← Quay lại trang sách

Chương 56

Desiree sải bước trên sảnh văn phòng, ngang qua một phụ nữ trạc tuổi cô, ăn mặc hợp thời trang, xinh đẹp, bận rộn. Cô ấy thuộc tuýp người luôn có lịch hẹn vào cuối tuần. Có thể là đi xem phim cùng bạn trai hay đi uống nước tán gẫu với bạn gái. Desiree không có những cuộc hẹn hò như vậy và đáng lẽ cô phải cảm thấy phiền muộn hơn mới phải.

Ai đó đã cắt một mẩu báo, dán lên tấm bảng cạnh bình nước nóng lạnh - bức ảnh chụp bên ngoài khách sạn Star City. Desiree xuất hiện trong bức ảnh, thấp hơn khoảng sáu mươi centimet so với viên thám tử đang đứng ngay cạnh cô, chỉ vào cái gì đó ở tầng hai. Có lời bình luận được khoanh tròn bên cạnh: “Máy bay kìa, sếp! Máy bay kìa!”

Desiree không buồn xé mảnh báo xuống. Cô để mặc họ vui vẻ với trò đùa của chính mình. Dù được yêu cầu không đến văn phòng, nhưng cô biết Senogles đã rời đi và sẽ chẳng ai buồn bận tâm cô phục hồi sức khỏe ở nhà hay ở bàn làm việc tại văn phòng.

Điện thoại của cô reo vang.

“Đặc vụ Fumess phải không?”

“Ai gọi đấy?”

“Có lẽ cô không nhớ tôi. Chúng ta đã nói chuyện ở nhà tù Three Rivers. Cô muốn biết về Audie Palmer.”

Desiree cau mày, nhìn vào thiết bị nhận dạng số điện thoại gọi đến trên màn hình. “Tôi nhớ anh, anh Webster. Anh có tin tức gì về Audie à?”

“Phải, thưa cô, tôi nghĩ là có đấy.”

“Anh có biết hiện giờ anh ta đang ở đâu không?”

“Không.”

“Anh muốn cung cấp tin tức gì cho tôi?”

“Tôi nghĩ cậu ấy bị vu oan trong vụ cướp xe tải bọc thép.”

Desiree âm thầm thở dài. “Tại sao anh lại đưa ra kết luận đáng ngạc nhiên này?”

“Đứa trẻ mà cậu ấy bắt cóc. Tôi nghĩ nó là con trai của người phụ nữ đã thiệt mạng trong vụ cướp - người không được nhận dạng.”

“Cái gì?”

“Tôi nghĩ cô ấy đi cùng đứa trẻ đó. Đừng hỏi tôi tại sao nó không ngồi trong xe lúc xảy ra vụ va chạm. Có thể nó bị văng ra ngoài. Vài ngày sau nó mới được tìm thấy.”

“Sao anh biết chuyện này?”

“Tôi đã nói chuyện với ông già tìm ra nó.”

“Qua điện thoại à?”

“Không, thưa cô.”

“Ông ta đến nhà tù à?”

“Tôi đã không còn trong tù nữa.”

“Anh bị kết án chung thân!”

“Họ thả tôi ra.”

“Ai?”

“Tôi không biết tên họ. Họ nói là nếu tôi tìm được Audie Palmer, họ sẽ giảm án cho tôi, nhưng tôi nghĩ họ nói dối. Tôi nghĩ họ sẽ giết Audie và sẽ giết cả tôi vì đã nói chuyện với cô.”

Desiree vẫn choáng váng với tin tức Moss Webster không còn trong tù nữa.

“Khoan! Khoan đã! Chờ chút.”

“Tôi sắp hết tiền xu rồi,” Moss đáp. “Cô phải nghe tôi nói. Ông già mà tôi nói chuyện kể rằng có một cảnh sát bảo ông ta phải nói dối về địa điểm đã tìm ra thằng bé. Cảnh sát nói rằng mình đã tìm thấy thằng bé cách chỗ xảy ra vụ nổ súng vài dặm, nhưng thực tế là nó ở ngay đó.”

“Bắt đầu lại nào - ai đã thả anh ra?”

“Tôi không biết.”

“Anh có nhìn thấy những người đó không?”

“Tôi bị trùm kín đầu. Họ sẽ tuyên bố là tôi trốn thoát, thưa cô nhưng sự thực không phải thế. Họ thả tôi đi.”

“Anh phải ra đầu thú. Tôi có thể giúp anh.”

Giọng Moss như sắp khóc. “Audie mới là người cần giúp đỡ. Cậu ấy xứng đáng được vậy. Dù sao tôi cũng phải trở lại nhà tù, nếu sống được đến lúc đó. Tôi ước là mình chưa từng kết bạn với Audie. Tôi ước mình có thể giúp được cậu ấy trong lúc này.”

Có tiếng bíp vang lên trên đường dây điện thoại.

“Tôi phải gác máy rồi,” Moss vội vã. “ Hãy nhớ những lời tôi nói về thằng bé.”

“Moss? Đầu thú đi. Ghi lại số điện thoại của tôi.”

Cô đọc nhanh số điện thoại của mình nhưng không chắc liệu anh có nghe được những số cuối trước khi đường dây bị ngắt.

Cô liên hệ với tổng đài và hỏi có tra được vị trí cuộc gọi đến không. Tổng đài viên tra soát ra địa chỉ: một trạm điện thoại công cộng thu phí ở một siêu thị tại Conroe.

Desiree sau đó đã tìm mọi cách để liên lạc qua điện thoại với Sparkes - giám đốc nhà tù Three Rivers.

“Moss Webster đã được chuyển ra ngoài hai ngày sau khi Audie Palmer trốn thoát,” ông ta nói.

“Lý do chuyển?”

“Họ luôn không cho chúng tôi biết lý do. Tù nhân được luân chuyển thường xuyên. Có thể vì mục đích hoạt động hoặc lý do nhân ái.”

“Phải có người phê duyệt vụ điều chuyển chứ,” Desiree chất vấn.

“Cô phải nói chuyện với Washington thôi.”

Một tiếng đồng hồ sau khi đã gọi hàng chục cuộc, Desiree vẫn còn trên điện thoại. “Thật vớ vẩn!” Cô gào lên, mắng mỏ một nhân viên cấp thấp trong văn phòng nhà tù liên bang, hẳn là người đó cũng rất hối hận vì đã trả lời cuộc gọi của cô. “Tại sao Moss Webster lại được điều chuyển từ một nhà tù liên bang có chế độ an ninh cao tới trại hè ở hạt Brazoria chứ?”

“Với tất cả sự kính trọng, đặc vụ, Darrington Unit là một nhà tù chứ không phải trại hè.”

“Anh ta bị kết án chung thân vì tội giết người.”

“Tôi chỉ có thể cho cô biết thông tin mà tôi có được.”

“Là gì?”

“Webster đã sử dụng con dao tự chế để đe dọa và tước vũ khí của viên cảnh sát tư pháp tại điểm dừng chân Dairy Queen ở Tây Columbia. Viên cảnh sát đó không bị tổn hại gì trên đường chạy trốn. Cảnh sát bang đã được thông báo.”

“Ai ký thông qua cuộc điều chuyển đó?”

“Tôi không có thông tin.”

“Tại sao FBI không được thông báo về vụ đào thoát này.”

“Là do quy định.”

“Tôi muốn xem bản lời khai của viên cảnh sát tư pháp ấy cùng bất kỳ nhân chứng nào. Tôi muốn biết tại sao anh ta lại được điều chuyển. Tôi muốn biết ai là người ký chấp thuận.”

“Tôi đã ghi lại lưu ý cho ngài giám đốc. Chắc chắn ông ấy sẽ thấy nó đầu tiên vào sáng thứ Hai.”

Desiree có thể nhận ra vẻ châm chọc trong giọng nói của người này. Cô dập mạnh điện thoại xuống và định ném nó ngang qua phòng, nhưng đó là hành động của một người đàn ông, mà cô thì phát ốm vì bọn họ rồi.

Thay vào đó, cô nghiền ngẫm những điều Moss vừa nói. Đăng nhập vào máy tính, cô tìm kiếm thông tin về những đứa trẻ bị mất tích.

Anh có ý gì hả Webster, có bao nhiêu đứa trẻ bị mất tích hàng năm ở Texas chứ?

Cô thu hẹp phạm vi tìm kiếm ở hạt Dreyfus trong tháng Một năm 2004 và thấy một bài viết trên báo Houston Chronicle:

CẬU BÉ CHÂN TRẦN ĐƯỢC TÌM THẤY ĐI LANG THANG

Cảnh sát cho biết, một cậu bé ăn mặc như cao bồi đã được tìm thấy cạnh Hồ chứa Burnt Creek, hạt Dreyfus vào thứ Hai, có dấu hiệu cho thấy cậu bé đã lang thang cả đêm trong khu vực hoang dã.

Cậu bé tầm ba hoặc bốn tuổi, và được ông Theo McAllister cùng chú chó Buster tìm thấy ở bờ phía đông của hồ chứa.

“Chúng tôi đang đi dọc đường mòn thì Buster phát hiện ra thứ gì như một mớ quần áo rách nát dưới một bụi cây. Tôi tới gần hơn và nhận ra đó là một bé trai,” ông McAllister cho biết. “Thằng bé có vẻ đói lả nên tôi đã cho nó ăn một chút. Vì không tìm được bố mẹ nó nên tôi đã gọi cho cảnh sát.”

Cậu bé được đưa tới bệnh viện Thánh Francis và được các bác sĩ chẩn đoán bị mất nước, lạnh, đầy vết bầm tím và xây xước, bằng chứng cho thấy đứa trẻ đã lang thang cả đêm ngoài trời.

Cảnh sát Ryan Valdez cho biết. “Rõ ràng thằng bé bị tổn thương và không thể nói chuyện với chúng tôi. Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là tìm lại mẹ nó và cung cấp mọi sự trợ giúp cô ấy cần.”

Desiree tra cứu bản đồ. Hồ chứa Bumt Creek cách nơi xảy ra vụ nổ súng gần hai dặm. Căn cứ theo thời gian công bố thì thằng bé được tìm thấy ba ngày sau đó. Chẳng có căn cứ nào liên kết hai sự việc với nhau ngoại trừ Ryan Valdez… và cuộc gọi của Moss Webster.

Gần một tuần sau, một câu chuyện khác lại xuất hiện trên tờ Chronicle:

CẬU BÉ CAO BỒI BƠ VƠ BÍ ẨN

Bang và chính quyền liên bang đã tăng cường các nỗ lực cần thiết để làm sáng tỏ trường hợp bé trai bí ẩn đội mũ cao bồi lang thang gần hồ chứa Burnt Creek ở hạt Dreyfus vào thứ Hai vừa qua.

Cậu bé khoảng ba, bốn tuổi, được mô tả có nước da màu ô liu, mắt nâu, tóc đen cao khoảng gần chín mươi centimet, nặng tầm mười lăm kilogram. Đứa trẻ mặc quần bò cạp chun màu xanh, áo sơ mi cotton và đội mũ cao bồi.

Các nhà chức trách đang sử dụng dữ liệu thông tin tội phạm quốc gia của FBI cùng kho lưu trữ dữ liệu quốc gia về những người mất tích không được xác định với hy vọng tìm ra cha mẹ hay người giám hộ của cậu bé.

Phó cảnh sát trưởng Ryan Valdez phụ trách cuộc điều tra. “Mọi chuyện rất khó khăn vì đứa trẻ không thốt ra một lời nào. Chúng tôi cho là nó không nói được tiếng Anh hoặc đang chịu tổn thương. Hiện tại chúng tôi gọi cậu bé là Buster theo tên chú chó đã phát hiện ra nó.”

Desiree bấm số gọi đến Văn phòng Gia đình và Dịch vụ bảo trợ hạt Dreyfus. Cô phải giải thích tới ba lần trước khi được nói chuyện với một nhân viên phụ trách từng làm việc năm 2004.

“Nói ngắn gọn thôi, tôi đang bận,” giọng phụ nữ trả lời lẫn giữa những tiếng ồn ào trên đường phố. “Tôi đang đi cùng bốn cảnh sát và chúng tôi phải giải cứu một đứa trẻ từ trung tâm cai nghiện ma túy.”

Desiree tóm tắt những điểm chính. “Tháng Một năm 2004 - bé trai, khoảng ba, bốn tuổi, được tìm thấy đi lang thang một mình gần một hồ chứa ở hạt Dreyfus. Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ?”

“Ý cô là Buster hả?”

“Phải.”

Cô ta hét bảo ai đó đứng chờ. “Vâng, vâng, tôi nhớ rồi. Một trường hợp kỳ lạ. Đứa trẻ chẳng nói lời nào.”

“Cô có tìm được người nhà của nó không?”

“Không.”

“Vậy sự việc sau đó thế nào?”

“Thằng bé được nhận nuôi.”

“Ai nhận?”

“Tôi không được phép tiết lộ các thông tin thế này.”

“Tôi hiểu. Chúng ta sẽ làm thế này. Tôi sẽ đưa ra dự đoán - nếu sai, cô cúp máy. Còn nếu tôi đúng thì cô giữ máy nhé.”

“Dù thế nào, tôi cũng có thể cúp máy.”

“Cậu bé được một phó cảnh sát trưởng và vợ anh ta chăm sóc. Tôi nghĩ sau đó họ đã nhận nó làm con nuôi.”

Một khoảng im lặng. Desiree có thể nghe thấy hơi thở của cô ta.

“Tôi nghĩ đủ dài rồi đấy,” người phụ nữ lên tiếng.

“Cảm ơn.”