Chương 58
Audie nghe tiếng một chiếc xe đang đến gần, động cơ xe rú lên dữ dội lúc chạy qua ổ gà. Từ cửa sổ nhà bếp, anh phát hiện ra chiếc xe bán tải cũ, hiệu Dodge đang lao qua những vũng nước còn sót lại sau cơn bão. Nó dừng ở hướng đón gió của ngôi nhà, và lùi đến cửa nhà thuyền.
Một ông già bước ra. Ông ta mặc quần yếm, đi giày ống và đội mũ lưỡi trai của đội bóng bầu dục Houston Oilers đã bạc màu. Câu lạc bộ Oilers đã rời khỏi Houston từ năm 1996, nhưng với nhiều người thì ký ức về nó không bao giờ phai mờ. Ông ta mở khóa cửa nhà thuyền, dỡ bạt phủ của chiếc thuyền nhỏ bằng nhôm, gấp gọn gàng trước khi móc vào móc treo trên con xe bán tải.
Ông ta là hàng xóm hoặc bạn bè của chủ nhà và đang đến mượn thuyền. Có lẽ ông ta sẽ không lên nhà. Có thể ông ta không có chìa khóa. Max đâu rồi nhỉ? Thằng bé đang ở trong phòng ngủ, nghe nhạc từ con iPad của nó.
Ông già lôi ra bộ động cơ từ phía sau chiếc bán tải, đặt vào đuôi thuyền rồi siết chặt các bu lông. Tiếp theo là một thùng nhiên liệu và hộp dụng cụ. Khi đã xếp đặt gọn gàng, ông ta ngồi vào xe, nhưng chợt ngước lên, để ý thấy cửa chớp đang mở. Gãi đầu, ông ta ra khỏi con Dodge, bước ngang qua bãi cỏ.
Audie nhặt khẩu súng, giữ sát cạnh người. Có thể mọi chuyện vẫn ổn. Ông ta sẽ đổ tại cơn bão đã làm bật cửa chớp. Miễn là ông ta không kiểm tra cửa… Ông ta đã bước lên bậc thềm cuối cùng. Ván gỗ kêu cót két dưới sức nặng của ông ta. Ông ta đóng cửa chớp, kiểm tra bản lề. Không có dấu hiệu bị gãy hay cong vẹo. Ông ta bước dọc ban công, tới cửa chính. Còn cách vài thước, ông ta đã nhìn thấy ô cửa kính bị vỡ.
“Bọn trẻ chết tiệt,” ông ta lẩm bẩm, thò tay qua ô cửa vỡ, kéo chốt ra. “Không biết mày đã gây ra những thiệt hại gì đây, đồ quỷ nhỏ?”
Đẩy cánh cửa ra, ông ta bước vào trong, nhìn thẳng vào hai cái lỗ đen ngòm của khẩu súng săn, chỉ cách trán mình có hai centimet và rồi lảo đảo trên đôi chân mềm oặt, mặt dần tái nhợt.
“Tôi sẽ không hại ông đâu,” Audie nói.
Ông già cố đáp lại, nhưng miệng ông ta mở ra, đóng lại giống như đang nói thứ ngôn ngữ mà chỉ có lũ cá vàng mới hiểu được. Đồng thời, tay ông ta đấm liên tục vào ngực, chỗ trái tim, tạo ra âm thanh thình thịch trống rỗng.
Audie hạ súng xuống. “Ông ổn chứ?”
Ông già lắc đầu.
“Bệnh tim à?”
Ông ta gật đầu.
“Ông có mang theo thuốc không?”
Gật tiếp.
“Ở đâu?”
“Xe tải.”
“Bảng đồng hồ? Ngăn chứa đồ? Hay trong túi?”
“Túi.”
Max từ phòng ngủ chạy ra, lục lạc ở chân kêu inh ỏi. Nó nhìn thấy ông già liền đứng lại, tiếng lục lạc ngừng kêu.
“Ông ấy bị đau tim,” Audie vội nói. “Có thuốc trong túi xách của ông ấy. Chú cần cháu lấy nó ngay lập tức.”
Max không chút thắc mắc. Tiếng lục lạc kêu rộn rã dọc từ bậc thềm, ngang bãi cỏ trước khi im lặng. Audie không thể nhìn thấy con bán tải vì cửa chớp đã bị đóng.
Anh đỡ ông già ngồi lên ghế. Khuôn mặt ông ta tái xám, ướt đẫm mồ hôi và nhìn chằm chằm vào Audie như thể đang nhìn bóng ma của Giáng sinh trong quá khứ.
“Ông tên gì?”
“Tony,” ông ta khào khào đáp lại.
“Đau tim à?”
“Cơn đau thắt ngực.”
Max giật cửa xe, lục lọi cho đến khi tìm thấy cái túi thể thao cũ. Chìa khóa vẫn cắm trên ổ. Đây có lẽ là cơ hội của nó. Nó có thể nổ máy và chạy xa trước khi Audie kịp xuống bãi cỏ. Nó có thể vẫy ai đó hoặc tìm chỗ gọi điện. Nó sẽ tự cứu được bản thân và trở thành anh hùng. Có lẽ Sophia Robbins sẽ đồng ý hẹn hò với nó.
Thằng bé mường tượng tất cả những chuyện đó trong khi vẫn lục tìm trong túi, ngón tay nó chợt chạm vào chiếc di động. Ngay cạnh điện thoại là cái lọ nhựa đựng thuốc. Liếc về phía ngôi nhà, Max bật điện thoại, gửi tin nhắn tới điện thoại của bố nó: Con, Max đây. Con ổn. Nhà ven biển. Phía đông Sargent, giữa vịnh và một kênh đào. Sơn màu xanh. Mái lợp. Có ban công. Nhà thuyền.
Nó tắt điện thoại, nhét vào trong quần. Rồi lấy lọ thuốc, đóng sập cửa, liếc nhìn dọc bãi biển. Cách khoảng nửa dặm về phía tây, nó thấy một con xe có hệ dẫn động bốn bánh 4WD đang thực hiện một cú xoay tròn trên cát.
“Tìm được thuốc không?” Audie gọi to. Anh đang đứng ở ban công.
“Có, cháu tìm được rồi.”
Max giơ cái lọ lên quá đầu, lắc lắc trong không khí.
“Mang cho chú cả cái túi.”
“Được.”
Audie rót cho Tony cốc nước. Anh mở nắp lọ.
“Một hay hai?”
Tony giơ hai ngón tay. Audie đặt thuốc vào lòng bàn tay ông ta, nhìn chúng được nuốt xuống.
“Ông ấy sẽ ổn chứ?” Max hỏi.
“Chú nghĩ vậy.”
“Có lẽ chúng ta nên gọi cứu thương.”
“Để ông ấy nghỉ ngơi một lát.”
Tony mở mắt, trông có vẻ bình thản, chờ đợi tác dụng của thuốc giúp tim ông ta đập đều đặn hoặc cắt cơn đau. Ông ta mỉm cười với Max và xin thêm một cốc nước nữa.
“Bệnh tim,” ông ta giải thích, giọng vẫn nằng nặng. “Họ nói tôi cần thay tim nhân tạo, nhưng tôi lại không có bảo hiểm. Con gái tôi đã cố tiết kiệm, nhưng chi phí tận 159.000 đô la. Nó vẫn đang phải làm hai công việc và tôi thì vẫn phải chết sau hai mươi năm nữa, trước khi nó trả hết khoản tiền đó.”
Ông ta lau mặt bằng chiếc khăn tay trông có vẻ giống giẻ lau hơn. “Đó là lý do vì sao tôi phải đi câu cá, cố kiếm chút đồ ăn. Tôi lén mượn thuyền của nhà Halligan, họ không biết đâu.” Ông ta nhìn Audie. “Tôi đoán là họ cũng không biết cậu.”
Audie không đáp.
“Vậy cậu là ai, đang làm gì ở đây?”
Ông ta nhìn kỹ Max cùng Audie, ánh mắt hướng xuống dưới cho đến khi phát hiện ra chiếc lục lạc buộc ở chân Max. Một ý tưởng xuất hiện, đôi lông mày của ông ta rướn lên. “Cháu là cậu bé mà họ đang tìm kiếm. Tin tức này tràn ngập các bản tin.” Ông ta cau mày nhìn Audie. “Và họ nói cậu là kẻ giết người.”
“Họ nhầm rồi.”
“Vậy cậu định làm gì tôi?”
“Tôi đang nghĩ.”
“Tôi sẽ không được đi câu cá.”
“Không phải hôm nay. Khi nào thì ông phải về nhà?”
“Khoảng chiều tối.”
“Ông có điện thoại di động không?”
Max xen vào. “Không có trong túi xách.” Nó liếc nhìn Tony và cả hai chợt hiểu ý nhau.
“Con gái tôi vẫn muốn tôi mang theo,” Tony chống chế, “nhưng tôi chẳng bao giờ biết cách dùng chúng.”
“Ông thấy đỡ hơn chưa?” Audie hỏi.
“Tôi sẽ ổn thôi.”
“Chú nên đưa ông ấy tới bệnh viện,” Max góp ý.
“Nếu tình hình của ông ấy trở nên xấu hơn,” Audie đáp, kiểm tra cửa sổ và khóa chốt an toàn của khẩu súng.
“Con gái tôi thì sao?” Tony hỏi. “Con bé sẽ lo lắng cho tôi.”
Audie nhìn đồng hồ. “Cô ấy sẽ không lo lắng cho đến lúc hoàng hôn.”