← Quay lại trang sách

Chương 57

Mặt trời nhanh chóng xuất hiện từ sau đám mây bị tản mát đi khắp nơi, soi bóng xuống mặt nước, trông giống như những con quái vật từ thời tiền sử đang di chuyển trong lòng biển. Audie và Max đang ngồi trên cầu tàu, nhìn ra bãi biển, nơi lũ mòng biển đang dập dờn trên sóng.

“Lúc bị bắn chú cảm thấy thế nào?” Max hỏi.

“Chú thực sự không nhớ.”

“Chắc chắn là một sự nhầm lẫn,” Max khẳng định. “Họ nghĩ chú là một thành viên của băng cướp.”

Audie không đáp.

“Bố cháu sẽ không làm thế vì mục đích tư lợi đâu. Là nhầm lẫn thôi,” Max quả quyết. “Và ông ấy không lấy số tiền đó. Nếu chú nói chuyện với bố cháu, ông ấy sẽ giúp chú.”

“Quá muộn rồi,” Audie đáp. “Quá nhiều người đã mất mát nhiều thứ.”

Max bóc mảnh sơn bong tróc trên tay vịn chiếc ghế nó đang ngồi. “Tại sao chú không công khai chuyện này sớm hơn.”

“Chú đã bị hôn mê suốt ba tháng.”

“Nhưng chú đã tỉnh lại - chú có thể báo cho cảnh sát… hoặc nói chuyện với luật sư.”

Audie nhớ lại lúc anh tỉnh dậy trong bệnh viện, dần ý thức được quang cảnh xung quanh. Anh có thể nghe các y tá nói chuyện với nhau, cảm nhận bàn tay họ lúc tắm rửa cho anh, nhưng nó giống như vừa thoát khỏi cơn say. Lần đầu tiên mở mắt ra, anh chỉ thấy hình ảnh mờ mờ và các màu sắc xoắn vào nhau. Anh sáng quá chói và anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Khoảng thời gian thức tỉnh dần dài hơn, liên tục hơn giống như một đường hầm ánh sáng với các khoảng đen xen kẽ giữa những vùng chói. Hình bóng. Các thiên thần.

Một thời gian sau, Audie lại mở mắt ra lần nữa và thấy một bác sĩ thần kinh học đứng cạnh giường, đang nói với một nhóm bác sĩ thực tập. Một bác sĩ thực tập được yêu cầu kiểm tra bệnh nhân. Người đàn ông trẻ có mái tóc xoăn, cúi xuống định kéo mí mắt đang mở của Audie.

“Anh ta tỉnh rồi, thưa bác sĩ.”

“Đừng lố bịch thế,” viên bác sĩ đáp. Audie chớp mắt và gây ra một trận náo động. Không thể nói chuyện vì các đường ống trợ thở luồn qua miệng và mũi anh, cảm giác như nó di chuyển tới lui trong phổi anh. Quay đầu sang bên, anh có thể nhận ra mặt đồng hồ màu cam của một chiếc máy cạnh giường cùng một đốm sáng màu xanh lá cây đang trượt ngang qua màn hình tinh thể lỏng giống những hệ thống âm thanh nổi với các bước sóng được biểu hiện bằng ánh sáng màu.

Ngay cạnh đầu anh là một cột mạ crom treo túi dịch truyền bằng nhựa nối với ống mềm, một đầu biến mất bên dưới dải băng phẫu thuật rộng, quấn quanh cánh tay trái của anh.

Trần nhà, phía trên giường bệnh có một tấm gương lớn. Anh có thể thấy một người đàn ông đang nằm trên tấm đệm trắng, bẹp dí giống như con côn trùng nằm trên bìa giấy cứng, lớp băng trắng quấn kín đầu, che bên mắt trái. Hình ảnh siêu thực khiến Audie nảy ra ý nghĩ có lẽ anh đã chết và đang lơ lửng bên ngoài cơ thể.

Nhiều tuần lễ trôi qua trong tình trạng như vậy. Anh học giao tiếp bằng cách giơ hai bàn tay bị băng bó hoặc chớp mắt. Vị bác sĩ thần kinh đến thăm anh hầu như mỗi ngày. Ông ta mặc quần jean, đi giày cao bồi và tự gọi mình là Hal. Ông ta nói chuyện thật chậm rãi, từng từ từng từ một, như thể Audie là đứa trẻ lên năm vậy.

“Cậu có thể ngọ nguậy được ngón chân không?”

Audie làm theo yêu cầu.

“Nhìn theo ngón tay của tôi,” Hal nói rồi đưa ngón tay từ bên này sang bên kia. Audie nhìn theo nó.

Ông ta dùng một dụng cụ bằng kim loại cào dọc cánh tay cùng lòng bàn chân của anh.

“Cậu có cảm nhận được không?”

Audie gật đầu.

Lúc này họ đã tháo ống thở cho anh nhưng do dây thanh quản bị tổn thương nên Audie vẫn không nói chuyện được. Hal kéo một chiếc ghế ra, ngồi ngược chiều ghế, hai tay khoanh lại, gác lên lưng tựa.

“Tôi không biết cậu có hiểu không, Palmer, nhưng tôi sẽ giải thích chuyện gì đã xảy ra. Cậu bị bắn. Viên đạn xuyên vào từ phía trước, bay dọc theo chiều dài phía não trái của cậu trước khi thoát ra ngoài qua phía sau đầu. Có thể mất vài tháng chúng tôi mới xác định được mức độ tổn thương vĩnh viễn, nhưng thực tế cậu đã tỉnh và có thể giao tiếp là một phép lạ chết tiệt. Tôi không biết cậu có mộ đạo không, nhưng chắc hẳn đâu đó đang có người cầu nguyện cho cậu.” Hal mỉm cười trấn an. “Như vừa nói, viên đạn chỉ đi qua bán cầu não trái, đỡ hơn rất nhiều nếu nó xuyên qua cả hai. Bộ não có thể hoạt động với một nửa - giống như chiếc máy bay có hai động cơ mà bị hỏng một ấy. Trường hợp của cậu, viên đạn đã tránh những vị trí trọng yếu là cuống não và đồi thị. Não trái kiểm soát ngôn ngữ và lời nói, vì thế sẽ phải mất một thời gian để các chức năng này phục hồi, hoặc có thể không bao giờ phục hồi được. Trong vài ngày tới, chúng tôi sẽ tố chức chụp cộng hưởng từ và tiến hành các xét nghiệm thần kinh để xem bộ não cậu hoạt động thế nào.”

Ông ta nắm tay Audie, và anh siết nhẹ tay ông ta. Vài tiếng sau, Audie thức dậy trong căn phòng tối om mà nguồn sáng duy nhất là đèn báo của đám máy móc. Một người đàn ông đang ngồi cạnh giường. Anh không thể quay đầu để nhìn mặt anh ta.

Người này đang cúi về phía trước, ấn mạnh nắm tay lên phần băng quẩn quanh đầu Audie, đè vào phần xương sọ bị vỡ. Cảm giác như một quả lựu đạn đang phá nát hộp sọ của anh.

“Anh có cảm nhận được không?” Giọng nói vang lên.

Audie gật đầu.

“Anh có hiểu tôi nói gì không?”

Anh lại gật đầu.

“Tôi biết anh là ai và gia đình anh từ đâu tới, Palmer.”

Nắm tay vẫn xoáy vào đầu anh, nghiến lên phần xương gãy và lớp kim loại mỏng. Hai tay Audie vùng vẫy trong không khí như thể bó cơ kiểm soát nó đã bị cắt.

“Chúng tôi đang giữ thằng bé. Anh hiểu chứ? Nếu muốn nó được sống, hãy làm như tôi bảo.”

Cơn đau trở nên khủng khiếp. Audie nỗ lực để nghe xem anh ta nói gì nhưng thông điệp vẫn vụt qua mất.

“Anh phải ngậm mồm lại. Hiểu chứ? Anh nhận tội hoặc thằng bé phải chết.”

Màn hình hiển thị nhịp tim bắt đầu kêu bíp bíp báo động. Audie mất ý thức. Anh không mong tỉnh lại nữa. Anh không muốn tỉnh. Anh tự nhủ rằng anh muốn chết và anh lại chứng kiến vụ tai nạn, nghe tiếng khóc dần tắt lịm của Belita và nhìn thấy gương mặt của Miguel. Đêm nào anh cũng mơ thấy cùng một giấc mơ và giật mình tỉnh giấc, cho đến khi quá sợ hãi, không dám ngủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cổ họng nhẹ nhàng nhấp nhô, nuốt nước bọt.

“Ông ta là ai?” Max hỏi.

“Một đặc vụ FBI tên là Frank Senogles.”

Cậu thiếu niên nhìn Audie chằm chằm như đang cố suy nghĩ xem liệu có phải anh đang phóng đại hay thêm mắm dặm muối không.

“Chú đang nói rằng chú phải vào tù là vì cháu à?”

“Cháu không khiến chú phải vào tù.”

“Nhưng chú làm thế vì bọn họ đe dọa cháu?”

“Chú đã hứa với mẹ cháu.”

“Chú có thể nói với cảnh sát.”

“Thật sao?”

“Chú có thể chứng minh chú là ai.”

“Bằng cách nào?”

“Họ sẽ tin chú.”

“Chú không thể nói. Và trong thời gian chú hôn mê, có thể chứng cứ đã bị xóa hoặc lấy mất hoặc được tạo ra. Chú chẳng có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình - và nếu chú cố làm thế họ sẽ giết cháu.”

Max đứng bật dậy, giận dữ đi tới đi lui. “Chú nhầm rồi! Cực kỳ vớ vẩn! Bố sẽ không bao giờ làm tổn thương cháu. Ông ấy sẽ giết bất cứ kẻ nào làm thế. Ông ấy sẽ giết chú nếu như tìm được chú…” Max nhắm nghiền mắt, nghiến răng, khuôn mặt nó vặn vẹo trong nỗi tức giận và ghê tởm. “Bố cháu giành được huy chương anh dũng. Ông ấy là một anh hùng.”

“Anh ta không phải bố cháu.”

“Chú là đồ nói dối chết tiệt! Chú nhầm rồi! Cháu đã hạnh phúc. Được yêu thương. Chú chẳng có quyền gì bắt cóc cháu.”

Max nổi giận đùng đùng, đi vào trong nhà, đóng sầm cửa phòng ngủ. Audie không chạy theo thằng bé. Anh có cảm giác mối quan hệ giữa mình và thằng bé đang bị chia tách ra, như kiểu anh đang cầm một chiếc máy quay, quay lại mọi diễn biến, nhưng không tham gia vào. Anh và Max ở cùng một chỗ nhưng không có sự kết nối. Mối quan hệ thân tình đã bị cắt đứt từ rất lâu rồi - trong khoảnh khắc ngọn lửa bao trùm chiếc Pontiac và Belita thét gọi tên anh.

Anh mong đợi thằng bé phản ứng như thế nào? Anh còn có thể nói được gì?

Mười một năm, người ta luôn muốn Audie ngậm miệng - dần bị lãng quên, biến mất hoặc là chết… Anh có thể đã đáp ứng ước muốn của họ nếu họ để cho thằng bé được yên. Anh có thể đã qua đời trong những nỗ lực chấm dứt cuộc sống của anh hoặc trở thành nạn nhân của bạo lực vô tận diễn ra hằng ngày trong tù. Tuy nhiên, anh không thể vơi bớt nỗi nhớ nhung Belita, người vẫn đang thôi miên và kéo anh như kẻ mộng du tiến về vách đá. Anh đã hứa với cô.

Cũng chẳng phải Audie đã trở nên tiêu cực. Ban đầu là anh tự trừng phạt mình, nhận mọi sự đánh đập và nhục nhã bởi vì nỗi đau thể xác sẽ giúp che giấu nỗi đau mà anh đang thực sự cảm nhận. Nhưng đến một thời điểm, quay đầu cũng là cả một vấn đề vì hai má anh đều đã bầm tím, còn mắt thì sưng vù. Anh biết anh đang chịu tội thay kẻ khác. Anh là một con chuột bị ném vào lồng rắn, dần bị nghiền nát bởi nỗi đau đớn và lời hứa của mình.

Anh không thể kể cho Max mình đã bị đánh đập, đâm chém, bị đốt và đe dọa như thế nào. Và anh cũng không cho nó biết một tháng trước khi được tự do, cái gã từng đến bệnh viện gặp anh đã tới nhà tù Three Rivers. Gã ta ngồi bên kia vách kính ngăn, ra hiệu cho Audie cầm ống nghe. Anh chậm chạp áp nó vào tai. Cảm giác nghe lại giọng nói đó lần nữa và nhớ tới cuộc nói chuyện lần trước thật kỳ lạ.

Gã ta lơ đãng gãi má. “Anh còn nhớ tôi chứ?”

Audie gật đầu.

“Anh có sợ không?”

“Sợ gì?”

“Những thứ sẽ đợi anh bên ngoài.”

Audie không đáp. Choáng váng, run rẩy, anh gần như đánh rơi ống nghe, nhưng vẫn cố ấn chặt vào tai đến nỗi khiến nó bầm tím suốt vài tuần.

“Tôi rất ấn tượng,” gã ta tiếp tục. “Nếu có ai đó nói rằng anh vẫn còn sống sau mười năm trong tù, tôi sẽ gọi họ là đồ thiểu năng ngu ngốc. Làm cách nào anh sống sót được nhỉ?” Gã ta không đợi câu trả lời. “Thế giới đã trở thành cái quỷ gì khi mà anh không thể tìm ra một tên sát thủ giỏi trong tù chứ?”

“Sát thủ giỏi sẽ không bị sa lưới,” Audie đáp, cố tỏ ra không sợ hãi trong khi trái tim anh đang nện thình thịch vào lồng ngực như một con mèo bị kẹt trong thùng rác.

“Thậm chí bọn tôi đã cố đưa anh ra xét xử lại, nhưng gã luật sư biện hộ lại đột nhiên co vòi.” Gã ta gõ nhịp ngón tay trên vách kính. “Vậy là anh đang mơ tới chuyện được rời khỏi đây. Anh cho là mình sẽ sống sót được bao lâu? Một ngày? Hay một tuần hả?”

Audie lắc đầu. “Tôi chỉ muốn được yên ổn.”

Gã ta thò tay vào túi áo, móc ra một tấm ảnh, áp nó lên vách kính ngăn. “Nhận ra nó chứ?”

Audie chớp mắt nhìn cậu thiếu niên mặc quần soóc và áo phông.

“Chúng tôi vẫn đang giữ thằng bé,” gã ta nói. “Nếu có bất kỳ hướng gió nào bất lợi về phía chúng tôi… hiểu chứ?”

Audie cúp máy, lảo đảo trở lại phòng giam, đầu cúi thấp, tay chân bị xích, tuyệt vọng như một người bị kết án tử hình. Tối hôm đó anh đã nổi cơn thịnh nộ và sau đó cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cơn giận dữ đã gột rửa, xóa sạch các vết sẹo. Anh đã phải chiến đấu với những bóng ma quá lâu rồi, và giờ đây những bóng ma đó đã có tên cụ thể.