← Quay lại trang sách

Chương 61

Bemadette Palmer vẫn mặc bộ đồng phục y tá, áo sơ mi màu sắc tươi sáng với quần tây giản dị lúc đứng đợi ở tiền sảnh của tòa nhà FBI.

Cứ tìm người nào thấp nhất mà chị từng gặp, Audie bảo thế. Chắc chắn là cô ấy kia rồi, Bemadette thầm nghĩ, khi nhìn thấy Desiree Fumess bước ra khỏi thang máy. Cho dù đi giày cao gót, cô đặc vụ vẫn không cao tới ngực Bemadette, nhưng thân hình cô hết sức cân đối, giống như thu nhỏ các bộ phận theo đúng tỉ lệ vậy. Desiree đề nghị họ nên ngồi xuống nói chuyện. Họ ngồi ở hai đầu một chiếc ghế sofa bằng da. Tất cả mọi người đi về phía thang máy đều liếc nhìn họ khiến Bemadette cảm thấy bồn chồn. Việc này càng làm sớm càng tốt. Cô lấy tập hồ sơ từ trong túi xách ra.

“Tôi không biết nó có ý nghĩa gì hay tại sao lại quan trọng đến thế, nhưng Audie bảo phải đưa tận tay cho cô.”

“Chị có thông tin từ anh ta à?”

“Nó gọi cho tôi trong giờ làm việc.”

“Khi nào?”

“Một giờ trước?”

“Anh ta đang ở đâu? Chị đã báo cảnh sát chưa?”

“Tôi đang báo cho cô đây.”

Desiree mở tập hồ sơ. Tờ đầu tiên là giấy khai sinh của người nào đó tên là Belita Ciera Vega, sinh ngày 30 tháng Tư năm 1982 tại El Salvador. Bố cô ấy là người Tây Ban Nha làm nghề bán hàng, còn mẹ là thợ may, người Argentina. Tờ thứ hai là giấy chứng nhận kết hôn cũng của Belita, được chứng nhận bởi một nhà thờ ở Las Vegas vào tháng Một năm 2004. Chú rể là: Audie Spencer Palmer.

Desiree ngước lên khỏi tập tài liệu. “Chị có những giấy tờ này từ đâu?”

Bemadette dường như suy nghĩ về hàm ý của câu hỏi, rõ ràng đang tự hỏi liệu cô ấy có bị rắc rối không.

“Audie gửi chúng cho tôi. Chúng tôi có một hệ thống riêng. Audie lập tài khoản email, rồi cho tôi tên đăng nhập và mật mã. Mỗi tuần tôi đăng nhập vào đó, nó sẽ gửi tin nhắn cho tôi trong mục thư rác. Đôi khi là tài liệu đính kèm trong thư. Tôi sẽ in tất cả ra và xóa sạch tin nhắn. Tôi không thể nói cho bất kỳ ai. Cũng không thể sử dụng hòm thư đó vì bất kỳ mục đích nào khác.”

Desiree có thể hình dung chính xác nó đã diễn ra thế nào. Audie đã lập một tài khoản ẩn danh trong Google hay Hotmail bằng cách sử dụng máy tính trong thư viện nhà tù. Để lại lời nhắn trong thư rác là một thủ thuật cũ thường được bọn khủng bố hoặc đám thanh thiếu niên sử dụng để tránh bị phát hiện, vì những thông tin liên lạc này không bao giờ được gửi đi, do đó gần như không để lại dấu vết.

Có một bức ảnh chụp Audie đứng dưới một vòm hoa trắng và hồng. Anh đang ôm eo một phụ nữ trẻ và một bé trai đứng lấp ló sau nếp váy cô ấy.

“Chị có biết em trai mình đã kết hôn rồi không?”

Bemadette lắc đầu.

“Chị có biết người phụ nữ này không?”

“Không.”

Desiree tìm thấy một giấy khai sinh từ hạt San Diego. Một cậu bé được sinh ra ngày 4 tháng Tám năm 2004. Tên Miguel. Họ: Ciera Vega. Tên bố: Edgar Roberto Diaz (đã qua đời).

Lật nhanh hơn, cô xem lướt qua các giấy tờ còn lại, bao gồm thông tin tìm kiếm chủ sở hữu đất đai, bản sao chứng thư quyền sở hữu tài sản, hóa đơn, báo cáo tài chính, lợi nhuận công ty và các bài báo cắt ra. Chắc hẳn phải mất rất nhiều năm để thu thập chúng.

Có một cái tên liên tục xuất hiện trong tập tài liệu này: Victor Pilkington. Đây là cái tên cực kỳ quen thuộc với bất kỳ ai lớn lên ở Texas. Gia đình Desiree cũng có quan hệ dây mơ rễ má với ông ta. Bố của ông cố cô là Willis Fumess từng được sinh ra ở một điền trang của nhà Pilkington vào năm 1852 và đã làm việc trên cánh đồng của dòng họ này gần năm mươi năm. Esme - vợ ông là vú nuôi và thợ may, có lẽ bà từng cho ông nội Victor Pilkington bú mớm và mạng tất cho ông ta.

Dòng họ Pilkington đã sản sinh ra hai hạ nghị sĩ cùng năm thượng nghị sĩ trước khi đế chế của họ sụp đổ trong cuộc khủng hoảng năng lượng giữa những năm 1970. Toàn bộ tài sản của họ bị xóa sổ hết và một người trong gia đình - Desiree không nhớ là ai - đã phải vào tù vì gian lận chứng khoán và mua bán tay trong.

Những năm gần đây, Victor Pilkington đã nỗ lực khôi phục lại địa vị của dòng họ bằng cách gia tăng tài sản trong giao dịch bất động sản và thôn tính các công ty. Giữa các bài báo cắt ra có bức ảnh ông ta đang tươi cười trước ống kính bên ngoài Bảo tàng Mỹ thuật Houston, nơi ông ta chủ trì bữa tiệc gây quỹ ủng hộ người Mỹ Latin. Nơ cổ màu đen. Răng trắng. Tóc bóng loáng lượn sóng. Một bài báo khác chụp cảnh ông ta ném quả bóng khai mạc trong giải đấu bóng chày Ranger, bộ đồng phục bóng chày vẫn còn nguyên nếp gấp trong hộp. Các phương tiện truyền thông đã đặt cho ông ta biệt hiệu “Chủ tích” và Pilkington vẫn cố tỏ ra xứng đáng với nó bằng cách luôn chụp ảnh với điếu xì gà không châm lửa trong tay. Ông ta kết hôn với một phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc có họ kép và bố bà ta chính là người đã tiệc tùng với George Bush con vào cái đêm ngài Bush bị bắt vì lái xe quá tốc độ trong tình trạng say xỉn ở bang Maine năm 1976.

Con vua thì lại làm vua, Desiree biết vậy, nhưng cô không bao giờ ghen tỵ với giới thượng lưu lắm tiền, những kẻ thường có xu hướng đần độn, ngu dốt về cuộc sống của người khác và mù quáng với vẻ đẹp của thế giới tự nhiên. Cô lại tiếp tục xem xét tập hồ sơ của Audie. Một số tài liệu liên quan đến các công ty vỏ bọc và tài khoản ở nước ngoài. Cô sẽ cần tới một kiểm toán viên để kiểm tra chúng.

Gần cuối tập tài liệu có một mảnh giấy nằm giữa hai tờ khác, lúc đầu cô không để ý đến và rồi nó rơi xuống sàn như một chiếc lá rụng. Không phải một trang giấy đầy đủ. Ai đó đã xé mất nửa dưới. Tiêu đề viết:

PHÒNG QUẢN LÝ PHƯƠNG TIỆN GIAO THÔNG CALIFORNIA THÔNG BÁO VỀ VIỆC CHUYỂN NHƯỢNG

Phải mất một lúc Desiree mới hiểu ý nghĩa của tờ giấy này, nó nhắc đến con Pontiac 6000 có cùng số máy, kiểu mẫu và biển số chiếc xe đã bị cháy, đồng thời thiêu chết người phụ nữ được cho là lái xe tại hạt Dreyfus năm 2004. Chiếc xe đã được mua ở San Diego, California, vào ngày 15 tháng Một năm 2004, từ Frank Robredo với giá 900 đô. Người đàn ông đã mua nó khai báo tên là Audie Spencer Palmer.

Desiree lật phía sau tờ giấy, nó là bản sao nhưng trông không có vẻ bị làm giả.

“Chị có nhận ra chữ ký này không?”

“Là của Audie.”

“Chị có hiểu nó có ý nghĩa gì không?”

“Không.”

Desiree hiểu. Cầm tập hồ sơ lên, cô tạm biệt Bemadette ở sảnh và vội vã đi vào thang máy. Các chi tiết đang nhanh chóng vào đúng vị trí. Lượng thông tin nhiều hơn mức cô có thể xử lý. Kiểu như một phù dâu cố bắt được bó hoa cưới, song cô dâu lại ném ra hàng chục bó và Desiree không thể cầm được hết trong tay. Người phụ nữ trong xe là Belita Ciera Vega, vợ của Audie. Thằng bé trong bức ảnh nhiều khả năng là con trai của cô ấy.

Desiree về tới bàn làm việc của mình. Cô mở tập tài liệu ra và nhìn vào bức ảnh chụp đám cưới, nghiên cứu cậu bé thật kỹ. Các nét của nó thiên về đặc trưng của người Tây Ban Nha hơn là Salvador. Bố của Belita đến từ Tây Ban Nha, còn mẹ cô ấy là người Argentina. Cô tìm bức ảnh chụp Max Valdez ở tuổi thiếu niên và so sánh hai bức ảnh. Nếu bỏ qua tuổi tác - thì hai đứa trẻ là một. Sao có khả năng này được nhỉ? Valdez đã dàn xếp vụ nhận con nuôi đó. Anh ta đã liên hệ với tất cả các cơ quan liên quan như Văn phòng Biện lý, luật sư và thẩm phán, những người có thẩm quyền xác nhận. Sẽ chẳng ai đứng ra nhận lại Miguel. Bố nó chết trong trận động đất, còn mẹ nó bị thiêu cháy trong ô tô. Audie đang hôn mê, không có khả năng hồi phục. Các báo cáo y tế cho thấy anh ta bị bắn từ cự ly rất gần, hầu như là nhắm thẳng. Nhưng anh ta lại sống sót. Anh ta đã chứng kiến chuyện gì. Làm cách nào có thể khiến một người im lặng như vậy?

“Làm việc muộn nhỉ?”

Desiree giật bắn người, gấp mạnh tập hồ sơ lại. Cô đã quá tập trung nên không nhận ra Eric Wamer đang đến gần.

“Chúa ơi, cô còn hoảng hốt hơn cả gái trinh lần đầu quan hệ ấy,” ông ta vừa nói vừa đi vòng quanh bàn cô.

“Ông làm tôi giật mình.”

“Cô đang đọc gì thế?”

“Hồ sơ một vụ án cũ.”

“Có tin tức gì về Palmer không?”

“Không, thưa ngài.”

“Tôi đang tìm Senogles, anh ta không nghe điện thoại.”

“Tôi cũng không gặp anh ta từ đêm qua.”

Warner lấy một gói thuốc làm giảm độ axít trong dạ dày từ trong túi, ném giấy bọc bên ngoài đi. “Tôi có nghe về vụ đình chỉ. Cô ổn chứ?”

“Ổn.”

“Tôi nghĩ là cô được đề nghị ở nhà.”

“Phải. Tôi có thể hỏi ông một câu được không?”

Ông ta đặt viên thuốc vào lưỡi. “Còn tùy.”

“Tại sao ông lại để Frank phụ trách vụ điều tra này?”

“Anh ta có thâm niên hơn.”

“Còn lý do nào khác không?”

Wamer đưa tay ra, ám chỉ dừng lại. “Tôi từng kể là tôi đã gặp JFK rồi, đúng không? Bố tôi thuộc đội phụ trách an ninh cho Kennedy - không phải người cuối cùng, tạ ơn Chúa. Nếu không tôi nghĩ ông ấy sẽ không thể sống bình thản được. Lúc đó tôi chỉ là một đứa bé. Một trong những câu nói nổi tiếng của Kennedy mà tôi yêu thích là - chính trị giống như một trận bóng, nếu bạn nhìn thấy ánh sáng, có nghĩa là bạn đang ở trong một cái lỗ.”

“Mục đích chính trị à?”

Nụ cười buồn rầu của ông ta trông có vẻ mỉa mai. “Không phải tất cả.”