Chương 60
Pilkington ngước mắt nhìn những đám mây đang trôi nhanh trên bầu trời, hơi nheo mắt vì bị chói. Không khí có mùi ẩm ướt hoang dã cùng làn gió thổi về phía tây. Hai chiếc xe đậu trên con đường hẹp dẫn vào nhà ông ta, nép mình dưới bóng râm ít ỏi của một cái cây chết khô với những cành cây khẳng khiu như bộ xương trắng trong lòng hồ khô cạn.
“Lần này chúng ta sẽ phải làm hết sức thận trọng,” ông ta nói, miệng nhai mẩu xì gà đã tắt lửa. “Không ai được trốn tránh.” Ông ta nhìn Frank Senogles đang kiểm tra khẩu súng trường, giơ lên nhìn qua ống ngắm, nheo mắt trái lại. Valdez đóng cốp xe, kéo khóa túi chứa khẩu súng đen. Hai gã nữa mặc quần kaki màu đen với túi hộp to tướng ở trên đùi. Lính đánh thuê với tên giả, Jake và Stav, bọn chúng không nói một lời trừ khi buộc phải lên tiếng. Chúng sẽ làm bất cứ việc gì miễn là được trả tiền. Jake để tóc dài, buộc túm lại như đuôi ngựa, nhưng gã lại hớt ngược ra sau, trông như thể thủy triều lùi ra xa, bỏ lại lông mày ở phía sau. Stav lùn và đen hơn với kiểu tóc cắt sát da đầu và thói quen điên rồ là luôn quệt miệng bằng mu bàn tay. Gã có một vết sẹo chạy dài xuống cổ trông như bị bỏng.
Pilkington không thể nào rời mắt khỏi vết sẹo của gã.
“Ông có vấn đề với khuôn mặt của tôi hả?” Stav hỏi.
Pilkington quay mặt đi, lầm bầm xin lỗi. Ông ta không thích bị thúc giục. Không thích cảm giác bị mất kiểm soát. Đây không phải thế giới của ông ta. Bố ông ta đã phải vào tù vì chứng khoán và lừa đảo, và mỉa mai thay, ông ấy lại giành được sự kính trọng không mong muốn từ bọn tội phạm. Trong thế giới bạo lực đó, con người có khuynh hướng thích quyền lực hơn là tiền bạc. Bạo lực là kết thúc chứ không phải một phương tiện. Dùng một cây gậy lớn hơn. Đánh mạnh hơn. Nhanh hơn. Dễ trúng hơn.
Pilkington vỗ hai tay vào nhau như thể tập hợp một đội thi đấu nhỏ. “Tất cả vì một người, một người vì tất cả, đúng không?”
Chẳng ai đáp lại.
Senogles giận dữ nhìn Valdez. “Hừ, tôi nghĩ kẻ nào gây ra rắc rối thì phải tự tìm cách khắc phục.”
“Tôi đã bắn trúng đầu gã đó,” Valdez phản bác. “Tôi nên làm gì nữa hả?”
“Bắn hắn hai phát.”
“Ngừng cãi nhau đi,” Pilkington xen vào.
“Palmer giống như con ma cà rồng khốn kiếp,” Valdez tức tối. “Anh có thể đâm vào tim hắn, thiêu và chôn hắn, nhưng lại có kẻ đào hắn ra, hồi sinh hắn.”
“Nghĩa là thằng khốn đó rất khó giết,” Jake bình luận.
“Hắn chảy máu như bất kỳ ai thôi,” Stav đáp, mặc áo khoác chống đạn và kéo khóa dán.
“Nếu thằng nhóc nhớ ra thì sao?” Senogles hỏi.
“Không đâu,” Valdez đáp.
“Nếu không thì sao Palmer lại bắt cóc nó chứ? Hắn muốn thằng bé chứng minh cho câu chuyện của mình.”
“Lúc ấy Max còn chưa được bốn tuổi - chẳng ai tin nó đâu.”
Senogles vẫn chưa hài lòng. “Còn xét nghiệm ADN thì sao, hả? Nếu Palmer chứng minh được hắn không phải là thành viên của băng cướp thì sao?“
“Hắn không thể chứng minh được.”
Valdez di chuyển và nạp một băng đạn cho khẩu súng lục tự động. Senogles nhìn Pilkington, tìm kiếm một sự đảm bảo.
“Max sẽ không nói bất cứ điều gì đâu. Nó là một thằng bé ngoan,” ông ta lên tiếng.
“Nó là mối nối lỏng lẻo chết tiệt.”
Valdez xen vào. “Không ai được động vào nó, được chứ? Tôi muốn thống nhất chuyện này.”
“Tôi sẽ không thống nhất cái gì hết,” Senogles phản đối. “Và tôi sẽ không vào tù chỉ vì anh nhận nuôi đứa trẻ gốc Tây Ban Nha đâu.”
Cả người Valdez lao tới, ấn chặt gã điệp vụ vào xe tải, khiến nó rung chuyển do lực tác động, cẳng tay anh ta ấn mạnh vào cổ họng gã.
“Thằng bé là con trai tôi! Không ai được động đến nó.”
Senogles cũng trừng mắt nhìn lại anh ta, cả hai không ai chịu nhượng bộ hoặc chớp mắt.
“Được rồi, bình tĩnh đi,” Pilkington giảng hòa. “Chúng ta có việc phải làm đấy.”
Valdez và Senogles vẫn trợn mắt nhìn nhau vài giây nữa trước khi Valdez thả lỏng cánh tay và cả hai đẩy nhau ra.
“Nào, Frank, chúng ta thống nhất như vậy,” Pilkington nói.
Senogles trải tấm bản đồ vệ tinh lên mui con Ford Explorer.
“Tôi nghĩ căn nhà ở đây, trên đường Canal Drive. Chỉ có một đường ra và vào đó thôi. Khi chúng ta chặn đầu, hắn sẽ bị mắc kẹt, trừ khi có thuyền.”
“Palmer có biết chúng ta đang tới đó không?”
“Chưa chắc đâu.”
“Hắn có vũ khí không?”
“Chúng ta nên cho là có.”
“Chúng ta sẽ khai báo thế nào?” Pilkington hỏi.
Senogles trả lời. “Gia đình nhận được yêu cầu đòi tiền chuộc và cảnh sát trưởng Valdez quyết định tự giải quyết vì hết sức lo lắng cho an toàn của Max.” Gã nhìn những kẻ khác. “Tôi chưa bao giờ có mặt ở đây, hiểu chứ? Ngay khi chúng ta kết thúc, cảnh sát trưởng sẽ chịu trách nhiệm trình báo. Không điện thoại, không máy nhắn tin, không thiết bị có thể truy tìm trên GPS, không hệ thống thu phát tín hiệu, không có dấu hiệu nhận dạng - hãy ném vũ khí đi.”
“Tôi cần điện thoại phòng khi Max gọi,” Valdez đề nghị.
“Được, chỉ điện thoại của anh thôi.”
Trong đầu Valdez chẳng có gì ngoài mâu thuẫn và ngờ vực. Bất kỳ kẻ giết người nào cũng sống với những hình ảnh mà chúng chẳng thể xóa khỏi giấc mơ của mình - cảnh giết chóc đã hằn sâu vào tiềm thức của anh ta. Suốt ba đêm, anh ta luôn mơ thấy Cassie Brennan cùng con gái cô, Scarlett. Anh ta không biết ai trong hai người khi bắn chết họ. Anh ta tưởng Audie đang ở trong phòng tắm, nhưng hóa ra lại là cô bé. Một khi cô bé chết, anh ta buộc phải bắn người mẹ. Đó là lựa chọn duy nhất. Và bây giờ anh ta không thể nói chuyện đó với bất kỳ ai, cho dù là vợ, đồng nghiệp hay linh mục hoặc người phục vụ ở quầy rượu quen thuộc. Audie Palmer phải chịu trách nhiệm. Chẳng liên quan đến số tiền - nó đã được tiêu hết từ lâu rồi. Đó là vì Max - đứa trẻ đã cứu vãn cuộc hôn nhân của anh ta, giúp gia đình anh ta trở nên trọn vẹn. Tất nhiên, họ có thể tiếp tục cố gắng, còn có các trung tâm nhận con nuôi và dịch vụ khác thay thế, nhưng Max đã đến với họ một cách tình cờ, sự cố ngoài ý muốn hạnh phúc nhất và là sự đáp lại cho lời cầu nguyện của anh ta.
Bây giờ Audie Palmer bắt giữ nó. Câu hỏi lớn nhất là tại sao. Nếu hắn muốn giết thằng bé thì đã có thể làm thế trong lần đầu gặp gõ bên ngoài căn nhà. Không, hắn sẽ không bao giờ giết thằng bé - mấu chốt là thế - nhưng nếu hắn kể cho Max toàn bộ câu chuyện hoặc giúp thằng bé nhớ ra thì sao? Nếu hắn khiến Max căm thù những người đã nuôi dạy nó thì sao?
Giá mà Audie Palmer chết ngay tại thời điểm mà đáng ra hắn phải chết.