Chương 59
Desiree cố gạt đám phóng viên cùng đoàn quay phim đang xoay quanh cô như lũ chó chờ được cho ăn. Xe tải phát sóng trực tiếp cùng ô tô đưa tin của họ đậu chật kín trên con phố bên ngoài căn nhà của gia đình Valdez, kéo theo đám khán giả cùng du khách phiền toái tới xem.
Một sĩ quan liên lạc gia đình cảnh sát ra mở cửa với một tay chống hông. Sandy Valdez đứng sau lưng cô ta trong hành lang. Hai mắt mở to. Hy vọng. Cô mặc chiếc áo phông nhạt màu, quần jean, đi chân trần, tóc bù xù, không trang điểm, cho thấy cô đã mất ngủ trầm trọng. Họ nói chuyện trong phòng khách với rèm cửa buông kín, che chắn tầm nhìn. Desiree ngồi xuống. Từ chối cà phê.
“Chồng cô có nhà không?”
Sandy lắc đầu. “Cô không thể bảo một người như Ryan ngồi yên một chỗ. Anh ấy luôn muốn chạy nhảy bên ngoài, rung cây và la hét từ mái nhà.”
Desiree trả lời là cô hiểu, mặc dù Sandy tỏ ra nghi ngờ.
“Tại sao cô không cho chúng tôi biết hai người nhận nuôi Max?”
Sandy dừng động tác xì mũi, vẫn giữ mảnh khăn giấy ở mũi. “Có gì khác biệt đâu?”
“Cô không cố ý giữ lại thông tin vì mục đích riêng đấy chứ?”
“Không! Dĩ nhiên là không!”
“Cô nhận nuôi thằng bé khi nào?”
“Lúc nó lên bốn - nhưng sao chuyện đó lại quan trọng như vậy?”
Desiree lờ câu hỏi này đi. “Qua một trung tâm à?”
“Chúng tôi đã thực hiện đầy đủ các thủ tục cần thiết - nếu cô định hỏi thế.” Sandy ngồi sát mép sofa, hai chân khép chặt, vần vò chiếc khăn giấy đến khi nó bị rách. “Ryan bảo là nó bị bỏ rơi. Có người tìm thấy nó bị lạc trong rừng. Bẩn thỉu, lạnh cóng. Ryan đã đưa nó tới bệnh viện và cố tìm lại bố mẹ nó. Về sau anh ấy vẫn thường xuyên liên hệ với Trung tâm Gia đình và Dịch vụ bảo trợ.”
“Vợ chồng cô đã chăm sóc và sau đó nhận thằng bé làm con nuôi à?”
“Chúng tôi đã cố gắng sinh con, thực hiện mọi biện pháp - bơm tinh trùng, sàng lọc trứng, thụ tinh trong ống nghiệm - nhưng đều không thành công. Chúng tôi cũng không thực sự có ý định nhận con nuôi cho đến khi Max xuất hiện. Giống như Chúa đã mang thằng bé tới cho chúng tôi.”
“Max có biết không?”
Sandy nhìn chằm chằm vào hai tay. “Chúng tôi đã định sẽ nói với thằng bé khi nó đủ trưởng thành.”
“Nó đã mười lăm tuổi rồi.”
“Chẳng lúc nào phù hợp cả.” Cô ấy thay đổi chủ đề. “Cô biết không, năm tháng đầu tiên thằng bé chẳng hề nói gì. Không một lời nào. Không ai biết tên thật của nó. Chúng tôi gọi nó là Buster một thời gian dài - theo tên con chó đã tìm ra nó - nhưng rồi thằng bé bắt đầu nói chuyện và bảo tên nó là Miguel. Ryan không thích cái tên đó và chúng tôi đề nghị gọi nó là Max, thằng bé cũng không phản đối.”
Desiree không bình luận gì. “Miguel có nói họ của nó không?”
“Không.”
“Nó có nói nó đến từ đâu không?”
“Một hai lần nó cũng chỉ vào vài bức tranh hoặc nói gì đó mà có thể là manh mối, nhưng Ryan bảo chúng tôi không nên ép thằng bé.” Sandy nheo mắt. “Tôi luôn lo sợ sẽ có ai đó tới đòi thằng bé. Mỗi khi nghe chuông điện thoại hay tiếng gõ cửa - tôi lại tưởng là mẹ thằng bé tới tìm. Ryan nói nếu mẹ thằng bé đến thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì Max đã là con hợp pháp của chúng tôi.”
Cô ấy nhìn Desiree, hai mắt rưng rưng. “Tại sao chúng tôi lại bị trừng phạt? Chúng tôi đã làm việc tốt. Chúng tôi là bậc cha mẹ tốt mà.”
Audie kiểm tra tủ bếp. Anh sẽ hết thời gian trước khi họ hết thức ăn. Tony đang quan sát anh, gương mặt vẫn tái nhợt nhưng không còn toát mồ hôi nữa.
Ông ta là một người hay nói - liên tục đưa ra những nhận xét có liên quan đến cuộc đời mình. Có lẽ ông ta đã đọc đâu đó rằng con tin nên cố gắng giao tiếp với kẻ bắt cóc. Hoặc đang cố làm Audie phiền chán đến chết.
“Cậu từng nhập ngũ chưa?” Ông ta hỏi.
“Chưa.”
“Tôi đã từng phục vụ trong Hải quân - quá trẻ để tham gia cuộc chiến chống phát xít Đức hay chiến tranh Triều Tiên, nhưng lại quá già cho cuộc chiến ở Việt Nam. Tôi được phân làm thợ hàn. Chuyên hàn xì và làm cách nhiệt cho phòng động cơ bằng sợi a-mi-ăng. Chính nó là nguyên nhân gây ra cái chết của Maggie - vợ tôi. Họ nói là nó đã dính vào quần áo của tôi và khi giặt giũ, cô ấy đã hít đám sợi đó vào phổi. Nó không ảnh hưởng tới phổi của tôi, nhưng lại giết chết cô ấy. Đó chính là ý nghĩa “mỉa mai” của nó.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Chỉ là không may thôi, ý cậu là vậy hả. Tôi cũng chẳng phàn nàn gì.” Ông ta dừng lại, cặp môi mỏng mím lại chỉ còn một đường nhỏ. “Mẹ kiếp! Thực ra là tôi có khiếu nại, nhưng chẳng ai để ý.”
“Sao ông lại không có bảo hiểm y tế nếu là cựu quân nhân chứ?” Audie hỏi.
“Tôi không tham gia chiến đấu ở nước ngoài.”
“Lý do có vẻ không hợp lý.”
“Nếu biết thế nào là hợp lý thì nó đã chẳng xảy ra.”
Tony lưỡng lự và đấm thùm thụp vào ngực như đang khởi động máy điều hòa nhịp tim tưởng tượng. Ông ta phải vào bệnh viện hoặc ít nhất là được đưa tới gặp bác sĩ. Audie không muốn lương tâm mình phải gánh thêm một cái chết nữa. Các bước tiếp theo trong kế hoạch của anh luôn gặp phải vấn đề. Có thể lý luận rằng anh không quan tâm tới kế hoạch rút lui vì bản thân anh cũng không nghĩ mình tiến xa được thế này. Bây giờ Max đã biết sự thật. Thằng bé có thể không tin một số chi tiết, nhưng nó có quyền lựa chọn. Giống như đưa một đứa trẻ tới nhà thờ học lớp giáo lý cho bọn trẻ vào ngày Chủ nhật, dạy cho nó đức tin mà nó có quyền tiếp nhận hoặc từ chối.
Audie đã tiêu một trăm hai mươi đô la. Anh đếm số còn lại và nhét vào túi áo ngực. Kéo khóa ba lô, anh lấy di động, thay sim mới trước khi bật nguồn và tìm tín hiệu sóng. Đầu tiên anh gọi tới bệnh viện Nhi Texas, yêu cầu được gặp chị gái. Bemadette đang ở khu bệnh nhân, có người phải đi gọi cô.
Audie liếc nhìn Tony. Ông ta và Max đang nói chuyện. Gật đầu. Có lẽ họ đang âm mưu gì đó. Cũng không tạo ra rắc rối gì ngay được.
“Em đây. Em không thể nói chuyện lâu được.”
“Audie hả? Cảnh sát đang ở đây.” Bemadette che điện thoại, thì thầm.
“Em biết.”
“Em có làm hại thằng bé không?”
“Không.”
“Đầu thú đi. Trả nó về nhà.”
“Em sẽ làm thế, nhưng em cần chị giúp một việc. Chị còn giữ tập tài liệu em đưa chị không?”
“Còn.”
“Em muốn chị chuyển nó cho một người. Cô ấy tên là Desiree Fumess. Là điệp vụ liên bang của FBI. Chị phải đưa tận tay cho cô ấy - không chuyển qua bất kỳ ai. Gặp trực tiếp. Chị hiểu không?”
“Chị phải nói gì với cô ấy?”
“Bảo cô ấy lần theo dấu vết số tiền đó.”
“Cái gì?”
“Cô ấy sẽ hiểu khi đọc tập tài liệu.”
Giọng Bemadette run run. “Cô ấy sẽ muốn biết em đang ở đâu.”
“Em biết.”
“Chị phải nói gì?”
“Bảo cô ấy là thằng bé an toàn và em đang chăm sóc nó.”
“Em đang khiến chị gặp nhiều rắc rối hơn. Chị vẫn bảo mọi người rằng em là người tốt, nhưng em đang chứng minh chị đã sai lầm đấy.”
“Em sẽ bù đắp cho chị.”
“Em định bù đắp thế nào nếu em chết chứ? Hãy để thằng bé về nhà.”
Nhà nào chứ, Audie tự hỏi. “Em sẽ làm thế.”
Kết thúc cuộc gọi, anh lại bấm một số điện thoại khác. Người duy nhất anh có thể hơi tin tưởng là người đã giúp anh sống sót trong tù. Anh không hiểu làm cách nào Moss lại được thả ra khỏi Three Rivers và truy lùng anh, nhưng thực tế ngôi mộ mà Audie phải đào trong rừng chắc chắn được dành cho cả hai người.
Giọng phụ nữ trả lời. “Phòng khám nha khoa Harmony.”
“Tôi cần gặp Crystal Webster.”
“Tôi đây.”
“Tôi là Audie Palmer - trước đây chúng ta đã từng gặp mặt một lần.”
“Tôi biết cậu là ai,” Crystal đáp, có vẻ hơi lo lắng.
“Chị có tin tức gì của Moss không?”
“Anh ấy gọi cho tôi hầu như mỗi ngày.”
“Chị có biết tại sao họ lại thả anh ấy ra không?”
“Anh ấy được yêu cầu tìm kiếm cậu.”
“Rồi sao nữa?”
Cô hơi ngập ngừng. “ Giao nộp cậu. Họ nói là anh ấy sẽ được nhận số tiền đó nếu tìm được.”
“Chẳng có khoản tiền nào cả.”
“Moss biết, nhưng anh ấy hy vọng bọn họ sẽ xem xét lại bản án nếu anh ấy làm như họ yêu cầu.”
“Anh ấy nghĩ thế nào?”
“Anh ấy biết họ nói dối.”
Audie nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầy hải âu đang dập dờn trên sóng, vỗ cánh, phát ra những tiếng kêu kỳ lạ từ sâu trong vòm họng. Đôi khi tiếng kêu của chúng giống hệt trẻ sơ sinh. “Khi nào có thông tin của Moss, chị hãy bảo anh ấy là tôi có một kế hoạch. Tôi muốn anh ấy tới đón thằng bé. Anh ấy có thể lấy được tín nhiệm. Nói cho anh ấy địa chỉ này. Tôi sẽ rời khỏi đây trong vòng sáu tiếng nữa.”
“Anh ấy có thể gọi cho cậu không?”
“Tôi sẽ tắt điện thoại.”
“Thằng bé ổn chứ?”
“Nó ổn.”
“Tại sao tôi không nên lập tức gọi cho cảnh sát và báo cho họ biết cậu đang ở đâu?”
“Hỏi Moss. Nếu anh ấy đồng ý thì hãy để anh ấy gọi cảnh sát.”
Crystal suy nghĩ một lát. “Nếu Moss bị làm sao, tôi sẽ tự mình truy tìm cậu. Để tôi nói cho cậu biết, Palmer, tôi đáng sợ hơn anh ấy rất nhiều đấy.”
“Tôi biết. Anh ấy cũng nói với tôi như vậy.”