Chương 66
“Hãy để thằng bé đi cùng tôi,” Tony đề nghị, đưa tay xoa khắp đầu như thể ông ta bị ngứa toàn bộ da đầu.
“Ở đây, thằng bé sẽ an toàn hơn,” Audie đáp, giọng anh có vẻ giả dối và buồn bực. Anh lấy chiếc áo khoác phản quang từ trong túi của Tony. “Ông nên mặc cái này.”
Loạng choạng, Tony khoác nó vào người.
“Họ sẽ không bắn ông đâu,” Max nói, nhìn Audie như tìm kiếm sự ủng hộ. “Bố cháu ở ngoài đó. Ông ấy là cảnh sát trưởng.”
Tony nhìn cậu thiếu niên, mỉm cười. “Một người dũng cảm hơn sẽ lựa chọn ở lại.”
“Ông đã rất dũng cảm,” Max đáp.
Audie muốn ngăn cản Tony, nhưng anh chẳng có căn cứ nào cả. Ở lại cũng không an toàn hơn rời đi. Cùng lúc đó anh chợt nghĩ về Scarlett và Cassie trong căn phòng khách sạn và tự hỏi liệu mọi chuyện có khác đi không nếu anh lựa chọn ở lại. Liệu anh có thể bảo vệ được họ?
Tony chỉ vào vai Audie, nơi máu đã thấm ướt băng gạc, chảy xuống dọc cánh tay anh, nhỏ thành từng giọt như thủy ngân trên sàn gỗ sáng bóng.
“Tôi chỉ có chút thắc mắc là cậu đang hy vọng đạt được điều gì, chàng trai.”
Audie xòe hai tay ra, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay. “Tôi chỉ đang cố giữ cho Max được an toàn. Cũng cố giữ cho ông được an toàn. Và hy vọng được sống sót. Điều gì khiến ông thắc mắc?”
“Điều thứ ba, có lẽ vậy. Tôi đã bảy mươi hai tuổi. Góa vợ. Nghỉ hưu. Thất nghiệp. Cựu hải quân. Tôi có một quả tim bệnh tật và khiến tôi phải đi tiểu hàng giờ. Tôi không có con trai, chỉ có mấy đứa con gái, nhưng tôi không phàn nàn. Bọn chúng đối xử rất tốt với tôi. Tôi đã thấy cách cậu chăm sóc Max và tin rằng cậu sẽ không bao giờ làm hại thằng bé.”
“Cảm ơn ông,” Audie nói.
“Chẳng có gì phải cảm ơn tôi cả.” Tony liếc nhìn Max. “Chúc may mắn, cậu bé.”
Tony bước ngang qua ban công, chậm rãi đi xuống bậc thềm, cảm nhận mỗi bước chân trong bóng tối. Lúc đi tới chiếc xe của mình, ông ta dừng lại kiểm tra vết đạn và lầm bầm nguyền rủa. Ông ta hướng về phía con đường, bước chân trở nên nặng nề, ngực dần đau thắt.
Nỗi hoảng sợ chính là kẻ thù. Đó là những lời trung sĩ huấn luyện của ông thường nói. Hoảng loạn là những gì còn sót lại khi nỗi sợ hãi khiến bộ não của bạn trở nên vô dụng. Xe cảnh sát đâu rồi nhỉ? Tại sao không thấy họ chạy ra đón ông?
Trong khoảnh khắc đó, luồng ánh sáng lóe lên gần như khiến Tony phải lui lại. Ông giơ tay lên che mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài một vòng tròn màu đỏ chiếu thẳng lên mi tâm của ông.
“Đứng yên đó,” một giọng nói vang lên.
“Tôi không có vũ khí.”
“Giơ hai tay lên đầu.”
“Này, tôi sắp mù rồi đấy. Anh có thể tắt đèn đi được không?”
“Quỳ xuống.”
“Đầu gối của tôi không còn là chúng nữa.”
“Làm đi.”
“Tôi chỉ là người chăm nom nhà cửa thôi. Anh không cần lo sợ về tôi. Tôi không làm sao. Thằng bé an toàn.”
“Ông tên gì?”
“Tony Schroeder.”
“Sao ông lại quen biết Audie Palmer?”
“Tôi không quen cậu ta, chỉ vừa mới gặp cậu ta thôi. Tôi tới kiểm tra căn nhà sau trận bão. Các anh đã bắn xe của tôi và thuyền của nhà Halligan. Tôi hy vọng ai đó sẽ trả tiền cho nó.”
“Ông nên tránh xa chuyện này, lão già quá cố.”
“Anh vừa nói gì?”
Từ vị trí của minh, Audie nghe được tiếng bụp ướt át, đần độn và nhìn thấy làn sương màu đỏ trong ánh đèn pha. Tony đổ sập xuống mặt đường, đầu ngoẹo sang một bên như đang tìm kiếm chiếc gối để gối đầu.
Max cũng đã chứng kiến sự việc xảy ra và bật khóc. Nó nhảy bổ tới cửa, Audie phải vung cánh tay còn lành lặn giữ chặt thằng bé giữa cú nhảy, nhấc nó khỏi mặt đất.
“Họ đã bắn ông ấy!” Max gào khóc, nhìn Audie một cách đầy nghi hoặc. “Họ đã bắn Tony!”
Audie không biết nên nói gì.
Cậu thiếu niên vẫn nức nở. “Tại sao? Ông ấy có làm hại ai đâu. Ông ấy đã quỳ xuống. Vậy mà họ lại bắn thẳng vào đầu ông ấy.”
Audie biết họ tới là để xóa sạch nhân chứng và hoàn tất công việc còn dang dở của mười một năm trước. Max đang quỳ trên sàn nhà, uốn cong như con rối bị đứt dây. Tim Audie đau đớn. Anh muốn đặt ngón cái dưới môi thằng bé và lau đi những giọt nước mắt chảy xuống đó.
Bên ngoài, đèn pha đã tắt. Họ sẽ tới rất nhanh. Audie ngồi xuống cạnh Max, cảm thấy bên trong dần trống rỗng. Bất chấp cảm giác cấp bách, cơ thể anh đã sẵn sàng bỏ cuộc. Mất máu. Mất hy vọng. Nhiệm vụ đã thất bại. Cho dù anh xoay xở lết ra được bờ biển, rồi sau đó thì sao? Liệu họ có để cho Max được sống không?
Cậu thiếu niên đã ngừng khóc. Thằng bé ngồi dậy, tựa lưng vào tường, đầu gối dựng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc di động.
“Cháu nhớ,” thằng bé thì thầm, giọng khàn khàn. “Chú đang quỳ và ai đó đã đứng ngay phía trước, chĩa súng vào đầu chú. Chú đang nhìn cháu…”
“Cháu phải chạy đi, Max.”
“Ông ấy sẽ không bắn cháu.”
“Cháu không thể chắc chắn được.”
Ai đó đang bước lên bậc thềm bên ngoài. Audie nhìn qua cửa sổ nhà bếp và thấy bóng dáng mờ mờ của cái đầu nhô lên trên mặt ban công. Quỳ một gối, anh châm mồi khẩu súng săn và đặt lên bậu cửa.
“Chú sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của bọn họ. Một khi chú rời đi, chú muốn cháu phải chạy thật nhanh.”
“Đi đâu?”
“Cháu có thể bơi qua kênh đào. Trốn thật kỹ.”
“Chú không thể ra ngoài đó được.”
“Chú không còn lựa chọn nào khác.”
Moss chạy qua chiếc cầu quay và nhẹ nhàng chuyển sang đường Canal Drive, hướng về phía đông, ngang qua một vài căn nhà thưa thớt mà hầu như đều đóng cửa trong mùa đông. Những nơi ánh đèn pha không chiếu tới, anh chỉ có thể nhìn được bóng dáng mờ mờ của bờ biển trăng trắng cùng mặt biển đen ngòm.
Nhà cửa thưa dần và biến mất. Kẹp giữa bờ biển và con kênh đào là một dải đất hẹp, chỗ rộng nhất cũng chưa đầy trăm thước. Mặc dù chỉ cao hơn mực nước biển vài chục centimet, nhưng vẫn có những chỗ lõm vào và có thể che giấu một người nếu họ nằm sát xuống. Không khí đượm mùi muối, khói và mùi thối rữa của rong biển. Có lẽ ai đó đã đốt lửa trại hoặc đám thanh thiếu niên đang tiệc tùng trên bãi biển.
Moss giảm tốc độ. Ở phía trước, ngay sau đoạn rẽ, anh nhận ra ánh đèn đỏ phản chiếu từ đuôi hai con xe đang chắn ngang đường. Anh tắt đèn pha, dừng lại, tắt động cơ. Desiree quay sang hỏi.
“Anh có nghe thấy không?”
Nổ súng.
Họ lắng nghe. Tiếng súng tiếp theo to hơn, sau đó là một tràng súng bán tự động nghe giòn giã như pháo nổ trong thùng thiếc rỗng. Desiree bật điện thoại, gọi cứu trợ. Trời quá tối nên Moss không nhìn được vẻ mặt, nhưng anh nhận ra vẻ run rẩy trong giọng nói của cô.
Anh nhìn ra ngoài kính chắn gió. Mỗi lần cần gạt nước quét qua, cảnh vật lại trở nên rõ ràng hơn. Ống nhòm sẽ giúp ích rất nhiều.
Desiree cởi giày. “Anh ở yên đây.”
“Cô định đi đâu?”
“Ra đó.”
“Cô điên à?”
Desiree giơ khẩu súng lên. “Tôi biết cách sử dụng nó.”
“Những gã đó sẽ không dừng lại để bắt tay cô đâu.”
“Tôi cũng thế.”
Moss quan sát cô rời đi. Cúi người, thò tay vào gầm ghế, anh lôi ra khẩu súng lớn bọc trong giẻ thấm dầu rồi mở ra, ước lượng sức nặng của nó trong tay, nhớ lại lần đầu tiên mình cầm súng năm mười ba tuổi. Anh thích cảm giác nó mang lại cho anh - cao lên hơn chục centimet và nặng thêm hai mươi kilogram, không còn yếu thế hay mờ nhạt nữa. Khẩu súng khiến anh trở nên trịnh trọng. Ăn nói lưu loát hơn. Can đảm hơn. Đó chỉ là sự tưởng tượng phù phiếm, dĩ nhiên phải mất nhiều năm trong tù anh mới nhận ra được.
Desiree ở phía trước, cách anh khoảng ba mươi thước, đang xa dần. Trông cô ấy như chỉ mười hai tuổi với đôi chân trần đi tất. Moss nhìn trái nhìn phải, quan sát kỹ đám cây bụi thấp và quyết định lựa chọn phía bãi biển, di chuyển giữa những đụn cát.
Cảm thấy quá lộ liễu, Desiree chuyển hướng về phía con mương cạn và trèo lên một đống đất. Cô áp sát bụng xuống đất, cỏ dại chạm vào cằm, trượt qua mặt đất lổn nhổn cỡ khoảng ba mươi bước chân giữa hai con Ford Explorer. Thoạt nhìn qua thì tưởng con xe đầu tiên không có người, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra một bóng người ngồi ở ghế phụ, hơi hạ kính xuống, đang hút xì gà. Cô nằm thẳng, chống khuỷu tay xuống nền cát, nhắm thẳng khẩu súng vào đầu người đó, ngón tay siết chặt trên cò súng.
“FBI đây! Đặt tay lên bảng điều khiển.”
Đầu ông ta giật mạnh, tỏ ra hết sức ngạc nhiên như thể Đức Mẹ đồng trinh Mary thình lình hiện ra trước mặt. Một bàn tay giơ lên, tay còn lại thõng xuống.
Moss đang quan sát từ phía bên kia chiếc xe. Anh không nhìn rõ mặt ông ta, nhưng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Người này đang đánh cược. Hoặc ông ta cho rằng Desiree sẽ không bắn. Hoặc tin là mình nhanh hơn.
Trong nháy mắt, ông ta đặt khẩu súng máy lên phía trên bậu cửa. Loại vũ khí này cần phải giữ bằng cả hai tay, nhưng ông ta lại chỉ dùng một tay. Ông ta bóp cò, khẩu súng phát nổ, cày tung đất đá và cây cỏ cùng những tiếng nổ đứt quãng. Desiree bắn hai phát, trúng nách và cổ, khiến ông ta đổ sụp xuống, một nửa bên trong, một nửa bên ngoài xe, khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn trong xe.
Moss chạy nhanh ra khỏi chỗ núp và nhảy qua mương. Lúc tới gần Desiree, anh phát hiện ra áo cô bị dính máu.
“Chỉ sượt qua thôi,” cô nói, chỉ cho Moss vết xước trên cánh tay. Tai bị ù do tiếng ồn, cô không nhận ra là mình đang hét lên.
Moss nhìn cái xác. “Ai đây?”
“Một người có tên là Victor Pilkington.”
Nhiều ánh đèn nhấp nháy xuyên qua bóng đêm. Một lúc sau mới nghe thấy âm thanh vang lên. Moss giúp Desiree đứng dậy. Cô gần như chỉ cao tới eo anh. Rồi cô chỉ vào khẩu 45 ly của anh. “Anh bảo không mang theo vũ khí cơ mà?”
“Tôi nói dối đấy, thưa cô.”
Cô lắc đầu. “Đi thôi.”