánh tay phải của anh ta. “Gã này ở đâu chui ra?”

Đồng nghiệp của anh ta nhún vai.

Valdez cúi xuống thấp hơn, hơi thở chua loét và một tia nước bọt kéo dài giữa đôi môi anh ta. Anh ta quay đầu, nhìn thấy Belita mắc kẹt trong đống đố nát. Và gãi cằm.

Audie túm lấy vạt áo anh ta, nắm chặt trong tay.

“Hãy giúp cô ấy!” Anh bật khóc.

Gần như cùng lúc, mặt đường chợt trở nên mờ ảo và không khí tràn ngập tiếng rít xè xè lúc ngọn lửa màu xanh lan nhanh trên mặt đường từ thùng xăng bị vỡ của con xe tải. Đồng tử mắt Belita giãn ra, dần dại đi.

“Cháy!” Audie hét lên, hết lần này đến lần khác. Anh trườn trở lại đống mảnh vỡ xoắn xít vào nhau, rướn tới Belita, cố kéo cô về phía anh. Anh gào thét nhờ hai viên cảnh sát giúp đỡ, nhưng họ chỉ đứng đó nhìn và chống tay vào hông. Audie trườn ra, chạy về phía kia của đống đổ nát. Anh cởi áo, cố dập lửa, nhưng đột nhiên tay anh lại bốc cháy. Anh vứt chiếc áo đi, song vẫn cố dùng tay để nâng tấm kim loại lên. Hơi nóng buộc anh phải thả ra. Valdez nhặt mũ, đội lên đầu. Viên cảnh sát còn lại thì nhấc túi tiền lên.

Tiếng khóc của Belita nhỏ dần và tắt hẳn. Audie đổ sụp xuống, chống cả đầu gối và hai tay trên mặt đất, khóc nức nở. Máu chảy ròng ròng từ những ngón tay đen thui của anh. Anh chợt nhận ra một viên cảnh sát đang đứng ngay cạnh anh. Valdez tháo vỏ đạn đã dùng ra và bắt đầu lắp đạn vào. Anh ta đứng ngay trước mặt anh, chĩa súng thẳng vào trán anh, cặp mắt anh ta bình thản, là ánh mắt của một người hiểu rõ lẽ phải cùng đạo đức sẽ không thể đứng vững trong thế giới vô lý được.

Audie quay đầu, nhìn Miguel vẫn đang đứng cạnh cái cây, đội mũ cao bồi và ôm chặt con gấu đồ chơi. Anh cố co rút vào bên trong cơ thể, đè ép nhận thức cùng cảm giác ra khỏi tâm trí, để biến thành cát bụi trôi theo gió, rồi sau đó tụ họp lại trong cơ thể và tâm hồn anh, biến anh trở thành nguyên vẹn một lần nữa.

“Tôi buộc phải làm chuyện này,” anh ta nói lúc kéo cò súng.

Max nhớ lại. Đâu đó trong đầu nó, nơi có các cánh cửa được mở ra. Giấy tờ bị gió thổi bay khỏi bàn. Bụi tung lên. Máy móc kêu o o. Điện thoại đổ chuông. Những hình ảnh rời rạc được nối lại với nhau giống như ghép các cảnh quay của một bộ phim, tua và chạy lại từ đầu. Hình ảnh một người phụ nữ mặc váy hoa, thơm mùi va ni và xoài, người đã đưa nó tới hội chợ rực rỡ đèn màu. Pháo hoa.

Song ngay cả khi tâm trí nó đang dần mở ra thì Max vẫn cố khép lại. Nó không muốn có một quá khứ khác. Nó muốn quá khứ mà nó biết - con người mà nó đang sống. Nó tự hỏi, tại sao không có bức ảnh nào chụp lúc nó mới sinh ra. Trước đây nó chưa bao giờ thắc mắc nhưng bây giờ nó lục tung trong đầu những cuốn album mà Sandy lưu giữ trong ngăn kéo tủ quần áo của cô, nhớ lại từng tấm ảnh. Chẳng có tấm ảnh nào chụp nó được quấn trong chăn bông hay đặt nằm trong phòng sơ sinh của bệnh viện.

Bố mẹ nó chưa bao giờ nói về ngày sinh của nó. Thay vào đó, họ sử dụng thuật ngữ “khi con đến với chúng ta” hay “chúng ta đã phải chờ đợi con rất lâu”. Họ nói về thụ tinh ống nghiệm. Sảy thai. Nó đã được yêu thương. Được chào đón.

Người đàn ông này đã dựng lên câu chuyện đó. Ông ta là tên giết người! Là kẻ nói dối! Nhưng trực giác cho nó biết câu chuyện đó là thật. Audie nói như thể anh đã chứng kiến mọi chuyện từ khi nó mới bắt đầu.

“Cháu ổn chứ?” Audie hỏi.

Max không đáp, chỉ im lặng bỏ vào phòng tắm, vốc nước lên uống, cố xua đi dư vị trong miệng. Nó nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trong gương. Trông nó giống bố. Cùng màu da ô liu và cặp mắt nâu. Sandy trắng hơn với mái tóc màu vàng và tàn nhang, nhưng điều đó chẳng nghĩa lý gì. Họ là bố mẹ nó. Họ nuôi dưỡng nó. Yêu thương nó.

Nó đậy nắp bồn cầu và ngồi xuống, ôm chặt lấy đầu. Tại sao người đàn ông này, một kẻ xa lạ lại nói chuyện đó với nó? Tại sao không để nó được yên? Lúc còn nhỏ, nó muốn trở thành một anh chàng cao bồi. Nó có khẩu súng bạc bắn đạn nhựa và một chiếc mũ cao bồi có hình ngôi sao trên chóp. Nó có một con gấu bông thắt nơ tím. Nó biết những thứ này là thật, song nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác chỉ trong vài giờ đồng hồ.

Nó được sinh ra ở San Diego. Nó đã di chuyển tới Texas. Nó đã chứng kiến cái chết của mẹ mình.