Chương 67
Audie không còn nhìn thấy cái bóng bên ngoài nữa. Có lẽ bọn chúng đã áp sát tường, chuẩn bị xông vào qua cửa sổ và cửa chính. Khẩu súng của anh vẫn đặt trên bậu cửa sổ, nhắm tới đầu bậc thềm.
“Sẵn sàng chạy nhé.”
“Cháu sợ lắm,” Max thì thầm.
“Chú xin lỗi đã làm mọi thứ rối tinh rối mù. Chú nên để cháu được yên ổn.”
Anh nghe tiếng súng nổ phía xa xa. Đồng thời, một bóng đen xuất hiện ngoài ban công. Anh kéo cò và nghe tiếng người rên rỉ, rồi ngã lăn xuống bậc thềm. Audie không chờ nữa. Anh đá văng cửa, lao qua ban công, chống cánh tay còn lành lặn lên lan can, dùng sức nhảy qua, độ cao khoảng bốn mét rưỡi, rồi nặng nề rơi xuống, đầu gối thúc vào bụng. Anh nằm vật ra, thở hổn hển.
Đột nhiên in lên phía đường chân trời, hai bóng đen xuất hiện, lao nhanh về phía ngôi nhà. Một tay súng đứng trên bãi biển, hai tay giơ lên, chuẩn bị bắn. Audie lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy. Nỗi sợ hãi đã tiếp thêm sức mạnh cho cơ bắp của anh. Ra được chỗ cồn cát, anh quăng người lên đỉnh một đụn cát và trượt xuống sườn bên kia. Biển chỉ còn cách khoảng tám mươi thước, bãi biển vắng vẻ với đám rong rêu cuộn trong sóng. Phía bên kia bờ biển là đâu? Cuba, Mexico, Belize. Những nơi anh chưa từng tới. Một thế giới của hàng triệu người, sống trong ấm áp và ánh mặt trời rực rỡ, trong khi anh chỉ có một mình, cô đơn trên bãi biển, một ngọn hải đăng không thể nào thắp sáng được.
Nhìn ngang dọc khắp bãi cát, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm đầy trong anh. Tại sao thế giới lại ruồng bỏ anh? Điều gì khiến nó không thể lập lờ chứ?
Anh rên rỉ, cố đứng lên, bắt đầu chạy dọc bờ biển. Đạn cày tung mặt cát, bay vèo qua tai anh. Bọn chúng không bắn lung tung. Có những khoảng ngắt giữa mỗi lần bắn. Chúng không phải tay mơ, mà là những kẻ chuyên nghiệp, có mục tiêu rõ ràng. Chúng tới để làm việc.
Anh chạy theo hình dích dắc, ngã vào một mương nước, giữ chặt cánh tay bị thương, nhìn chăm chú lên bầu trời, xem xét các lựa chọn của mình.
Bỏ cuộc.
Không.
Đứng lên.
Không thể.
Nhìn lại phía sau, anh thấy những bóng người ẩn mình trong đám cỏ thấp, xơ xác, nơi đám côn trùng đã im bặt. Nỗi ám ảnh. Những bóng ma. Cuồng nộ. Những vị thần thiếu kiên nhẫn. Bọn chúng đang nạp đạn. Chờ đợi anh.
Moss và Desiree đã đến sát ngôi nhà và đang nấp bên dưới ban công, họ ngửi thấy mùi khoáng lạnh của xi măng cùng dương xỉ nhiệt đới. Ai đó đang ôm mặt, nằm ở chân thềm. Rên rỉ. Có tiếng tranh cãi phía trên. Hai người đang đi xuống bậc thềm - một cậu thiếu niên cùng một người đang cầm khẩu tự động.
“Làm như bố nói.”
“Bố đã bắn chú ấy.”
“Câm mồm!”
Desiree nhận ra giọng của người lớn tuổi hơn. Moss đang đứng ngay chân thềm lúc họ xuống tới đó. Anh thò chân ra, đặt lên mặt thềm gỗ. Valdez lộn nhào về phía trước. Max nhảy ra khỏi đường đi. Desiree bước ra từ bóng tối, gí súng vào đầu viên cảnh sát trưởng.
“Nằm yên!”
“Tạ ơn Chúa, cô đây rồi,” anh ta nói. “Chúng tôi đã tìm được Palmer. Hắn đang chạy trốn.”
Desiree nhìn cậu bé. “Max phải không?”
Thằng bé gật đầu.
“Cháu không sao chứ?”
“Cô phải giúp Audie,” nó khóc lóc, cầu xin. “Bọn họ sẽ giết chú ấy!”
Desiree chưa bao giờ nghe thấy giọng nói nào đầy lo lắng, tuyệt vọng và chân thực đến vậy. Nó khiến cô phải quay lại và nhìn theo hướng tay thằng bé. Cũng trong khoảnh khắc đó, Valdez vớ lấy khẩu tự động, lật ngửa người, chuẩn bị bắn. Song Moss đã kịp thời phát hiện ra. Anh đẩy Max sang bên cạnh, bắn thẳng vào ngực viên cảnh sát trưởng. Đạn 45 ly không xuyên thủng qua áo giáp được, nhưng cũng khiến Valdez đánh rơi khẩu súng, cuộn người lại lên rỉ và xoa chỗ xương sườn.
Đến khi Moss nhìn lên, Max đã chạy biến về phía bãi biển.
“Cản thằng bé lại,” Desiree vội nói. “Nó sẽ tự giết chết mình mất.”
Moss nhặt khẩu súng tự động lên, chạy theo, lao nhanh trên nền cát mềm. Điều tốt đẹp nhất trong suốt mười lăm năm trong tù là anh đã kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng bây giờ, vị thần đó đã được giải phóng khỏi cái chai. Nó không giống như cần thỏa mãn cơn khát máu, mà là cảm giác sôi sục thà một lần sống thực sự còn hơn mục nát trong tù, thà một phút huy hoàng còn hơn lay lắt suốt đời.
Anh nghe tiếng động cơ và phía trước anh, một con mô tô bốn bánh, chạy trên mọi địa hình đang lao vọt lên đỉnh một đụn cát, bánh trước ở trên không, rồi đến bánh sau. Bọn chúng đã trở lại với một chiếc xe, đang khuấy đảo trên bãi cát, dùng đèn pha truy lùng Audie. Luồng sáng quét qua quét lại, nhanh chóng bắt được bóng một người, đang chạy giữa các đụn cát. Trông người đó giống như con vịt bị thương, lạch bạch lao qua bãi cỏ bị quần nát.
Khẩu súng vẫn lủng lẳng trên cánh tay bị thương của Audie. Anh chỉ còn một viên. Đổi tay, anh quay người lại và bắn, bị lực đẩy làm cho suýt ngã. Viên đạn bay quá cao. Anh loạng choạng nhảy xuống mương, gần như ngậm cả mồm đầy cát lúc luồng sáng quét qua đầu. Những kẻ này không đến để làm qua quýt. Bọn chúng sẽ săn lùng anh cho bằng được.
Phía trước có những hàng rào được dựng so le trên bãi biển để chống xói mòn với rong biển theo thủy triều dâng lên, co cụm bám dưới chân. Audie dùng chúng làm chỗ núp, chạy giữa các hàng rào. Càng đến gần sát biển, anh càng thấy rõ một gò đất kỳ lạ, trông như con cá voi bị mắc cạn cho đến khi nhận ra đó là một chiếc thuyền bị kéo lên bãi cát hoặc có thể bị đứt neo và dạt vào bờ. Audie quăng mình ra phía sau con thuyền nhỏ làm từ sợi thủy tinh, giữ chặt vai. Khẩu súng vẫn treo trên cánh tay bị thương. Anh phải cạy từng ngón tay của mình ra.
Chiếc mô tô đã dừng ở bãi biển phía trên. Đèn pha vẫn tiếp tục tìm kiếm anh, quét tới lui giữa những đụn cát.
Anh nghe tiếng bước chân… ai đó đang lao thẳng về phía anh. Anh nắm chặt báng súng, sẵn sàng dùng nó như dùi cui.
Tao sẽ kéo một thằng khốn chết cùng.
Anh vung thật mạnh, nhưng đến phút cuối lại hất khẩu súng đi, nó lao qua đầu Max, đập vào mặt nước. Cậu thiếu niên sụp xuống cạnh anh, cật lực hít không khí vào phổi.
“Đáng lẽ cháu phải chạy theo hướng khác chứ.”
“Cháu nghĩ bố cháu chết rồi.”
Audie không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bây giờ bọn chúng sẽ không để cho bất kỳ ai trong hai người được sống.
“Chú sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Cháu chạy về phía kênh đào nhé.”
“Đi với cháu.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Chú không biết bơi.”
Max nhìn bả vai Audie, rồi nhìn con thuyền. Nó đứng dậy, cố kéo con thuyền xuống nước, nhưng con thuyền nằm ở bờ đất quá cao và khô ráo. Thằng bé xô nó từ bên này sang bên kia. Max kéo. Audie đẩy. Dần dần nó bắt đầu nhích từng centimet xuống bờ cong tự nhiên của bãi cát. Chiếc mô tô đã gần tới hàng rào, đèn pha rọi qua đụn cát rồi xuống mép nước.
Max đang đứng trong vùng nước nông. Họ chờ con sóng tiếp theo và nỗ lực lần cuối. Con thuyền trượt đi, Audie ngã sấp xuống, uống một ngụm nước đầy. Max kéo anh dậy, giúp anh leo vào thuyền, rồi kéo thuyền ra xa hơn, đến khi không chạm vào đáy được nữa, nó bắt dầu đạp chân.
Audie nhìn qua mép thuyền, chiếc xe đã dừng lại. Lát sau, một chùm sáng làm lóa tầm nhìn của anh, viên đạn làm nổ tung sợi thủy tinh, tạo ra hình mạng nhện ở đuôi thuyền. Audie hét bảo Max hụp xuống trước khi áp người xuống đáy thuyền còn đọng nước mưa. Thêm nhiều viên đạn găm vào thân thuyền. Anh trườn trở lại, hét gọi Max nhưng không thấy thằng bé.
Cậu thiếu niên hiện ra ở mạn thuyền phía sát bờ, nước đang chảy trên mặt nó.
“Chúng ta vẫn ở quá gần bờ.”
Audie nhìn bãi biển. Chiếc xe cách không quá xa. Dòng nước đang đẩy thuyền đi ngang. Một gã đang chạy dọc bờ cát trong khi gã kia rọi đèn. Đạn liên tiếp đập vào thân thuyền. Audie úp sát mặt xuống sàn thuyền, áo anh đã ướt đẫm, má ngập sâu hơn trong nước. Nước biển. Họ đang chìm.
Một khoảng thời gian tạm ngưng bắn. Anh lăn xuống nước, dùng cánh tay lành lặn bám chặt thuyền. Anh và Max hợp lực cùng đạp nhưng vì con thuyền đang chìm dần nên thành ra quá nặng. Đột nhiên ánh đèn xoay sang chỗ khác, đạn bắt đầu chệch hướng. Audie ngước lên, nhận ra ai đó đang chạy trên bãi cát, như một tiền đạo cánh đột ngột thay đổi hướng để tránh đối phương truy cản, lao qua đám cây bụi và cỏ.
Moss đang thực hiện cuộc đột kích. Giống như cảnh trong phim True Grit, lúc Rooster Cogbum ngậm dây cương trong miệng, lao vào làn mưa đạn, một tay cầm súng trường, một tay cầm súng lục, hét vang “bỏ súng xuống, đồ con hoang”. Mặc kệ đạn xối xả về phía mình, Moss trông có vẻ bất cần đời, như người đang tức giận một cách vô lý. Ánh đèn cố rọi vào anh, nhưng bóng người phía sau chiếc đèn đã bắt đầu nhảy nhót như con rối lúc gã bị đạn sượt qua ngực.
Một tay súng khác cố chống trả, nhưng gã bị khóa trong chùm sáng đèn pha, như hồn ma bị phơi bày trước ánh sáng. Moss nã đến khi khẩu tự động hết đạn và quẳng nó sang một bên. Anh tiến về phía trước, ngắm và bắn, rồi lại ngắm và bắn. Tay súng còn lại khom người ở một tư thế điển hình, giống như đã được đào tạo ở Quantico, nhưng nó cũng chẳng giúp gì nhiều cho gã. Một viên đạn găm trúng cổ, gã giật giật và ngã xuống, máu nhuộm đầy mặt cát.
Sau đó là im lặng. Chỉ còn mũi thuyền nhô trên mặt nước. Audie đang túm lấy nó bằng một tay, đặt cằm lên phần mũi nhọn của nó. Nước rất lạnh, dòng chảy đang kéo chân anh, cố lôi anh xuống.
“Chúng ta phải bơi thôi,” Max nói.
“Cháu đi đi. Chú sẽ ở đây.”
“Không xa đâu.”
“Vai chú vỡ nát rồi.”
“Chú có thể đạp chân.”
“Không.”
“Cháu sẽ không bỏ chú đâu.”
Audie nhớ lại lời bố anh bảo phải bám vào vật nào đó. Phải bám chặt như đỉa, nhưng anh không biết đỉa là con gì.
“Được rồi, tức là con sẽ phải bám chặt như người chỉ có một tay đang bám vào vách đá trong khi ông ta bị cù lét.”
“Con có máu buồn đấy.”
“Bố biết.”
“Con phải bám chặt như con mèo đang sợ hãi túm lấy chiếc áo len.”
“Con phải bám chặt như đứa trẻ sơ sinh ôm lấy bầu sửa của Marilyn Monroe.”
Vì vậy anh bám chặt vào chiếc thuyền cho đến khi ngón tay tê cóng và cánh tay lành lặn cũng không thể giữ được lâu nữa. Kiệt sức và hầu như không còn cảm giác, anh không nhận ra mình đã buông tay, không vùng vẫy túm lấy thứ gì đó, hay cố ngoi lên hít không khí.
Ngược lại, anh chìm xuống dưới mặt nước, mệt mỏi vì phải chiến đấu, chỉ muốn ngủ thật say.
Anh chìm dần, ngước nhìn lên đáy con thuyền, tự hỏi liệu có thể thấy được các ngôi sao từ bên dưới mặt nước hay không.
Rồi cô sẽ xuất hiện, thiên thần đã đi cùng anh trong đêm anh trốn khỏi Three Rivers và bơi qua hồ chứa Choke Canyon. Cô mặc bộ váy màu trắng sữa, dập dờn và xoay tròn quanh người như thể đang trong một chuyển động thật chậm. Tim anh đập nhanh. Miễn là cô ở đây thì anh sẽ không chết trong cô đơn.
Belita quấn chân quanh eo anh và ghì đầu anh vào ngực mình. Anh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô cùng mái tóc mềm mại của cô lượn lờ quanh má anh.
Tương lai của họ đang mở ra trước mắt anh: Thức dậy trên tấm khăn trải bằng cotton, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Dùng bữa sáng tại một quán cà phê ở khu chợ với bánh bắp nhồi thịt và chuối chiên. Bơi trong làn nước xanh trong vắt như vỏ chai, nằm dài trên bãi cát cho đến khi ánh mặt trời buộc họ phải tìm kiếm sự mát mẻ trong một căn phòng và rồi họ sẽ làm tình bên dưới cánh quạt đang quay…
“Anh phải trở lại thôi,” cô thì thầm.
“Không. Làm ơn cho anh ở lại đi.”
“Không phải bây giờ.”
“Anh đã giữ lời hứa. Thằng bé an toàn rồi.”
“Nó vẫn cần anh.”
“Anh đã rất cô đơn.”
“Bây giờ anh đã có nó.”
Cô hôn anh, anh chìm xuống sâu hơn, sung sướng được chết trong vòng tay cô, nhưng một bàn tay đột ngột nắm lấy cổ áo anh, một cánh tay quàng qua cổ anh và một đôi chân thiếu niên khỏe manh kéo anh lên, mạnh mẽ bơi vào bờ.